Sói cái đối xử với tôi như đối với ba con sói nhóc con, choàng chân ôm cho tôi được ấm, liếʍ sạch sẽ sau tai và mặt cho tôi (khi cần đi tiểu, tôi phải bò ra xa!). Sức khỏe tôi dần dần hồi phục sau vài ngày ở bên sói cái và ba con sói con. Tôi đã sống sót nhờ dòng sữa ấm áp của nó. Tuy không ngon lành gì, nhưng còn mong gì hơn nữa.Khắp người tôi bầm tím. Những vết cắt không ngiêm trọng lắm giá rét đã giới hạn máu chảy- nhưng ngứa ngáy không chịu nổi. Ước gì lúc này có được một ít tơ nhện của ông Seba để trị ngứa.
Càng nghĩ đến vụ trượt xuống suối lòng núi, dường như tôi vàng như không thể nào tin nổi. Có đúng tôi đã làm chuyện đó, hay chỉ là một giấc mơ điên rồ? Nếu không bị đau, hẳn tôi đã nghĩ là mơ, nhưng mơ làm sao có thể đau tới bây giờ?
Khó tin hơn nữa là tôi không bị gãy lóng xương quan trọng nào. Chỉ bị gãy ba ngón tay trái, trật khớp xương ngón cái của bàn tay phải, và mắt cá chân trái sưng lên như quả bóng đỏ. Ngoài mấy vụ nho nhỏ đó, tôi vẫn còn cử động được chân tay, sọ không bị vỡ, cột sống không bị gãy. Tóm lại, tình trạng tôi tốt đến bất ngờ.
Suốt mấy ngày, tôi luôn co giãn thân thể, tự kiểm tra mình. Tôi vẫn còn dùng sữa và ngủ bên cạnh con sói cái, nhưng đã bắt đầu tập tễnh đi loanh quanh trong lùm cây. Lúc đầu mắt cá tôi đau khủng khϊếp, nhưng dần dần chỗ sưng giảm dần và tôi lại cảm thấy bình thường.
Khi sức khỏe hồi phục, tôi được con Sọc đem về thịt và dâu rừng. Tôi chưa ăn được nhiều, nhưng uống rất nhiều máu từ mấy con thú nhỏ do con Sọc đã bắt được.
Nhóc Rudi luôn ở bên tôi. Nó mê mẩn cái đầu trọc lốc của tôi tôi đã phải cạo trọc trong một phiên tòa thử thách. Nó liếʍ láp, dụi mũi lên đầu tôi không biết chán.
Sau bốn ngày (cũng có thể là năm ngày hay sáu, vì tôi không còn ý thức được thời gian) những con sói di chuyển đến một nơi khác. Tôi luôn phải lết phía sau, suốt chặng đường dài đến bảy tám cây số, với sự giúp đỡ của con Sọc, Rudi và con sói cái đã cho tôi sữa (bây giờ nó săn sóc tôi như săn sóc ba đứa con của nó).
Hành trình vất vả cũng có cái lợi, vì đêm đó, sau giấc ngủ dài không mộng mị, tôi thức dậy khoan khoái như trước khi trầm mình dưới suối. Những chỗ bầm tím giảm hẳn, những vết thương đã liền da, mắt cá chân không hành hạ tôi nữa, và tôi đã có thể ăn uống bình thường.
Đêm đó, tôi đi săn cùng bầy sói. Tuy chưa chạy nhanh được, nhưng tôi vẫn bám theo đoàn và giúp chúng hạ được một con tuần lộc. Tôi cảm thấy sung sướиɠ đã đóng góp cùng bầy, sau những gì chúng đã làm quá nhiều cho tôi.
Nhưng hôm sau lại xảy ra một cảnh bạo lữ. Con sói đen đã tỏ vẻ phản đối khi thấy Sọc đưa tôi nhập bầy, cho đến bây giờ nó vẫn không chấp nhận sự có mặt của tôi. Mỗi khi tôi lại gần là nó lại nhe nanh gầm gừ. Thấy tôi đang ăn, nó xông tới chộp ngay miếng ăn trong tay tôi. Vì vậy, tôi hết sức tránh xa nó. Nhưng hôm đó, thấy tôi đang chơi đùa và đưa thịt cho mấy con sói nhóc, nó tỏ ra rất khó chịu.
