- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ông Trời Ta Hận Ngươi!
- Chương 4
Ông Trời Ta Hận Ngươi!
Chương 4
Người vừa nói là một nam nhân có khuôn mặt làm người khác liên tưởng đến Thiên sứ mỹ lệ, tóc dài màu bạch ngân không thường thấy, con ngươi màu nâu cùng đôi mắt dài hẹp mang hơi nước mang theo ánh nhìn cường liệt. Bề ngoài nhìn như được giáo dục tốt, cho dù thả mình vào xô-pha mềm mại cũng bảo trì tư thế ngồi hoàn mỹ cùng phong độ.
Nhưng hiện tại người nọ trong đôi môi duyên dáng nói ra những câu cay độc đến tận xương tủy, mà kẻ bị hắn trào phúng Bùi Nguyệt Thần vô tình cười, dùng thanh âm đắc chí hứng khởi nói: “Tiểu Lẫm Lẫm không nên nói như thế nha, đây không phải cái gì nhiệm vụ a, mà chúng ta phải thực hiện chính là ‘Trách nhiệm’ ”.
“Muốn giống ta không bị người khác quản thúc tự do hưởng lạc, đây chính là bước đầu a, chí ít cũng chặn miệng mấy lão già nha!”.
Bùi Nguyên Thần hướng mị nhãn, “Nếu như ngươi không biết nên làm sao, ta không ngại dạy ngươi miễn phí …”
Trước thứ đẹp đẽ, hắn luôn luôn không chịu đựng nổi…
Diêu Y Lẫm liếc liếc hắn, “Ngươi? Đi thay đổi cá tính giảm hai mươi cân, cởi hết quần áo nằm trên giường nhượng ta thượng thì ta còn suy xét một chút!”
Đối với người lên giường với mình, Diêu Y Lẫm luôn luôn yêu cầu rất cao, đã đạt đến trình độ dị thường!
Đối phương từ tóc cho đến ngón chân, từ cân nặng đến chiều cao, mỗi một phần đều phải hoàn mỹ không thiếu sót, hắn đối với việc đánh giá nữ nhân cũng có thể viết thành tác phẩm nổi tiếng rồi.
Đúng vậy, Diêu Y Lẫm yêu cầu bạn tình của hắn nhất định phải là nữ. Khác với tộc nhân nam nữ không câu nệ bất đồng, hắn vẫn kiên định.
Nam nhân thân thể cứng rắn sao có thể so sánh với nữ nhân thân thể mềm mại thơm tho chứ?
“Rất đáng tiếc, ngươi chưa từng thử với nam nhân mà”.
Bùi Nguyên Thần nheo mắt lại, sung sướиɠ mà nở nụ cười, hắn có thể tưởng tượng được nét mặt của Diêu Y Lẫm.
“Ngươi nói cái gì?!”
Quả nhiên, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái mét, trong mắt bắn ra tia nhìn hận không thể cắn ngươi.
“Đừng nhìn ta như vậy, đây là truyền thống từ trước, nữ nhân thân thể mảnh mai, không thể thụ thai cùng dưỡng thai nhi. Mà chúng ta không cần tử ©υиɠ nữ nhân cũng có thể thụ thai nên thân thể nam nhân là tốt nhất”.
Diêu Y Lẫm tàn bạo mà trừng mắt nhìn hắn, mắng: “Chết tiệt!”
Đám hỗn trướng lão đầu mỗi ngày không có việc gì làm hay sao đều như vậy ngầm mưu tính kế cho người khác.!
“Hảo hảo chuẩn bị đi, đã chọn người rồi, ngươi yên tâm, tuyệt đối là mỹ nhân được tuyển chọn kĩ càng”.Bùi Nguyệt Thần đứng lên,”Ngươi tốt nhất chờ mong lần này thành công, nếu không sẽ lại có một nam nhân nữa!”.
Bùi Nguyệt Thần cười rất là đắc ý, quả nhiên nhìn hắn khổ sở rất là thú vị!
Diêu Y Lẫm nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cười cái gì a, cái con sâu rình coi bắt được chưa?”
Bùi Nguyệt Thần trông rất có lòng tin: “Yên tân, hắn bị ta nắm trong lòng bàn tay, loại sâu này thọ mệnh sẽ không dài”.
“Đúng không? Hi vọng vậy”.
Ngày kế, Diệu Y Lẫm tâm tình thực không tốt, cơ hồ đem tất cả người hầu ra mắng. Bởi vì đêm nay hắn bị cưỡng ép phải làm việc mà trước nay hắn luôn chán ghét nhất.
Không sai, hắn chán ghét nhất việc lên giường cùng nam nhân!
Nam nhân! Hắn ngoại trừ cái đuôi còn chưa tiến hóa thì không còn là động vật nữa. Muốn hắn cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ không bằng cho hắn một đao còn thống khoái hơn!
