Chương 7

Về tới công trường, vào gian phòng sơ sài được dựng lên làm nơi công nhân ngủ nghỉ. Vừa đẩy cửa liền ngửi thấy mùi hôi đặc trưng của nam nhân, phần lớn công nhân đã bắt đầu đi làm, làm việc cả ngày mồ hôi đầm đìa, về lại phòng không ai còn muốn đi tắm rửa. Chuyện này một là do thói quen, bọn họ không như người thành phố ưa sạch sẽ; hai là do không có nơi để tắm, công trường ngay phía trước, người khác sẽ nhìn thấy a! Mà nhà tắm tiện nghi cũng tới hai đồng một lần tắm, có hai đồng đó lúc ăn cơm thêm được hai quả trứng gà rồi! Hắn sướиɠ hơn, cách ngày còn có thể dùng được hệ thống cung cấp nước uống, những người khác trên người có bọ chét là chuyện bình thường.

Dương Quân trước đây quen rồi, thay đổi cũng không cảm thấy gì, nhưng ở đó có hai ngày khi trở về sao lại không quen nổi mùi vị kia.

Hơi nhíu mi đi đến giường ngủ của mình, đem chăn bông có mùi khác thường kia mở ra, lấy ruột chăn ra ngoài phơi nắng, ngâm ga giường với vỏ chăn trong chậu.

Khi hắn không ở đây có khi đã bị người khác nằm.

Dọn xong nằm ở trên giường, so với chỗ ngủ hai ngày nay thì nơi này hoàn toàn khác nhau.

Xin đốc công ngày mai mới bắt đầu làm việc nên bây giờ hắn có rất nhiều thời gian, nằm tới nửa ngày cũng không buồn ngủ. Nhưng bình thường cũng không có tiêu khiển gì xem như hôm nay là ngày hắn được đi chơi, hắn cũng không nghĩ ra nên làm gì.

Vốn là người thành thật chất phác nên hắn đến bây giờ cũng chưa thể thích ứng với cuộc sống xa hoa rực rỡ nơi thành thị, cho dù sau khi gia gia nãi nãi qua đời hắn về thành phố, lúc gia đình còn giàu có, cũng không thấy được cuộc sống thành thị tốt hơn nông thôn chỗ nào.

Đối với hắn mà nói, thành thị toàn người sầm uất nhốn nháo, nhịp điệu sống rất nhanh, nhà cao tầng cùng không khí ô nhiễm.

Ngược lại…, hắn thích hợp với không khí nông thôn cây cối hoa cỏ cuộc sống thong dong thư thả. Khi hắn nói lên những lời này, Dương Minh cũng dùng ánh mắt xem thường liếc hắn. Cha mẹ cũng nói hắn không tranh giành không tham vọng, là mệnh hưởng phúc. Hắn cười nói có khả năng a.

Mà hắn hiện tại hắn cũng không thay đổi suy nghĩ, đợi khi đệ đệ tốt nghiệp rồi hắn cũng có thể an tâm trở lại nông thôn, tuy rằng nông thôn là nơi đơn sơ cũ kĩ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể ở được, thôn quê hắn trước đây thường có người ngoại tỉnh đến thu mua hoa, hắn dựa vào việc trồng chăm hoa cũng có thể có được cuộc sống đủ ăn đủ mặc.

Kì thực hạnh phúc của hắn rất đơn giản, rất dễ thực hiện.

Hắn có một tâm nguyện nhỏ…

Chính là ở nhà có người vợ dịu dàng cùng đứa con chờ hắn.

======================

Làm việc được một tháng, Dương Quân cảm thấy thân thể mình rõ ràng đang biến đổi khác biệt. Trước đây hắn đầu óc nhanh nhạy, khí lực lớn, có thể vật người khác không dậy nổi. Hiên tại hắn thường xuyên cảm thấy thân thể suy nhược, khẩu vị kém, ép mình ăn nhiều một chút lại muốn nôn. Cơm không ăn no đương nhiên làm việc cũng không có tinh thần, có lần thiếu chút nữa ngã từ giàn giáo xuống, toàn thân mồ hôi lạnh. Đốc công nhìn thấy vậy cũng không bảo hắn lên cao nữa.

