Khi tôi đưa hai tay lên chống đỡ, ba con sói đực bắt đầu sủa... nhưng không sủa tôi hay kẻ tấn công tôi. Chúng tập trung vào một mối hiểm nguy khác, phía trên đường hầm, và không hề quan tâm tới những gì đang xảy ra cho tôi. Kể cả mụ sói già Magda, nó bình thản nằm nhìn, hơi tò mò nhưng không tỏ ra lo lắng.Kẻ đang giữ chặt tôi, nói mấy câu nghe như: “Guslabashta”. Tôi ráng la lên trả lời, nhưng lúng túng vì khúc ương nằm giữa hai hàm răng. Kẻ tấn công tôi lại rít lên "Gusslabashta", rồi rút khúc ương ra, nhưng bịt ngay miệng tôi bằng mấy ngón tay khô khốc.
Thấy mạng sống không bị nguy kiểm, tôi đưa mắt quan sát hát. Giật mình, tôi nhận ra đó là một trong những Giám hộ Máu da nhợt nhạt, mắt trắng dã. Đó là một người gầy nhom, vẻ đầy lo lắng. Đặt ngón tay lên môi, chỉ mấy con sói đang l*иg lộn sủa, rồi lại chỉ ngón tay lên mái hang, ngay nơi hắn vừa nhảy xuống. Đẩy tôi sát vách, chỉ tay lên mấy tảng đá, rồi hắn bò lên, chui vào khoảng tối. Hơi ngần ngừ, tôi nhìn thấy con sói vẫn đang sủa dữ dội, rồi leo lên theo.
Gã Giám hộ chỉ tôi vào một khe hở trên đầu vách hang. Rồi hắn lách mình vào một hốc đá kế bên. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng quát tháo mấy con sói:
- Im! Câm họng ngay, mấy con chó dại thối tha.
Lũ sói nhưng sủa nhưng vừa gầm gừ hăm dọa, vừa thụt lùi khỏi cửa đường hầm. Rồi từ trong tối, ló ra một khuôn mặt da màu đỏ tía. Ma-cà-chớp!
Tên ma-cà-chớp phun toẹt một bãi nước bọt, càu nhàu:
- Sói! Những con mắt thấy mà ghét.
Một tên ma- cà- chớp thứ hai lên tiếng ngay sau hắn:
- Thây kệ chúng. Tránh xa ra, chúng không làm gì đâu. Đi kiếm đồ ăn thừa đó thôi.
- Nhưng chúng nó cứ sủa rống lên mãi, thế nào tụi ma- cà- rồng cũng xuống đây.
Tôi thấy lưỡi dao sáng loáng bên hông hắn. Tên kia kéo hắn đi:
- Thấy chúng ta chúng mới sủa, chúng câm ngay khi chúng ta...
Tiếng nói của chúng xa dần. Khi biết chắc đã an toàn, tôi nhìn sang Giám hộ Máu để cám ơn, nhưng hắn không cón đó nữa. Tôi lắc đầu bối rối. Tôi vẫn tưởng họ là đồng minh của ma- cà- chớp. Vì khi chạy trốn Kurda và đồng bọn, một người trong số họ đã bỏ mặc tôi. Và sao lúc này họ lại cứu tôi?
Vừa suy nghĩ tôi vừa leo xuống cùng bầy sói. Chúng thận trọng đánh hơi một lúc, rồi mới cùng tôi theo Magda lên núi. Mụ dẫn đầu, còn chậm chạp hơn hôm trước, không biết vì đuối sức, hay vì sợ ma- cà- chớp.
Mấy tiếng sau, chúng tôi tới khu phòng đầu tiên trên đỉnh núi, và lén lút vòng qua. m thầm vượt khỏi khu nhà kho, tôi nghe tiếng các ma- cà- rồng đang sửa soạn cho buổi tiệc lớn sau lễ phong chức của Kurda. Nín thở, tôi lắng nghe, nhưng không nghe rõ gì. Sợ họ phát hiện, tôi bỏ đi ngay.
