Diêu Y Lẫm ngửa đầu: “Ngươi nói cái gì?”
Bùi Nguyệt Thần xoay người rời đi, chỉ bỏ lại một câu.
“Không nhân rõ lòng mình, sau này chịu khổ là do ngươi nha.”
Diêu Y Lẫm cảm thấy không sao hiểu nổi, lắc lắc đầy đẩy cửa đi vào.
Dụng cụ trị liệu đều được lấy ra không còn thứ gì, Dương Quân nằm ở trên giường đang ngủ say. Sắc mặt trắng cùng với ra giường một màu.
Diêu Y Lẫm đi qua, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Lẳng lặng mà nhìn hắn hồi lâu, đưa tay cầm lấy tay hắn.
Nam nhân thoạt nhìn yếu đuối nằm trên giường không có chút sức sống làm ngực Diêu Y Lẫm có chút đau đớn.
Không biết mình tại sao có cảm giác như thế, Diêu Y Lẫm trong tiểm thức lảng tránh suy nghĩ về vấn đề này.
Ngón tay xoa lên khuôn mặt nam nhân, Diêu Y Lẫm nhẹ nhàng nói: “Sao còn chưa tỉnh lại, không phải đã nói không có vấn đề gì sao?”
“Ta thừa nhận đánh ngươi là không đúng, nhưng không phải là ngươi khiến ta sinh khí ta cũng sẽ không làm như vậy sao?”
“Ngươi tại sao không muốn giữ cục cưng của chúng ta? Lẽ nào ngươi không thích hài từ?”
“Hơn nữa cục cưng rất thích ngươi, ngươi cũng không thèm nhìn nó một cái…”
“Ta đã nghĩ cho cục cưng có tên hay rồi, ngươi cho rằng kêu Diêu Quân Nhung hay Diêu Ảnh Trần cái nào hay?”
“Ngươi không tỉnh lại là vì sợ ta sao? Ta đảm bảo, sau này sẽ không bao giờ đánh ngươi nữa…”
“Nêu ngươi không tỉnh, an toàn của đệ đệ ngươi ta không bảo đảm rồi nha…”
Mí mắt nam nhân giật giật…
Diêu Y Lẫm nheo con mắt, tiến đến bên hắn u sầu mà nói: “Ngươi có phải là trong lòng suy nghĩ muốn đánh hài tử, ta đem đệ đệ ngươi đi chôn.”
Lông mi Dương Quân run run, mắt mở ra. Nhìn Diêu Y Lẫm thật lâu, không thấy rõ cái gì, lại nhắm mắt lại.
Diêu Y Lẫm leo lên giường, nằm xuống bên cạnh hắn, đưa tay vòng qua ôm lấy hắn.
Ôm Dương Quân ngủ từ lâu đã trở thành thói quen, thỉnh thoảng sáng sớm trong lòng không có hắn cảm thấy vắng vẻ.
=========
Sáng sớm hôm sau, Dương Quân được Diêu Y Lẫm đưa về.
Đêm qua đi vội quá, quên mất cục cưng ở nhà, quá nửa đêm thì nhớ tới gọi điện cho người đi chăm bé.
Sắc mặt Dương Quân thực không tốt, trên mặt hầu như không thấy huyết sắc, con mắt bên dưới có vết thâm, tựa như ngủ không ngon giấc.
Vừa vào phòng khách, Dương Quân đi thẳng lên lầu, một nữ tử trẻ tuổi ôm cục cưng từ phòng bếp đi ra, cười cười đưa hài tử cho Diêu Y Lẫm.
Vật nhỏ vừa nhìn thấy Diêu Y Lẫm thì hứng phấn mà la to, vẫy vẫy cánh tay bé nhỏ.
Diêu Y Lẫm yêu thương mà ôm lấy bé, đưa lên không trung xoay một vòng lại ôm vào trong ***g ngực.