Sủa dữ dội, nó nhào tới, tỏ ý đuổi tôi đi. Tôi từ từ bước lui tránh xa nó, nhưng không rời xa khỏi bầy. Nếu để nó xua đuổi được một lần, sẽ không bao giờ nó bỏ trò bắt nạt tôi. Tôi đi vòng qua bầy sói, hy vọng nó sẽ không chú ý tới mình nữa, nhưng nó cương quyết bám theo, nhe nhanh hăm dọa.
Khi tôi sẵn sàng chống lại, con Sọc nhào vào giữa, đối diện con sói đen. Lông cổ dựng lên, trông nó có vẻ to lớn hơn, nó gầm gừ trong cổ họng. Thoạt nhìn, hình như con sói đen sắp rút lui, nhưng không, nó cúi thấp đầu, nhe nhanh, phóng vào con Sọc.
Con Sọc nghênh chiến. Hai con cuốn vào nhau, cào, cắn, Những con sói chung quanh dạt ra. Lũ sói nhóc ăng ẳng thích thú. Đám sói già quay đi, chỉ có vài con thờ ơ nhìn. Chúng đã quá quen với những màn ẩu đả như thế này.
Tưởng hai con sẽ xé nát nhau ra từng mảnh, tôi rối rít chạy quanh, lo lắng tìm các gỡ chúng rời nhau ra. Nhưng rồi tôi nhận thấy với tất cả những tiếng sủa, những cú cào cắn- chúng không gây thương tích nặng cho nhau. Mõm con Sọc bị rách, con sói đén bị cắn chảy máu, nhưng rõ ràng chúng không cố ý làm nhau đau thực sự. Chỉ giống như một màn đấu vậy thôi.
Cuộc chiến càng kéo dài, con Sọc càng tỏ ra thắng thế. Nó không to lớn, nhưng nhanh nhẹn hơn, sắc sảo hơn. Bị tấn công một, nó trả đũa tới hai ba.
Thình lình, con sói đen ngừng lại, nằm xuống, lật ngửa mình, phơi họng và bụng ra. Co Sọc, há mõm, ngoạm ngay họng đối thủ, rồi nhả ra, đứng lùi lại. Con sói đen đúng dậy, quắp đuôi, lủi thủi rút lui khỏi... đấu trường.
Tôi tưởng con sói đen sẽ phải đi khỏi bầy. Nhưng không, mặc dù đêm đó nó ngủ một mình, nhưng không con sói nào xua đuổi nó. Và trong chuyến đi săn sau, nó vẫn giữ vị trí như thương lệ trong đàn.
Hai ba hôm sau, tôi vẫn còn ngẫm nghĩ và so sánh cách đối xử của bầy sói và cách đối xử của ma-cà-rồng đối với những kẻ bị thua cuộc. Trong thế giới của ma-cà-rồng, bị đánh bại là nhục nhã, và thường chỉ có cái chết dành cho kẻ thất bại. Sói tỏ ra sáng suốt hơn. Với chúng, danh dự là quan trọng, nhưng chúng không gϊếŧ hay xa lánh một dồng loại cùng bầy đàn, chỉ vì cái tội thất bại. Sói con cũng phải chịu đựng những thử thách để trưởng thành, giống như tôi phải chịu đựng Tòa Thử thách, nhưng chúng không bị gϊếŧ, nếu thất bại.
Không phải là chuyên gia về vấn đề này, nhưng tôi cảm thấy: nếu có thời gian quan sát, có lẽ ma-cà-rồng nên học hỏi loài sói một vài điều. Có thể họ nên học hỏi cả về Danh dự và Thực tế. Kurda Smahlt với tất cả tội lỗi phản bột của ông ta ít ra, đã rất có lý về chuyện này.