Chương 26

Đây là lần đầu tiên Kỳ Mạch kể chuyện của hắn cho cô nghe.

Hắn nói Kỳ Sương - mẹ của hắn là người mẹ tốt nhất trên đời này, nhưng mẹ hắn lại gặp gã đàn ông mà hắn khinh thường nhất trên thế giới này. Đó chính là bố của hắn - Quý Thanh Vân - chủ tịch tập đoàn Sáng Thế.

Lúc hắn mới sinh ra thì ba mẹ đã ly hôn rồi. Lý do là vì trong khi Kỳ Sương mang thai, Quý Thanh Vân đã nɠɵạı ŧìиɧ với vợ hiện tại của hắn là Lăng Vũ. Trong thời gian Kỳ Sương mang thai, Lăng Vũ vô số lần vào trong nhà kiếm chuyện, cuối cùng dẫn tới Kỳ Sương bị sinh non. Lúc hắn sinh ra, hắn hơi thở thoi thóp, dường như không thể cứu được, bác sĩ phải phẫu thuật trông nom suốt đêm mới có thể khôi phục.

Kỳ Sương mới sinh ra Kỳ Mạch đã phải thức suốt đêm bên ngoài phòng bệnh lo lắng cho hắn, chưa từng nhắm mắt mà cầu nguyện bên ngoài phòng phẫu thuật, còn Quý Thanh Vân thì sao? Có lẽ ông ta đang ở đâu đó chơi bời với Lăng Vũ?

Sau ngày sinh Kỳ Sương liền nhận được giấy ly hôn từ luật sư. Bà gần như không hề ra khỏi nhà, vậy mà còn nhận được một tờ thiệp mời kết hôn.

Sau đó Kỳ Sương mắc bệnh nặng, sức khỏe ngày càng lụn bại. Nhưng mỗi lần bà nhớ đến đứa con trai nhỏ của mình, bà lại từ Quỷ Môn Quan mà trở về. Cho đến khi Kỳ Mạch bảy tuổi, cuối cùng bà đã không chịu được nữa mà nhắm mắt buông xuôi.

Trước khi Kỳ Sương chết, bà muốn Kỳ Mạch đi tìm Quý Thanh Vân, mục đích là giao Kỳ Mạch cho Quý Thanh Vân chăm sóc, dù sao hắn cũng là con trai ruột của ông ta mà! Hổ dữ cũng đâu có ăn con!

Kỳ Mạch tưởng là Kỳ Sương muốn nhìn Quý Thanh Vân một lần trước khi ra đi, vì thế không chút do dự đi tìm Quý Thanh Vân. Hôm đó mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm, cho dù hắn hét to đến cỡ nào, Quý Thanh Vân cũng không ra. Hắn nghĩ rằng Quý Thanh Vân không muốn nhìn thấy hắn! Nhưng mà mẹ sắp ra đi rồi, trước khi chết mẹ lại muốn gặp Quý Thanh Vân một lần, hắn nghĩ như vậy liền quỳ gối trước cửa nhà của Quý Thanh Vân. Hắn lại không gặp được Quý Thanh Vân, chỉ gặp được Quý Ngạo.

Dù sao cuối cùng hắn cũng không thể gặp được Quý Thanh Vân. Đến lúc hắn về đến nhà, Kỷ Sương đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi! Một đứa trẻ bảy tuổi sao có thể chịu được đả kích lớn đến thế? Từ đó về sau Kỳ Mạch liền trở nên lập dị, lạnh lùng, xa cách……

Mộ Băng nghe hắn nói về những gì mà hắn đã trải qua với vẻ mặt bình tĩnh như vậy, dường như là đang kể câu chuyện của người khác, không biết khi nào mà hai mắt đã ngập tràn nước mắt: “Vậy những năm đó anh sống như thế nào?”

“Đều là được họ hàng ở quê giúp đỡ cho. Lúc nhỏ thì mỗi ngày nhặt ve chai kiếm sống, lớn lên một chút thì đi làm thêm. Một ngày đi làm thêm ở vài chỗ.” Hắn nhẹ giọng nói.

“Sau đó thì sao?” Cô đau lòng mà hỏi, tiếng nói run lẩy bẩy.

“Sau đó……” Hắn nghĩ: “Được một người tốt giúp đỡ rồi nỗ lực học tập. Sau đó anh còn được đi du học ở nước ngoài nữa.” Hắn xoa nước mắt cho cô: “Đồ ngốc, khóc làm gì?”

“Cuộc sống của anh khổ quá đi!” Thật bi thảm! Mộ Băng hút nước mũi, cô vừa chớp mắt thì nước mắt lại rơi xuống, trên hàng lông mi dài dính đầy bọt nước, đôi mắt vốn sạch sẽ giờ lại càng thuần khiết hơn.

