Chương 3

Chẳng bao lâu, tôi đã nhận ra không thể đi xa nổi trong tình trạng này. Quần áo ướt sũng, nặng trịch. Không khi lạnh thấu xương. Ông Crepsley đã cảnh giác tôi phải làm gì trong trường hợp như thế này: cởi hết quần áo tức khắc, nếu không sẽ bị chết cóng ngay.Cởϊ qυầи áo ra là cả một nỗ lực đối với tôi. Các ngón tay tê dại, tôi phải cầu viện tới cả răng mới kéo được áo quần ra khỏi mình. Nhưng sau khi trút bỏ được gánh nặng đó, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dù bị hơi lạnh tấn công trực tiếp, tôi hồ hởi tiến bước.

Tôi chẳng ngại ngùng gì chuyện tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lang thang như thú hoang thế này. Có ai nhìn thấy đâu. Mà nếu có, tôi cũng bất cần. Đã từng cận kề cái chết, sĩ diện chẳng còn là cái đinh gì.

Những bước chân phấn khởi chẳng kéo dài được bao lâu. Tôi chợt hiểu ra, mình đang kẹt trong tình trạng nghiêm trọng đến thế nào. Đang ở giữa một nơi chẳng biết đâu là đâu, không mảnh áo che gió lạnh, thể xác và tình thần đều cạn kiệt, không có gì để ăn. Chỉ trong mất phút nữa, không còn sức, không còn nghị lực, mình sẽ quỵ. Cái lạnh sẽ tấn công. Bỏng lạnh và thân nhiệt giảm đột ngột sẽ chấm dứt đời tôi.

Định chạy cho ấm người, nhưng không thể. Chân tôi trơ trơ. Hai chân còn chống đỡ nổi tôi đã là một phép lạ rồi. Cử động nào nhanh hơn rùa bò là quá sức chúng.

Ngừng lại, tôi đảo mắt quanh một vòng, hi vọng nhìn thấy một thứ gì quen thuộc. Nếu gần một trạm nghỉ chân, ma-cà-rồng thường sử dụng trên đường đi và về từ cuộc họp Hội đồng, có thể còn hi vọng. Tôi sẽ chui vào đó, ngủ một hai ngày cho hồi sức. Kế hoạch quá đẹp, chỉ trừ một điều... chẳng biết mình đang ở đâu, liệu có trạm nghỉ nào gần đây không?

Tôi suy tính: cứ đứng ì tại đây, sẽ khôg đi được tới đâu. Tìm kiếm một trạm nghỉ thì không đủ sức, không đủ thời gian. Việc đầu tiên trong ngày là phải tìm một nơi tạm trú để lấy lại sức khỏe. Lương thực, sưởi ấm, sau đó mới tính chuyện tìm đường về Núi Ma-cà-rồng nếu... còn sống sót!

Bên trái tôi, chừng một cây số là đến một khu rừng. Đó là hướng tốt nhất. Tôi có thể cuộn mình dưới một gốc cây, phủ lá làm mền. Biết đâu sẽ tìm được mấy con trùng hay thú nhỏ để ăn. Chẳng lí tưởng chút nào, nhưng còn hơn đứng giữa khoảng trống này, hoặc lên nhữg vách đá trơn trượt để tìm một cái hang.

Trên đường tiến tới khu rừng, tôi té ngã nhiều lần. Bình thường thôi. Tôi còn lấy làm lạ là sao mình có thể chịu đựng được đến lúc này. Mỗi khi nằm lại trên tuyết vài phút, tôi lại thu gom ý chí, vùng dạy, loạng choạng bước tiếp.

Rừng là nơi ẩn chứa nhữg điều kì diệu. Tôi tin, nếu tới được rừng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tự đáy lòng, tôi biết điều đó là chuyện vô lý, nhưng nhờ niềm tin đó, tôi mới có thể tiến bước, nếu không, chắc là tôi không còn tiếp tục nổi nữa.

Sau cùng khi còn cách hàng cây đầu tiên chừng một trăm mét, tôi hụt hơi. Nằm thở hổn hển trên tuyết, tôi biết mình đã vắt cạn đến chút sức lực cuối cùng. Tuy nhiên, chỉ nghỉ vài phút, tôi lại lấy can đảm gượng dậy, nhưng mới quỳ lên tôi đã bị ngã vật xuống. Cố lần nữa, lại đổ nhào.

Nghỉ thêm một lúc, lại cố đứng lên và lại ngã. Mặt úp xuống tuyết. Tôi run lẩy bẩy, không đủ sức xoay mình, nằm ngửa.

Lạnh không chịu nổi. Nhờ có máu ma-cà-rồng trong huyết quản, nếu là một người bình thường tôi đã chết từ lâu rồi. Nhưng sức mạnh của máu ma-cà-rồng cũg chỉ có giới hạn. Tôi đã tận dụng đến giới hạn cuối cùng rồi. Không còn chút xíu sức lực nào nữa. Tôi tiêu đời rồi.

Nằm đó, tôi khóc thảm thiết. Nước mắt đọng thành băng trên má. Nhữg cánh hoa tuyết đọng trên mi mắt tôi. Muốn đưa tay phủi tuyết, tôi cũng không làm nổi. Một cử chỉ nhỏ thế mà cũng quá sức mình. Chết sao mà thảm thế này! Một trăm mét nữa thôi, mình sẽ được an toàn. Gục chết khi gần tới đích, thật nhục nhã làm sao. Đáng lẽ nghỉ thêm chút nữa trong hang núi, mình đã có đủ sức để tiếp tục. Đáng lẽ...

Tiếng ăng ẳng lanh lảnh làm tôi chợt tỉnh khỏi cơn mơ. Hai mắt vẫn nhắm, tôi bồng bềnh ra khỏi giấc ngủ hay... cõi chết?

Khôg thể quay đâu, tôi hé mắt, tuy tuyết làm mờ thị giác, nhưng lờ mờ từ hướng rừng ra, tôi thấy một hình dáng đang bổ nhào qua màn tuyết, tiến lại gần. Ôi, quá tuyệt tôi chua chát nghĩ, dường như cơ sự này chưa đủ khốn khổ, bây giờ lại còn thêm thú dữ xong tới ăn tươi nuốt sống tôi, trước khi tôi chết hẳn. Còn gì có thể tệ hại hơn nữa không? Nếu suy từ những gì xảy ra tôi gần đây thì... chắc có đấy!

Tôi nhắm mắt khi sinh vật đó tới gần và nhảy cỡn lên. Toàn thân tê dại, chắc tôi không có cảm giác gì khi bị cắt xé đâu. Mà chống trả lại là điều không tưởng. Một con sóc cũng đủ hạ tôi trong tình trạng này.

Một hơi thở nóng hổi thôi phả lên mặt tôi. Một cái lưỡi dài thòng liếʍ láp quanh mũi, làm tôi rùng mình. Rồi nó lại liếʍ cả má cả tai tôi, liếʍ sạch tuyết trên mí mắt.

Tôi mở mắt, chớp lia lịa. Chuyện gì thế này? Nó làm vệ sinh. Trước khi ăn thịt mình sao? Chẳng có lẽ, vậy nó làm trò gì? Khi tôi đang cố nhìn, con thú lùi lại một chút. Miệng tôi há hốc. Rồi môi tôi mấp máy, bật ra tiếng nói run rẩy, đau đớn đến bất ngờ: “Rudi?”