Chương 2

Từ từ tỉnh lại. Đầu tiên, tôi nhận ra những âm thanh: tiếng réo của nước, nhưng nhẹ nhàng hơn lúc ở trong lòng núi, nghe có vẻ du dương. Mắt chớp chớp rồi nhẹ nhàng mở, để thấy mình đang trôi ngửa, nhìn lên những vì sao. May mắn hay nhờ sự đề kháng tự nhiên của cơ thể? Tôi không biết, không cần, chỉ biết rằng mình còn sống.Khúc suối này dòng nước không mạnh. Tôi có thể dễ dàng bơi vào bờ, tìm nơi an toàn hơn để trở lại Núi Ma cà rồng gần đó. Nhưng... tôi không còn đủ sức. Lật úp lại để bơi. Không thể. Chân tay tôi cứng đờ như gỗ. Sống sót qua chặng đường xuyên núi, nhưng cái giá phải trả quá cao. Tôi hoàn toàn rũ liệt.

Quan sát quang cảnh chung quanh, trong khi dòng nước đưa tôi xa dần Núi Ma cà rồng. Lởm chởm, gồ ghề, nhưg tuyệt đẹp khi không còn bóng tối. Mọi vật đều trở nên xinh đẹp khi không còn bóng tối.

Tôi đang chết? Có thể lắm chứ, nhờ lòng nhân từ của con suối, tôi không còn cảm giác, không còn điều khiển được mình. Có lẽ tôi đã chết rồi, mà không nhận ra điều đó. Không! Không chết được. Bằng cớ tôi còn sống là, tôi còn biết phun phì phì nước tung tóe vào mũi. Không thể buông tay bỏ cuộc, sau tất cả những gì mình đã vượt qua. Phải cố gắng gom hết sức lực, tiền vào bờ. Không thể để dòng nước cuốn đi mãi mãi: càng trôi xa càng khó khăn hơn.

Tôi cố truyền nghị lực vào tứ chi rũ liệt. Tự nhủ mình, chết trẻ thế này thật uổng phí một đời. Nhưng ý nghĩ đó cũg chẳng cho tôi chút sức lực nào. Nghĩ đến ma cà rồng và mối nguy hiểm họ đang đối đầu với Kurada và đám ma cà chớp, cũng không hiệu quả. Sau cùng, một huyền thoại cổ của ma cà rồng như truyền lửa vào những lóng xương băng giá của tôi: truyền thuyết về những ma cà rồng bị chết trong dòng nước luân lưu sẽ bị đày đọa như một hồn ma vất vưởng. Nhữg kẻ chết trên sông, suối không có đường về cõi bồng lai.

Dù chưa bao giờ tin vào huyền thoại, vậy mà ý nghĩ đó thức đẩy tứ chi tôi hoạt động. Tôi nâng cánh tay rã rời, yếu ớt vỗ nước, tiến vào bờ. Dù hành động đó không đủ mạnh, chỉ làm tôi quay nhẹ một vòng, nhưg cũng làm tôi tràn trề hi vọng.

Nghiến chặt răng, hướng về bờ, tôi cố nhấc hai chân lên. Phản ứng của hai chân rất chậm, nhưng có phản ứng. Tôi định bơi tự do, nhưng không thể.

Nằm ngửa, tôi yếu ớt đạp hai chân, hay tay nhè nhẹ khuơ nước, đẩy mình vào bờ. Mất một thời gian khá lâu và tôi càng trôi xa khỏi Núi Ma cà rồng hơn, nhưng sau cùng, tôi đã vào được vùng nước nông, thoát khỏi dòng cuốn của con suối.

Tôi quỳ gối, nhoi lên, rồi quỵ xuốg. Nằm úp mặt, tôi nghiêng đầu sang một bên, phun phì phì, rồi lại quỳ lên. Bò ra khỏi nước, tới được bờ dốc phủ tuyết, tôi lại gục ngã. Mắt nhắm nghiền, tôi úp mặt lên tuyết, nức nở khóc.

Chỉ muốn nằm luôn lại đó, cho thành băng luôn, nhưng tôi khó chịu với cảm giác hai chân còn bập bềnh trong nước. Sự ráng sức để rút hai chân lên kí©h thí©ɧ tôi hoạt động nhiều hơn. Vừa rên, tôi vừa chống tay đỡ mình lên. Từ từ, đau đớn, tôi đứng thẳng dậy.

Tôi ngơ ngác nhìn quanh, như mình đang đứng trên một hành tinh xa lạ. Tất cả trông đều khác. Trời đã sáng, nhưg trên bầu trời vẫn còn trăng, sao. Ở trong lòng núi quá lâu, tôi đã quên ban ngày như thế nào. Thật tuyệt vời! Tôi có thể đứng đây suốt ngày chỉ để ngắm nhìn, nếu nơi này chưa đừng đưa tôi tới bất cứ đâu, tới những nơi tôi lại đâm đầu xuốg suối, vào băng tuyết và giá lạnh.

Thở dài, rồi theo bản năng thúc dục, tôi lết đi mấy bước, ngừng lại, lắc đầu, đứng thẳng người, tiến tới, bỏ lại phía sau dòng suối sủi bọt, rít lên giận dữ... lừa phỉnh những nạn nhân của nó.