Chương 6

Mấy ngày nữa trôi qua, tôi nhấm nháp từng khoảnh khắc vui mừng vì mình được sống. Dù vẫn còn vài vết sưng tấy nhẹ, nhưng thân thể tôi gần như đã hoàn toàn lành lặn. Sức khỏe đã phục hồi. Như một câu ba tôi thường nói “ngọt bùi cay đắng đã đủ mùi”, bây giờ tôi háo hức được hành động.Cái lạnh không còn đáng quan tâm, vì tôi đã quen với gió tuyết lạnh giá. Đôi khi một cơn gió mạnh làm tôi rùng mình, nhưng hầu hết thời gian, tôi cảm thấy thoải mái được tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lang thang như những con sói.

Tôi đã được chấp nhận như một đồng loại trong bầy, vì đôi chân đã hoạt động lại bình thường, tôi liên tục đi săn, và vì tôi chạy nhanh hơn cả sói, nên việc săn bắt vô cùng hiệu quả. Dần dần tôi đã quen với cách nghĩ, cách liên lạc với nhau của chúng. Dù không đọc được tư tưởng, nhưng tôi có thể đoán được chúng nghĩ gì, qua những cử chỉ như co vai, mở to hay lim dim mắt, tai và đuôi dựng lên hay cúp xuống, gừ, sủa hay rên ư ử. Trông khi săn, con Sọc hay con sói nào khác muốn tôi rẽ trái hay phải, chúng chỉ cần tru lên một cách nhỏ nhẹ, tôi biết ngay là nó đang gọi tôi về.

Về phía lũ sói, dường như chúng có khả năng hiểu tuốt tuột những gì tôi nói. Thật ra cũng không co gì nhiều cần phải nói, nhưng mỗi khi tôi lên thiếng, chúng vươn đầu, chăm chú nghe, rồi trả lời bằng hành động hay một tiếng sủa.

Theo đàn sói, tôi đi lòng vòng rất nhiều, và luôn mở to mắt tìm kiếm Núi Ma-cà-rồng, nhưng không thấy một dấu vết nào. Chính điều đó làm tôi bối rối. Lý do lũ sói gặp tôi nơi hoang dã này, là vì chúng sẽ tụ tập trên núi, để ăn đồ thừa của các ma-cà-rồng đổ ra cho chúng. Quyết định hỏi con Sọc, tuy nhiên tôi nghĩ chắc nó không hiểu nổi câu hỏi của tôi, hoặc sẽ không biết cách trả lời sao cho tôi hiểu. Nhưng thật ngạc nhiên, tôi vừa nhắc tới Núi Ma- cà- rồng, nó đã gầm gừ dựng ngược lông cổ.

Tôi nhăm mặt hỏi:

- Sao vậy? Mày không muốn lên đó hả?

Nó trả lời bằng cách gừ thêm một tiếng. Tôi suy nghĩ và đoán, có thể là vì đám ma-cà-chớp. Chắc những con sói này đã biết vè những kẻ xâm nhập da màu tía, nên tránh xa khu núi.

Về đám ma- cà- chớp, tôi có việc phải làm. Nhưng cứ nghĩ đến việc quay lên Núi Ma- cà- rồng lại làm tôi sợ. Tôi sợ ma cà rồng sẽ gϊếŧ tôi, trước khi tôi kịp có cơ hội cảnh giác họ về ma- cà- chớp. Tôi cũng sợ họ sẽ tin lời Kurda hơn, và cho rằng tôi dối trá. Sau cùng thì tôi vẫn phải trở về, nhưng tôi trì hoãn được chừng nào càng tốt. Tôi tự dối lòng là chưa bình phục hẳn, để có thể thích hợp với cuộc hành trình.

Ba ngón tay gãy của tôi đã lành. Tôi đã cố gắng nắn lại xương- dau vô cùng! bó bằng lá thuốc và day sậy. Ngón cái vẫn còn trật khớp, mỗi khi nhúc nhích vẫn còn đau, nhưng không gây khó chịu lắm.

Khi không săn bắt hay chơi đùa với lũ sói nhóc, tôi lại nghĩ đến ông Gavner. Nhớ lại cái chết của ông, tôi đau thắt ruột. Mất một người thân thiết là điều buồn đau khủg khϊếp, nhất là chuyện xảy ra quá đột ngột, không có gì báo trước.

