Vóc người rất đẹp, trang phục màu trắng nhàn nhạt kiều mị, thích hợp làm tôn thêm vóc người nàng.
Khuôn mặt thiên sứ, vóc người quyến rũ. Đó là mỹ nhân tiêu chuẩn, là nam nhân sẽ đều thích nàng.
Mỹ nữ lắc eo nhỏ nhắn đi đến chỗ Diêu Y Lẫm, thanh âm mềm mại đáng yêu: “Y Lẫm, ngươi đến rồi?”
Diêu Y Lẫm thuận tiện điểm cái đầu, đem Dương Quân kéo đến, “Ta nói chính là người này, ngươi thiết kế cho hắn đẹp đẹp một chút”.
Mỹ nhân theo miệng cười cười, đi tới bên cạnh hắn, trên dưới quan sát.
Dương Quân bị nhìn vậy rất xấu hổ, mặt nóng lên, cúi đầu.
Mỹ nữ bật cười: “Hắn thật đúng là khả ái, không thành vấn đề, giao hắn cho ta a”.
Nói xong lấy ra một cái thước dây, kêu Dương Quân đem áo khóa cởi ra.
Dương Quân vừa nghe, không muốn kéo áo bất động.
Diêu Y Lẫm kỳ quái nhìn hắn, “Sao còn chưa cởi ra?”
Nói rồi đưa tay qua muốn cởϊ áσ khoác hắn, Dương Quân đẩy tay hắn ra, thối lui vài bước.
Nữ nhân kia thấy hắn lùng túng, bộ dạng lúng túng, nhất thời hiểu được.
“Không cần sợ, chuyện của ngươi ta biết, lần này chính là thiết kế y phục thích hợp cho ngươi.”
Diêu Y Lẫm kiên quyết đem hắn kéo qua, cởϊ áσ khoác hắn. Thân thể Dương Quân cứng đờ, tay rũ xuống không động đậy.
Nữ nhân dùng thước quây hông hắn lại, vừa làm vừa nói: “Ta là Lâm Thi Nhiên, ngươi cũng có thể kêu là Ái Liên a.”
Tay nhỏ trắng nõn trợt tới trợt lui bên hông hắn, chưa từng cũng nữ tử tiếp xúc như vậy, Dương Quân đỏ mặt.
Diêu Y Lẫm hừ lạnh một tiếng.
Lâm Thi Nhiên nhìn hắn cười cười, Diêu Y Lẫm lại hừ một tiếng.
Lâm Thi Nhiên tính cách cởi mở ôn nhu, cười nói với hắn, khiến Dương Quân lúc đầu tâm tình khẩn trương đỡ hơn rất nhiều, nói được nhiều hơn.
Nhìn cảnh vui vẻ trước mắt, Diêu Y Lẫm bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Chưa thấy qua mỹ nữ a, cười hài lòng như thế, cười đến không thấy mắt đâu!
Đo xong xuôi, Lân Thi Nhiên cười nói: “n, ta có mấy bộ phỏng chừng có điểm hơi nhỏ, bất quá khác biệt cũng không nhiều. Ngươi hiện tại mặc quần áo rất không ổn, trước cầm mấy bộ mặc đỡ, hai ngày sau ta sẽ đem y phục đưa tới cho ngươi”.
Nói xong đưa một bộ đưa hắn đi thử, quần áo phong cách thoái mái đơn giản, màu sắc thanh thoát. Quần thiết kế rất đặc biệt, thắt lưng cùng Dương Quân hiện tại không sai biệt lắm.
Mặc xong cảm thấy không bị gò bó, rất thoải mái. Thiết kế áo cũng rất khéo che chặn bụng, hầu như không để thấy bụng hắn.
Thấy Dương Quân mặc xong đi ra, Diêu Y Lẫm nhìn rất hài lòng, đối Lâm Thi Nhiên gật đầu nhẹ.
“Tốt, cứ như vậy trước làm sáu bộ đưa tới”.
Đổi đôi giày công nhân đơn giản, mang vào đôi giày da thoải mái. Lâm Thi Nhiên còn muốn đeo nhẫn vào tay hắn, nhưng bị Dương Quân cự tuyệt.
Từ trong ra ngoài Dương Quân trông khác hắn, không quen với hình tượng mới này, tay chân giống như không mặc quần áo.
Diêu Y Lẫm tỉ mỉ xem kĩ bề ngoài, nói: “Hình như còn thiếu cái gì, a …đúng rồi, là tóc. Cái kiểu đầu quê mùa này hẳn là ngươi để lâu lắm a?”
Dương Quân nhìn gương một lát, “Ta cảm thấy…hoàn hảo a”.
Diêu Y Lẫm giở giọng xem thường, “Có quỷ mới thấy tốt!”
Lâm Thi Nhiên cười: “Ta đây không giúp được gì rồi”.
Diêu Y Lẫm xua tay, “Không sao, ta tìm người khác”.
Lôi Dương Quân, cũng không thèm chào, lái xe lao đi luôn.
Đem Dương Quân đến một cửa hàng cắt tóc bề ngoài trông rất quỷ dị, bên trong là một thợ cắt tóc bạc đầu khiến hắn nhìn tóc gáy dựng thắng đứng.
Diêu Y Lẫm không nói lời nào đem hắn đặt trên ghế, tự mình đến chỗ nam nhân kia thảo luận.
Qua một giờ, tạo hình mới của Dương Quân ra đời.
Đem cắt tóc dài của hắn, thợ cắt tóc cũng không đem đầu hắn cắt thành cái kiểu cường điệu như hắn tưởng tượng, mà lại thiết kế một kiểu tóc nhẹ nhàng thoải mái, tôn thêm cho đường viền mặt hắn càng rõ ràng. Thoạt nhìn có phần lớn giống nam nhân trưởng thành.
Đi ra khỏi cửa tiệm, Dương Quân cùng với lúc mới đi vào chính xác là hai người rồi, vẻ mặt cùng lúc trước không biến đổi, nhưng dáng vẻ nhà quê với hình tượng bây giờ hoàn toàn bất đồng.
Diêu Y Lẫm dương dương tự đắc, hàm răng lộ ra rắng noãn. Trong lúc Dương Quân ở cửa sổ xe nhìn thấy hình dạng chính mình lại không vui vẻ.
Hắn ngay lúc này trên người đều là người khác cấp cho, là do công lao lấy thân thể mình cho một người nam nhân mà có được.
Tất cả những thứ này, đều không phải của hắn.