Chương 3: Long Trường Minh

Vừa về đến nhà, việc đầu tiên cha tôi làm là đóng chặt cửa, nhanh chóng cởi giày, chạy lên giường nằm, chùm chăn kín mít.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài nổi gió.

Cánh cửa kêu lên một tiếng “ken két” rồi mở ra, tiếp theo là tiếng động sột soạt.

Nghe như có người đang bước đi, nhưng tiếng động rất nhỏ, hoàn toàn không giống tiếng bước chân của ông nội.

Hơn nữa, trong không khí còn thoang thoảng một mùi hương đặc biệt.

Xác định người đến không phải ông nội, cha tôi càng sợ hãi hơn, co rúm người dưới chăn run rẩy. Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại lần nữa, cha tôi mới dè dặt thò đầu ra khỏi chăn.

Lúc này, trong nhà trống không.

Một vầng trăng tròn chiếu qua khe hở giữa hai viên ngói thủy tinh, soi sáng rực rỡ trước giường cha tôi.

Trước giường đặt một chiếc bàn tròn nhỏ, trên bàn có thêm một hộp kẹo mừng màu đỏ và một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo.

Lúc đó cha tôi rất sợ, không dám mở hộp. Mãi đến khi ông nội về nhà, nói với cha tôi rằng trong hộp là lễ vật đính ước của con dâu tặng, cha tôi mới hồi hộp mở chiếc hộp ra.

Khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, một luồng ánh sáng xanh lục nhàn nhạt phát ra. Dưới ánh trăng, một miếng ngọc bội hiện ra trước mắt cha tôi.

Ông nội cầm miếng ngọc bội lên, tự tay đeo vào cổ cha tôi.

“Con trai nghe đây!”

"Cha! Con đây!" Cha vội vàng quỳ xuống trước mặt ông nội.

"Con nghe cho kỹ, từ nay về sau, con không được đi đâu hết, chỉ được ở nhà. Không được ăn cơm, chỉ được uống nước. Đói thì nói với miếng ngọc bội, vợ ơi, anh muốn ăn cá, ban đêm tự nhiên sẽ có người mang cá đến cho con ăn."

"Tất cả cá, không được nướng cũng không được nấu, chỉ được ăn sống."

"Nghe rõ chưa! Con chỉ cần làm theo lời cha nói, con mới có thể sống sót, nếu không, con sẽ lập tức biến thành người chết. Đến lúc đó, bụng con sẽ nổ tung, nội tạng bên trong sẽ lòi ra ngoài."

Cha sợ hãi, hỏi ông nội: "Cha, nếu con nghe lời thì sao?"

"Nếu con nghe lời, đợi đến khi con hai mươi tuổi, cô gái đó sẽ xuất hiện bên cạnh con, hai đứa chính thức bái đường thành thân, trở thành vợ chồng!"

"Nhưng mà... vợ con rốt cuộc trông như thế nào? Có đáng sợ không?"

Ông nội lấy từ trong thư phòng ra một bức tranh, mở ra trước mặt cha.

Cha ghé mắt nhìn, phát hiện trong tranh là một người con gái mặc trang phục cổ trang tuyệt sắc, mắt ngọc mày ngài, liếc mắt đưa tình, tóc dài đến thắt lưng, trên cổ cũng đeo một miếng ngọc bội.

"Thấy chưa? Đây chính là dáng vẻ vợ con, có muốn cưới cô ấy không?"

Cha gật đầu lia lịa.

"Tốt, vậy thì treo cô ấy trong nhà, mỗi ngày thắp hương cúng bái."

Từ đó về sau, cha không bao giờ bước chân ra khỏi cửa, mỗi ngày ở nhà, không phải bổ củi thì là quét dọn phòng ốc, hoặc là đun nước nấu cơm cho ông nội, hoặc là thắp hương, bày biện trái cây cho bức tranh.

Những lúc khác, ông quỳ trước bức tranh, ngây ngốc nhìn người con gái trong tranh, cứ như vậy cả ngày.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, mười ba năm thoi đã trôi qua. Thoáng chốc cha đã trưởng thành!

Trong 13 năm qua, danh tiếng của ông nội ngày càng vang xa.

Người người tìm đến ông xem phong thủy nườm nượp, thậm chí có cả những gia đình giàu có từ tận tỉnh thành cũng tìm đến.

Trong số đó, có một gia đình họ Thẩm, là gia tộc giàu có nhất vùng Tây Nam. Không rõ nhà họ gặp phải vấn đề gì, nhưng khi mời ông nội đến xem, họ đã trả ông một số tiền lớn, khiến gia đình chúng tôi bỗng chốc trở thành nhà giàu nhất làng.

Đó cũng là lần cuối cùng ông nội xem phong thủy cho người khác.

"Lai Thuận, con còn nhớ mười ba năm trước, cha đã đưa con đến Long Đàm đính hôn không? Đầu tháng Tám này chính là ngày cưới của con. Lai Thuận... con nghe cho kỹ... Duyên phận của con và Thẩm tiểu thư vừa là duyên, cũng là kiếp nạn..."

Ông nội ngừng lại một chút.

"Nếu cha đoán không lầm, năm nay nhà ta sẽ gặp đại nạn. Quẻ bói cho thấy, sống chính là chết, chết chính là sống. Vui quá hóa buồn, cùng đường sẽ gặp may! Bất kể chuyện gì xảy ra, hy vọng con đừng hận cha!"

Cha tôi dường như hiểu ra điều gì, bụp một cái quỳ xuống trước mặt ông nội.

"Con hiểu rồi! Nếu không có cha, mười ba năm trước con đã chết rồi. Con nguyện nghe theo mọi lời cha dạy!"

"Tốt! Con hiểu được là tốt rồi! Từ giờ trở đi, con phải nhớ kỹ, vợ con họ Thẩm, nhà ở Tây Nam rất giàu có. Còn chuyện đính hôn ở Long Đàm, từ nay về sau, con hãy quên nó đi!"

"À phải, tối nay, nhà gái sẽ đến thăm con, con mau thay bộ quần áo sạch sẽ đi."

Ông nội nói xong thì đứng dậy gỡ bỏ bức tranh Thần giữ cửa xuống, mở toang cánh cửa.

Sau đó, ông bê một chiếc bàn thờ từ trong nhà ra, đặt giữa sân, rồi bảo cha tôi ra sau vườn hái mấy quả lê tươi bày lên bàn thờ. Xong xuôi, ông lấy ra một xấp tiền giấy rải khắp sân.

Chớp mắt đã đến nửa đêm.

"Lai Thuận, ra đây thắp bốn nén nhang này lên!"

"Cha, sao lại là bốn nén ạ?"

Cha tôi vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì bình thường thắp hương đều là ba nén.

Ông nội dùng gậy chống gõ nhẹ vào chân cha tôi, "Cái thằng này, hỏi lắm thế làm gì? Bảo thắp thì cứ thắp đi!"

"Vâng ạ!"

Cha tôi vừa châm nhang, ông nội liền hướng ra cửa lớn tiếng hô: "Giờ lành đã đến, cung nghinh bà bà!"

"Ha ha ha!"

Trong màn đêm ngoài sân bỗng vang lên tiếng cười the thé của một bà lão.

"Long Trường Minh, lâu ngày không gặp, ông vẫn cứ câu nệ như vậy!"

Ông nội cung kính đứng sang một bên, cúi đầu đáp: "Đều là lễ nghi mà thôi!"

"Tốt lắm!"