Người hầu gái lui ra, hỏi Diêu Y LẪm có cần ăn gì không, suy nghĩ một chút, kêu nàng mang bữa sáng lên.
Ôm theo vật nhỏ mềm mềm trong tay, Diêu y Lẫm bắt đầu nghĩ đến Dương Quân.
Nhăn lại hàng mi tinh tế, Diêu y Lẫm chưa bao giờ phiền não như ngày hôm nay.
Không biết mình bị kỳ quái gì, ngẫm lại quan hệ đã có với nam nhân kia khiến hắn giật mình.
Nếu như Dương Quân là nữ nhân, hắn gần như cho rằng mình đã yêu rồi.
Nghĩ đến người kia mặc đồ nữ vào, Diêu y Lẫm khẽ cười.
Bất quá cho dù không phải nữ nhân, hắn cũng không bao giờ muốn lão kia ly khai hắn a?
Hắn sở dĩ vì muốn lưu lại mà bức bách uy hϊếp, nếu như nữ nhân nói, mang thai hải tử của hắn đương nhiên sẽ không có khả năng ở lại bên cạnh hắn rồi?
Vậy sau này hắn đối với “Nàng” có tốt…
Khiến “Nàng” hạnh phúc đến quên đi tất cả.
Diêu Y Lẫm vỗ vỗ đầu, nhưng những cái này cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Cục cưng yên lặng mang theo đôi mắt ta hiếu kỳ nhìn Diêu Y Lẫm, miệng nhỏ hồng hồng nhô nhô thật khả ái. Diêu Y Lẫm nhìn bé nở nụ cười.
“Ngươi cũng muốn hắn rồi a? Ta mang ngươi đến xem hắn, nhưng không được ầm ĩ nha.”
Cục cưng như là nghe hiểu, lại mở to mắt khe khẽ chớp chớp.
Đẩy cửa phòng ra, thấy Dương Quân đã đắp chăn nằm trên giường. Con mắt nhắm lại, như là đang ngủ say.
Diêu y Lẫm ôm cục cưng qua, ngôi ở mép giường. Giúp hắn đem chăn đắp lên đến vai, để cục cưng lên giường mặc cho bé loạn.
Cục cưng hiếu kỳ mà vươn cánh tay nộn nộn xoa xoa gương mặt Dương Quân, vì chân tay hoạt động chưa phối hợp nên không ổn định ngã trên người hắn.
Dương Quân ừ hử một tiếng tỉnh lại, thấy tiểu bảo bảo trên người mình miệng dính nước bọt bò tới ngực nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.
Vật nhỏ vui vẻ mà liếʍ mặt hắn, sau lại bị Diêu y Lẫm khéo léo ôm lấy.
“Đánh thức ngươi rồi?”
Dương Quân ngây ngốc một chút rồi lắc đầu, có chút kinh dị với ngữ khí ôn nhu của người kia.
Diêu Y Lẫm ôm chặt cục cưng đang lộn xộn trong ***g ngực, “Không ngủ đủ a, vậy ngủ thêm một lát tỉnh dậy hẵng ăn điểm tâm.”
Dương Quân lắc đầu, không biết là không muốn ăn hay không muốn ngủ. Vành đen dưới con mắt rất rõ ràng, bộ dạng nhìn rất uể oải.
Diêu Y Lẫm sờ sờ trán hắn, Dương Quân kinh ngạc mà nghe hắn nói: “Hoàn hảo, không có nóng.”
Dương Quân cúi đầu, nghĩ không ra người kia muốn là gì.
Diêu Y Lẫm cười cười, “Bác sĩ nói ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, gần đây không nên làm chuyện gì khiến mình mệt mỏi, hay là ngươi hảo hảo ngủ một giấc a.”
Nói xong, ôm theo vật nhỏ giãy dụa không ngừng đi ra ngoài.
Dương Quân thấy hắn đi rồi, nhắm mắt lại hít vào thật sâu.
Nhớ lại tất cả, từ trước tới giờ.