Hôm nay lúc ăn trưa, Dương Quân hạ quyết tâm ăn hết cơm, nếu cứ thế này sớm muộn gì cũng bị thôi việc. Nhưng hắn vừa nhìn thấy trong bát có thịt kho tàu cùng đậu cô-ve xào thì một cơn buồn nôn tràn lên cổ họng, không muốn ăn cơm nữa!

Thở dài, đặt đũa sang bên cạnh. Người ở bên chế nhạo nói: “Yêu, sao lại ăn không vô rồi? Thật giống đàn bà! Đưa đây, các ca ca giúp ngươi giải quyết!”

Nói rồi đoạt lấy cơm trên tay hắn.

Cơm công trường được quy định số lượng, chỉ là muốn lát nữa sẽ ăn lại Dương Quân không còn cách nào khác mà nhìn hắn, cũng xấu hổ không lấy lại.

Quên đi…dù sao mình cũng ăn không vô.

Lát sau thấy Hoàng Đại Nghiêm đi tới, lớn tiếng nói: “Ngươi tiên tiểu tử này thực vô tâm! Đi cướp cơm người khác a, thế này buổi chiều tiểu Dương sao làm việc a!”

Người cướp cơm của hắn ủy khuất nói: “Đâu a? Ta là nhìn thấy hắn mấy ngày nay một phần cơm cũng chưa từng ăn hết, lãng phí quá nha!”

“Dù sao ngươi cũng không nên lấy cơm của người khác, tiểu tử ngươi nếu lại đói bụng mua hộp khác không được sao, sau này ít lấy đồ người khác đi!”

Hoàng Đại Nghiêm ngữ khí nghiêm túc, là người lớn tuổi nhất ở công trường này, kinh nghiệm phong phú, lại là thợ chính, mọi người đều nghe theo hắn.

“Cơm này không phải mắc sao…” người oan ức mà lầu bầu.

Hoàng Đại Nghiêm nghe xong hai hàng lông mày dựng lên, như muốn phát hỏa, Dương Quân vội vàng nói: “Không cần, ta quả thực mấy ngày nay ăn không ngon miệng, cho ta ta cũng ăn không vô”.

Hoàng Đại Nghiêm sắc mặt bình tĩnh trở lại “Hai ngày này nhìn ngươi vác xi măng hai chân đều run run, nếu là có bệnh hay là đến bệnh viện xem thử qua, đừng lo lắng tiền bạc. Ở bên ngoài không ai chăm sóc ngươi, không biết tự chăm sóc mình sao?”

Dương Quân cười cười nói đã biết, trong lòng có chút cảm động.

Sau giờ nghỉ trưa, tới lúc bắt đầu làm việc, từ chỗ bóng râm nghỉ ngơi công nhân lục đυ.c đi ra chỗ làm, Dương Quân cũng theo mọi người đứng lên.

Mới vừa đứng dậy, hắn bị chóng mặt một trận, suýt chút nữa đứng không được.

Đỡ lấy hai bên giá đỡ, nghỉ ngơi qua một lát liền tốt hơn.

Không phải không nghĩ tới xin nghỉ, nhưng thân thể của mình luôn khỏe mạnh, ít khi cảm mạo, xin nghỉ vì nguyên nhân này hắn thật không nói được! Hơn nữa xin nghỉ phép một ngày thì mất một ngày tiền công, suy nghĩ kỹ hắn quyết định miễn cưỡng chống đỡ.

Đến giữa trưa, mặt Dương Quân đã tái nhợt. Đang lúc nhấc bao xi măng lên, đột ngột cắm đầu xuống dưới.

Hắn nghe thấy xung quanh hét lên hoảng sợ.