Tôi mong Magda ngừng lại, nhưng nó đưa chúng tôi lên cao, lên cao mãi. Khi tới một đường hẻm dốc thẳng đứng, tôi nghĩ là chúng tôi đã lên tới tột đỉnh của núi rồi. Magda quan sát đường hầm, rồi quay lại nhìn tôi. Qua ánh mắt nó, tôi biết là nó chỉ đưa tôi tới đây thôi. Tôi vừa lao tới, nó cũng vừa quay mặt, khập khiễng bước đi. Tôi hỏi:
- Mi đi đâu vậy?
Con sói già ngừng bước, quay nhìn tôi, đầy mệt mỏi. Nó không thể leo nổi nữa. Tôi bảo:
- Chờ đây. Chúng ta sẽ trở lại tìm mi.
Magda nhe nanh, cào đất, lông dựng ngược. Tôi có cảm giác là nó bỏ đi để... chết!
Tôi nhỏ nhẹ nói:
- Không đâu, mi chỉ nằm nghỉ một chút, tao tin là...
Magda từ từ lắc đầu. Nhìn đôi mắt buồn rầu của nó, tôi hiểu đây là điều nó mong muốn. Nó biết chuyến đi này là quá sức, tuy nhiên vẫn nhận tất cả trách nhiệm, để được chết một cách có ích, hơn là sống bám vào bầy đàn thêm vài mùa nữa, rồi chết dần mòn, khốn khổ. Nó đã sẵn sàng đón chờ cái chết.
Cúi xuống con sói già mệt mỏi, tôi vuốt ve lớp lông thưa thớt trên cành tai nó, đơn giản nói một câu:
- Cám ơn nhiều.
Magda liếʍ tay tôi, dụi mũi lên má tôi, rồi tập tễnh đi khuất vào bóng tối, để tìm một nơi hẻo lánh, nằm xuống và lặng lẽ giã biệt thế giới này.
Tôi đúng đó, suy nghĩ vè cái chết và tự nhủ con sói già đã chấp nhận cái chết thanh thản làm sao, và nhớ lại tôi đã chạy trốn khi mình phải đối diện với cái chết như thế nào. Rồi cố gạt những ý nghĩ buồn thảm đó, tôi bước vào đường hầm và bắt đầu leo lên.
Chặng đường cuối cùng này gây nhiều khó khăn cho mấy con sói hơn tôi. Dù chúng là những tay leo trèo tài giỏi, nhưng vách đá dốc đứng, không thích hợp với những bộ móng sắc của chúng. Chúng luôn bị trôi tuột trở lại. Sau cùng, quá mệt vì cứ phải bám vách để chờ tôi tụt xuống, dùng đầu và vai để làm vật cản, chống đỡ mỗi khi chúng bị sẩy chân.
Nhiều phút sau, chúng tôi lên được một mặt phẳng trong một hang nhỏ và tối. Không khí hôi mốc càng tệ hại hơn vì mùi hôi nồng nặc của sói. Sợ ma-cà-rồng đánh hơi được mùi hôi của chúng, tôi thì thầm bảo:
- Ba đứa ở lại đây.
Tôi tiến lên, tới gần một tường đá mỏng. Ánh sáng lờ mờ cuyên qua những khe hở và lỗ nhỏ li ti. Áp sát mắt nhìn vào trong tay vào nhẹ, nới rộng một lỗ hổng. Bây giờ đã có thể nhìn qua, và tôi kinh ngạc phát hiện là mình đang ở ngay đằng sau Cung Ông Hoàng!
Ngay sau khi hết bàng hoàng mừng rỡ: vì tôi biết đây chỉ có thể là lối độc nhất để vào cung, tôi bắt đầu suy tính bước tiếp theo. Không ngờ việc này nhanh gọn hơn tôi tưởng, bây giờ tùy vào tôi có nắm được cơ hội quá may mắn này hay không. Bản năng đầu tiên thúc dục, là nhào qua bức tường mỏng, gào lên gọi các ông hoàng; nhưng đám lính gác hay một trong những tên phản bội sẽ thủ tiêu tôi cùng nguồn tin tức của tôi ngay.
Trở lại cùng mấy con sói, tôi đưa chúng xuống lại đường hầm dốc. Rồi tôi nằm nhắm mắt, suy nghĩ cách tiếp cận các ông hoàng, đồng thời vẫn tránh khỏi gươm giáo của lũ phản bội xấu xa và lính gác.