Nhưng cho dù hắn không nguyện ý, hắn cũng không làm gì được. Đây chính là điểm hắn thống hận nhất!
Uống hết ba chai rượu, hắn phát hiện mình ngay cả tí hơi say cũng không có. Nguyên lai muốn mượn rượu để say nhưng chình mình lại không thể say.
Trong bữa cơm để ý thấy sắc mặc hắn không tốt, Bùi Nguyệt Thần không ngừng gắp rau cho hắn, mà hắn không nuốt nổi khi trước mặt đầy một bàn đồ ăn toàn là hào, lộc tiên chính là loại đồ ăn “tráng dương” thượng hạng. Bùi Nguyệt Thần vẫn cười với hắn mà nói: “Ăn nhiều một chút a, đêm nay ngươi cần phải ra lực mạnh a!”
Mẹ nó! Làm như hắn là ngựa đực không bằng! Nhiều đồ ăn như vậy sợ hắn làm không được sao?
Đùa! Hắn là cao thủ trên giường thì cần gì ngoại lực trợ giúp?
Ách… Nhưng điều kiện tiên quyết là nữ nhân. Đối nam nhân…Hắn đúng là không biết mình có cứng được hay không!
Kéo kéo gảy gảy mãi mới ăn xong được bữa cơm, hắn thấy mình giống như đi đến pháp trường, vẫn không thể bày ra bộ dạng thoải mái ngược với Bùi Nguyệt Thần ánh mắt dạt dào hứng thú.
Đứng ở cửa phòng, biết nam nhân ở bên trong, hắn tự mình vững vàng tâm lý
Là nam nhân sao? Cùng lắm thì sẽ nhìn hắn ngực bằng phẳng, bắp đùi thô, điểm giữa hai chân rồi nhiều điểm này nọ thành nữ nhân không được sao!
Hắn cầm nắm tay, đẩy cửa ra.
========================
Dương Quân làm việc ngày đầu tiên, trước đây chăm sóc cây cảnh có chút kinh nghiệm giúp hắn quen công việc ở hơn, hắn rất thích công việc của mình, có thể chăm sóc cây cảnh mà mình thích, công việc cũng thật nhẹ nhàng. Công việc này sao chính mình lại không tìm được?
Một ngày rất nhanh trôi qua, bữa cơm hắn ăn rất thỏa mãn, nơi này người hầu ăn cơm đều là ở nhà ăn tự mình chọn. Thật lâu rồi không được ăn mĩ vị ngon miệng như vậy, Dương Quân thiếu chút nữa đem đầu lưỡi nuốt vào! Phần ăn ở công trường thực kém, hương vị không cần phải nói, vệ sinh cũng không đảm bảo, thường có công nhân vì ăn uống kém vệ sing mà đi viện! Mà mọi người đối việc này cũng chỉ giận mà không dám nói gì, dù sao cũng không ai muốn mất việc.
Ở tại nơi này được một khắc, hắn mơ hồ mà nghĩ mình có thể mình làm việc ở nơi này luôn thật sự rất tốt…
Ngày thứ hai, đi ăn sáng, cùng nói chuyện với vài người hôm qua quen được, Dương Quân đi tới vườn hoa hồng bắt đầu làm việc.
Thoải mái làm xong công việc một ngày, nhìn cây hoa hồng kiều diễm khiến hắn có cảm giác đạt được thành tựu to lớn. Dùng ống nước tưới vọt qua ngọn hoa, lúc này mặt trời đang dần khuất, xung quanh cũng tối dần.
Đang định rời đi, Dương Quân đột nhiên thấy bóng một người thoáng qua, hắn cảm thấy bóng lưng này có chút quen mắt.
Hình như là…
Trong ý thức bỗng hiện lên một người, nhưng hắn hiện tại không thể xuất hiện tại nơi này a …
Nghi hoặc Dương Quân liền bước theo, người nọ đi rất nhanh, rồi không nhìn thấy đâu nữa.
Nhưng mà nhìn về nơi đó…
Dương Quân bước tới nhanh hơn!
Đi tới gần gian nhà, giữ khoảng cách bên ngoài để có thể nhìn rõ.
Hắn thấy người nọ đi vào lầu hai một gian nhà.
Dương Quân do dự một chút, mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút không đơn giản, vốn muốn quay về, nhưng lại nghĩ nếu như người kia là trộm, chẳng phải nên ngăn cản?
Nghe nói mấy tên trộm khi bị đánh bắt thường cầm dao đả thương người…
Do dự tới nửa ngày, hắn quyết định theo dõi một lát, nếu như không phải liền lập tức rời đi.
Xung quanh gian nhà có rất nhiều cây, một cây có cành hướng tới lầu hai, nghĩ ra người kia chính là theo cây đó đi lên.
Dương Quân xem độ cao, với hắn mà nói có thể nhẹ nhàng mà đi lên.
Quyết định như vậy, Dương Quân không biết việc này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống sau này của mình…
Đi vào phòng, bên trong không bật đèn có chút lờ mờ, nhưng có thể thấy trong phòng không một bóng người.
