• Gần một tháng trôi qua:
Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng, quả đúng như vậy. Sau cái ngày mà Phong Lãnh phản bội Bách Thảo, cô ấy và mẹ đã bán căn nhà cũ đi để chuyển về quê cách thành phố không xa. Về đó, cô ấy đã mở được shop hoa cho riêng mình.
Nhưng có ai ngờ rằng, đám cưới của Phong Lãnh và Nhã Doanh lại diễn ra một cách nhanh chóng, đã thế hắn ta còn mặt dày đến để mời Bách Thảo tới dự đám cưới.
Thời gian thấm thoát thoi đưa thì cuối cùng ngày cưới của anh ta cũng đã tới. Một chuyện mà không ai ngờ tới đó chính là trong đám cưới đó có một tên sát thủ chĩa súng về hướng Phong Lãnh, Bách Thảo phát hiện ra định đỡ đạn thay cho anh ta nhưng rồi...mọi hiểu lầm được lý giải từ đó.
Còn cô...cô thật không hiểu nổi cái tên Cao Lang đáng ghét kia ăn phải cái gì mà ngày nào hắn cũng tới cửa hàng của cô một cách quá là thường xuyên, hồi trước thì mỗi sáng anh ta tới, giờ thì cả ngày...lúc nào cũng thấy mặt. Cô cũng đã tự thề rằng nếu hắn mà tới thì cô sẽ vớ gì đánh đó, nhưng...sức lực con gái có hạn, mỗi lần cô định đuổi anh đi thì kết quả cô phải chịu đó là một nụ hôn mạnh bạo đến từ anh.
Hôm nay cũng đã là 26 tết rồi! Cô cùng Liên Hoa dọn dẹp lại cửa hàng để chuẩn bị về nhà ăn tết với gia đình.
Nhà bố mẹ cô cách cửa hàng cũng chỉ tầm ba đến bốn cây gì đó thôi, nghĩ lại hồi mới học xong cấp ba, cô đã nuôi ước mơ rằng sẽ mở được một shop hoa mang tên mình ngay giữa trung tâm thành phố Bắc Á, cuối cùng thì cô cũng thực hiện được rồi.
Cao Lang dừng xe tại trước cửa shop hoa của cô, anh mở cửa xuống xe rồi bước vào trong, cô đã nghĩ tới việc cầm chậu nước bẩn vừa lau bàn xong định hất vào người anh nhưng...lý trí đã kéo cô lại, nếu cô mà hất chắc anh sẽ lại hôn cô mất.
Liên Hoa tơn tớn chạy tới nịnh hót Cao Lang khi thấy anh có mặt ở ngay cửa hàng
"Ah~~ Chào anh rể!"Anh rể? Cô thật không hiểu nổi tại sao em gái cô lại có thể mất liêm sỉ tới vậy? Còn anh khi nghe được hai từ "anh rể" này thì vô cùng thích thú, đầu anh gật gật tán thành
"Được lắm! Em thích gì thì anh rể sẽ cho em cái đó!"
"Thích gì ư? Em thì cũng không thiếu cái gì đâu...chỉ là thiếu một thứ!"
Liên Hoa nói xong rồi nhìn qua cô cười vẻ nham hiểm
Cao Lang hỏi lại
"Thứ gì?"
"Đó là thiếu một người anh rể!"
Liên Hoa nói xong liền cười lớn, ánh mắt đầy sự khıêυ khí©h hướng về phía Thanh Di
"Con nhỏ chết tiệt kia!"
Cô không chịu nổi nữa liền gào thét định cầm cái chổi ngay đó giơ lên rượt đuổi Liên Hoa. Cao Lang thấy vậy bèn dành lấy cái chổi từ tay cô để sang một bên
"Liên Hoa nói sai sao? Em không nghe thấy con bé nói thiếu một người anh rể à?"
Cô tức tới nỗi máu mũi xuýt phụt ra ngoài, tay cô năm chặt lại hận không thể bóp chết hắn, bóp đến khi nát tinh tươm mới thôi.
Cao Lang thấy vẻ mặt lúc nào cũng cau có của cô thì liền ghé vào tai nói nhỏ
"Bỏ ngay cái bộ mặt nhăn đấy đi! Nếu không...tôi hôn em đấy!"
Cô nhất thời chưa thể nói được gì, miệng chỉ lắp bắp được một từ
"Anh... Anh!"
Anh nhìn xung quanh cửa hàng, mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ, hoa cũng đã bán hết anh liền hỏi
"Liên Hoa! Chuẩn bị về nhà ăn tết rồi sao?"
Liên Hoa ngay lập tức trả lời
"Vâng!"Cao Lang gật nhẹ đầu, tay anh chỉ ra chiếc se ô tô sang trọng đầy xa xỉ kia
"Tôi sẽ đưa hai người về!"
Cô thật muốn tránh hắn càng xa càng tốt nên liền cáu gắt lên
"Không cần! Nhà tôi...tôi tự về được! Hơn nữa xe riêng của tôi đang ở ngoài kia!"
"Chị gái à! Chị có cần phải cục súc như vậy không? Dù sao anh rể cũng có lòng tốt mà, nếu không đi thì nói một câu nhẹ nhàng là được rồi!"
Liên Hoa nói xong rồi thở hắt ra vẻ mệt mỏi với bà chị gái nóng tính của mình, Liên Hoa nghĩ sao cũng không ra cái lý do mà chị gái mình ghét Cao Lang như thế? Thật quá đau đầu mà.
"Được thôi! Vậy tôi lái xe đi theo sau em chắc được nhỉ?"
Thanh Di lẩm bẩm chửi thề
"Chết tiệt!"
Cửa hàng đã khóa trái cẩn thận, cô ngồi vào ghế lái và đợi Liên Hoa lên xe, sau đó cô nhấn ga vun vυ"t lao đi với vận tốc rất cao, anh thì lại bình thản theo sau vì...xe anh là xe xịn mà, cô có đi nhanh cỡ nào anh cũng theo được.
• Mười lăm phút sau:
"Hú hú! Cuối cùng cũng về tới nhà rồi!"
Xe vừa kịp dừng, Liên Hoa hò vang rồi tót xuống xe với vẻ mặt hớn hở vô cùng. Cô vừa kịp bước xuống thì giọng Liên Thành vang lên
"Các con về rồi đấy à?" Ông chạy ra mừng rỡ
"Mới một tháng không gặp bố lại đẹp trai ra ấy nhỉ?" Cô ôm bố một cái rồi khen nức nở.
"Năm mốt tuổi đầu rồi mà còn được con gái khen...haha!" Liên Thành cười hạnh phúc rồi nắm tay cô và Liên Hoa
"Bố! Mẹ đâu rồi ạ!"
Cô thắc mắc hỏi khi thấy bố chạy ra từ trong nhà nhưng bóng dáng mẹ lại chẳng thấy đâu
"Nghe tin hai đứa về là y như rằng... nhốn nhào đi chợ rồi!" Ông trả lời.