Điều làm tôi khổ tâm nhất, là đáng lẽ chuyện đó đã có thể tránh được. Nếu tôi đừng trốn chạy, hay nếu tôi đừng tin lời Kurda, hoặc nếu tôi ở lại chiến đấu bên ông, thì ông Gavner vẫn còn ssóng. Thật quá bất công! Ông đâu đáng chết! Ông là một ma-cà-rồng can đảm, trung thành, nhân hậu; là bạn tốt của tất cả mọi người.

Đôi khi, nghĩ đến ông, lòng tôi ngùn ngụt căm thù và chỉ mong nắm chặt con dao của ông và đâm chết Kurda, cho dù tôi có bị chết vì tay tụi ma-cà-chớp. Nhưng lại có những lúc, tôi chìm ngập trong một mối buồn, hai tay ôm mặt khóc, luôn tự hỏi: nguyên nhân nào thúc đẩy Kurda làm một việc đê hèn, xấu xa đến thế.

Những con sói ngơ ngác vì thái độ của tôi. Chúng không bỏ ra nhiều thời gian để thương tiếc những con đã chết. Nếu mất một con sói lớn hoặc một con sói con, chúng thảm thiết tru lên một lũ, rồi trở lại với cuộc sống. Chúng không hiểu nổi tâm trạng buồn rầu của tôi.

Một buổi chiều, để làm tôi vui, con Sọc đưa tôi đi săn. Tôi và nó chưa bao giờ đi săn riêng lẻ, nhưng đàn sói đang sửa soạn qua đêm, nên không đi cùng.

Đi săn riêng rất thú vị, vì đi cùng bầy có trở ngại là phải luôn giữ trật tự đàng hoàng, Chỉ một bước sai lệch là làm hỏng cả một buổi săn. Lúc này chỉ có tôi và con Sọc. Thoải mải tha thẩn. Đổi hướng tùy thích. Chuyện săn mồi không quan trọng, chỉ là thể thao thôi.

Chúng tôi rượt đuổi mấy con tuần lộc nhỏ đang nô đùa. Không chủ tâm bắt, nhưng chạy theo chúng cũng rất vui. Tôi nghĩ, chúng cũng cảm thấy ý định vô hại của chúng tôi, vì chúng lăng xăng quay lại, chạy tới chúng tôi, rồi trở đầu, phóng tiếp. Tôi và con Sọc đùa giỡn với chúng được chừng mười lăm phút, rồi hai con tuần lộc chạy lêи đỉиɦ mọt cái gò nhỏ, đứng khựng lai, đánh hơi. Tôi vừa định đuổi theo, con Sọc gừ gừ, níu tôi lại.

Tôi chưa hiểu chuyện gì. Con Sọc đứng im lìm như hai con tuần lộc. Rồi, hai con tuần lộc bỗng l*иg lên, quay đấu, chạy ngược về phía chúng tôi. Con Sọc húc mõm vào chân tôi, đẩy tôi tới một bụi cây rậm rạp. Tin vào giác quan nhạy bén của nó, tôi vội vã chạy theo. Bụi cây gần ngay đưới chân gò, nên chúng tôi rất dễ quan sát.

Một rồi hai phút trôi qua. Một hình dáng xuất hiện trên gò. Đôi mắt tôi vẫn luôn nhậy bén, nên tuy xa, tôi nhận ra ngay ma-cà-rồng đó là... ông Crepsley!

Quá vui mừng, tôi vừa định đứng lên, gọi lớn. Nhưng tiếng gầm gừ của con Sọc làm tôi ngừng lại. Đuôi nó thả thõng xuống. Nó chỉ làm thế khi có điều lo lắng. Muốn phóng ngay lên để chào thầy tôi, nhưng tôi biết con Sọc không hành động như thế này, nếu không có lý dó chính đáng. Nằm sát rạp bên cạnh con sói, mắt tôi hướng lên gò, ngay lúc đó lý do làm nó âu lo trở nên rõ ràng: năm ma-cà-rồng xuất hiện sau ông Crepsley, và đi đầu với thanh gươm sáng ngời, chính là kẻ sắp lên ngôi ông hoàng, tên phản bội... Kurda Smahlt!!