Kỳ Mạch: “!……”

“Nhưng mà vẫn phải cảm ơn người tốt kia, nếu không có người đó không biết anh phải sống thế nào nữa.” Mộ Băng nói xong liền nghĩ đến trên phim hay có những phân đoạn như thế này: Con trai của ta, con mà đi thì ta biết sống như thế nào đây ~

“Nghĩ chuyện gì đấy!” Kỳ Mạch nhéo khuôn mặt nhỏ của Mộ Băng.

“Á!” Mộ Băng đột nhiên giật người bay ra khỏi giường hắn: “Mấy giờ rồi mấy giờ rồi? Em còn phải đi về nhà!” Khi Kỳ Mạch và cô ở bên nhau, cho dù là muộn như thế nào, Kỳ Mạch đều đưa cô về nhà.

Kỳ Mạch vừa nghe liền không vui và nhăn mặt: “Hơn một giờ.”

“Đưa em về nhà mau, mẹ em mà biết chắc chắn sẽ mắng em cho mà coi!” Mộ Băng vội vàng kéo Kỳ Mạch xuống giường. Nửa người trên của Kỳ Mạch không mặc gì, cứ thế xuất hiện trước mặt của Mộ Băng chỉ với một chiếc quần đùi. Cô chỉ bèn nuốt nước miếng, nhịn máu mũi đang muốn phun ra.

“Hôm nay đừng về nhà được không?” Kỳ Mạch kéo tay của Mộ Băng, ánh mắt chờ mong lấp lánh lấp lánh mà nhìn cô.

“Không được!” Mộ Băng dứt khoát rút tay ra: “Mẹ em nhất định sẽ gϊếŧ em!”

“Bảo bối ~” Kỳ Mạch kéo cánh tay Mộ Băng lắc qua lắc lại.

Mộ Băng không ngờ Kỳ Mạch còn biết làm nũng, không nhịn được liền phì cười một cái.

“Ở bên cạnh anh đi!” Kỳ Mạch câu chữ rõ ràng mà hô.

Mộ Băng lắc đầu, dường như không muốn đồng ý.

Kỳ Mạch chỉ phải đi thay quần áo, hắn mới vừa đi đến phòng thay quần áo điện thoại Mộ Băng liền vang lên. Mộ Băng thấp thỏm vài giây rồi lập tức ấn nghe: “Mẹ ạ.”

“Băng Nhi à, con ở chỗ nào đấy?”

Mộ Băng do dự một lúc, đang định nói ở bên ngoài, thì tiếng nói của mẹ Mộ lại vang lên: “Dì cả của con đột nhiên phát bệnh tim, bây giờ không có ai chăm sóc. Mẹ và bố con đã mua vé máy bay rồi, chuẩn bị lên máy bay đây, con nhớ tự chăm sóc cho bản thân, ăn nhiều một chút, con ngày càng gầy rồi đấy. Lần sau mà còn để mẹ nhìn thấy con gầy như thế……”

Điện thoại truyền đến tiếng thúc giục của bố Mộ.

“Được rồi, khi nào mẹ xuống máy bay gọi điện cho con nhé.” Mộ Băng ngoan ngoãn nói.

“Rạng sáng thì đến rồi, không gọi cho con đâu! Sau này về nhà sớm một chút, nhà của con gái phải cẩn thận chút, có chuyện gì không vui cứ gọi cho bố mẹ, đừng có im ỉm một mình chịu đựng.” Mẹ Mộ dặn dò.

“Con biết rồi mà mẹ.” Mộ Băng cúp điện thoại. Cô lại nghĩ đến Kỳ Mạch, so với Kỳ Mạch thì cô đã là người hạnh phúc nhất trên thế giới rồi nhỉ?

Từ phía sau, Kỳ Mạch ôm Mộ Băng lên trên giường, Mộ Băng lập tức giãy giụa: “Anh đang làm gì thế? Em còn phải về nhà nữa mà.”

“Không cần về!” Kỳ Mạch nói xong liền hôn cô.

“Ai da, tránh ra!” Hai chân Mộ Băng vùng vẫy kịch liệt.

“Dù sao mẹ em cũng không có ở nhà, em ở nhà một mình cũng rất cô đơn mà. Nhà của chúng ta cũng chỉ có một mình anh, anh cũng rất cô đơn. Vậy tại sao hai người cô đơn không ở bên nhau đi, như vậy không phải tốt hơn sao?” Hình như Kỳ Mạch nói nghe có vẻ rất hợp lý, Mộ Băng theo bản năng gật đầu mới phát hiện mình bị mắc mưu.

“Không cần! Em muốn đi về nhà!” Mộ Băng ngồi dậy, Kỳ Mạch thì ngồi xổm trên mặt đất vô tội nhìn cô. Đột nhiên trong đầu Mộ Băng hiện lên một hình ảnh con cún làm nũng với cô.

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi ngạo kiều nói: “Chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu!”

“Ngủ đi!” Hắn ôm Mộ Băng nằm trên gối đầu, thỏa mãn mà nhắm mắt lại.

Mộ Băng cong môi, cảm giác ngọt ngào theo cô vào trong giấc mơ đẹp.