Trần nhà thiết kế đơn giản, thế nhưng vật trang trí rất có giá trị, giữa phòng là cái giường, ra trải bằng tơ tằm màu đen, sàn gỗ trông như được bảo dưỡng rất tốt.
Trong phòng ít đồ vật, nhưng mỗi thứ hắn đều không có khả năng mua nổi.
Dương Quân đứng trong phòng lo lắng nên mở cửa mà đi tìm người kia hay là đi về, đang lúc hắn do dự, cửa mở
“Ngươi là người bọn họ khẩn trương chuẩn bị cho ta sao?”
Một giọng nam nhân khàn khàn mang theo tia trào phúng cất lên.
Dương Quân lại càng hoảng sợ, bất giác nhìn về phía nam nhân.
Trong cuộc đời này hắn chưa từng thấy qua nam nhân nào có vẻ mặt lĩ lệ như thế, hiện tại nam nhân không thấy giống với con người này hờn giận mà nhăn mi lại, lầm bầm nói: “Sao lại xấu xí thế này?”
Nam nhân trước mắt không thể nói khuôn mặt dễ nhìn, mắt không lớn, mũi không thẳng, môi dày, thoạt nhìn thấy da thô ráp, thân hình cao lớn nam tính, mày đen, toàn thân cao thấp không có chỗ nào để Diệu Y Lẫm nhìn thành nữ nhân, cùng với tiêu chuẩn mỹ nhân của hắn kém xa vạn dặm!
“Kháo! Thế này làm sao làm cho lão tử cứng rắn đứng lên!”
Hắn mắng chửi thô lỗ so với bề ngoài nhìn không tương xứng, mà bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc Dương Quân vẫn đang ngốc ngốc há miệng mà nhìn hắn, không nghe thấy lời hắn nói.
Nhìn người kia bộ dạng ngu ngốc, Diệu Y Lẫm càng chán ghét.
“Đồ đê tiện! Nhìn đủ chưa?”
Dương Quân bị một tiếng mắng này làm tỉnh lại, mù mờ nhìn người kia.
Hắn đang nói gì?
“Còn nhìn! Muốn có tiền thì nhanh chóng đến mà hầu hạ lão tử, tiền của ta không có cho không đâu!”
Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi không phải vì tiền sao? Tự nguyện vì tộc nhân bọn ta mà sống chết, mặc kệ có thành công hay không đều được cấp cho một số tiền lớn mà người bình thường đều tiêu xài không hết.
Vì tiền mà bán thân thể mang thai cho nam nhân khác khiến hắn khinh thường.!
Y Lẫm chán ghét nhìn vẫn không hiểu nam nhân này ra làm sao, bực dọc mà kéo áo, hắn chợt phát hiện một trận khô nóng từ thân dưới truyền đến.
Diệu Y Lẫm sửng sốt, với nam nhân như vậy hắn còn phản ứng?
Này không phải là khô nóng bình thường, hắn chợt nhớ tới lúc uống rượu
Chết tiệt! Nhất định là hắn uống trúng rượu đã hạ dược!
Trước mắt hiện lên hình dáng Bùi Nguyệt Thần tươi cười, hắn ở trong lòng hung hăng chửi bới!
Bất quá nghĩ lại phỏng chừng đên nay khó qua rồi, Diệu Y Lẫm trong lòng tức giận, không có nơi nào phát tiết, nhất thời lửa giận toàn bộ trút lên người Dương Quân.
“Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao? Muốn ta thao ngươi thì tự mình nằm sấp trên giường đi!”
Người này thật thô lỗ…
Dương Quân hơi nhíu mi, hắn cho rằng xinh đẹp như thế có thể tính cách cũng tốt. Hơn nữa lời người kia nói cũng thật kì quái, hắn muốn là gì a?
Dương Quân mơ hồ cảm thấy sự tình có chút cổ quái, người kia hình như hiểu lầm rồi.
Theo hắn nói thì hình như là hắn coi mình là nữ nhân…
Uống say rồi sao? Trên người Diệu Y Lẫm đúng là có truyền đến mùi rượu nhàn nhạt nên Dương Quân cho là như vậy.
“Ta điều không phải…”
Đang muốn giải thích cho người kia nguyên nhân mình ở chỗ này, lại bị người kia dứt khoát cắt đứt.
“Không phải cái gì? Không phải là để ta thượng sao!”
Thuốc dần dần có tác dụng, Diêu Y Lẫm toàn thân giống như lửa đốt.
Con mẹ nó! Thuốc này quá lợi hại a!
Nam nhân ở trước mặt môi nhúc nhích còn đang nói cái gì đó, hắn hoàn toàn không có tính nhẫn nại nghe nam nhân kia nói.
Hắn hiện tại trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là phát tiết!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ông Trời Ta Hận Ngươi!
- Chương 4