Chương 17

Sự im lặng kỳ lạ sau những lời tuyên bố của Kurda dường như kéo dài bất tận. Sau cùng, cụ Seba đứng lên dậm chỉ ngón tay run rẩy vào Kurda, rít lên: - Mi nói láo!

Kurda bướng bỉnh lắc đầu:

- Tôi không nói láo!

- Mi đã từng thấy nhân vật Chúa Tể này chưa?

- Chưa. Nếu thấy, tôi đã gϊếŧ hắn rồi.

- Vậy thì sao mi biết nhân vật đó có thật?

Kurda chỉ nhún vai. Ông hoàng gia Paris gầm lên như sấm:

- Trả lời ông ấy.

- Ma-cà-chớp có một cỗ quan tài rất độc đáo. Họ gọi là Quan Tài lửa. Đó là quà tặng của Tí-nị từ nhiều thế kỉ trước, cùng thời gian lão tặng cung vòm mà chúng ta đang đứng đây. Từ đó luôn có một đội ma-cà-chớp canh giữ quan tài. Đội này được gọi là Những kẻ Gánh vác Định mệnh. Quan tài đó bình thường như những quan tài khác, nhưng... khi có ai được đặt vào, nắp đã đóng lại, quan tài sẽ tràn ngập lửa. Nếu kẻ đó được định mệnh an bài để dẫn dắt ma-cà-chớp, hắn sẽ ra khỏi quan tài, không hề hấn gì. Ngược lại, hắn sẽ bị lửa đốt thành tro. Qua nhiều thập kỉ, đã có nhiều ma-cà-chớp dũng cảm thử thách, và bị chết. Nhưng sáu tháng trước, đã có kẻ vượt qua một cách an toàn. Hắn chính là Chúa tể Ma-cà-chớp. Ngay sau khi được truyền máu, tất cả thành viên trong thị tộc sẽ tuân phục và theo hắn suốt đời... dù phải chết.

Các ông hoàng trừng trừng nhìn Kurda nghi nhờ, sợ hãi. Ông hoàng Paris thì thầm nói:

- Khi con người này vượt qua thử thách đó, mi có mặt không?

- Không. Vì chỉ Những kẻ Gánh vác Định mệng mới được có mặt tại đó thôi.

Giọng ông hoàng chứa chan hi vọng:

- Vậy thì... có thể chỉ là lời đồn. Một lời nói láo đầy hoang tưởng.

Kurda nhắc ông:

- Ma-cà-chớp không bao giờ nói láo.

Ông hoàng Mika mai mỉa:

- Có lẽ chúng đã đổi thay. Huyết thạch xứng đáng để phải tạo ra những điều giả dối lắm chứ. Có thể mi đã bị lừa rồi, Kurda.

Kurda lắc đầu:

- Nhiều ma-cà-chớp cũng lo ngại sự xuất hiện của Chúa tể như chúng ta. Họ không muốn có chiến tranh. Họ lo sợ những tổn thất do cuộc chiến gây. Đó là lý do vì sao ba mươi tám ma-cà-chớp cộng tác với tôi trong nhiệm vụ này. Họ hy vọng ngăn ngừa được tất cả mọi đυ.ng độ giữa anh em họ và... bạn bè.

Ông hoàng Paris nhận xét:

- Mi luôn nhắc đến chuyện ngăn ngừa cuộc chiến và cứu giúp chúng ta, nhưng ta vẫn không hiểu, sự phản bội của mi đem lại lợi ích gì trong việc này.

- Ý định của tôi là tạo ra sức ép để tiến tới mối liên kết. Vì khi nghe ti Chúa tể Ma-cà-chớp xuất thế, tôi biết đã quá trễ để thu xếp một thỏa thuận hòa bình êm đẹp. Cân nhắc mọi khả năng, tôi quyết định thay đổi một cách táo bạo. Nếu tôi thành công, thì bây giờ tất cả ma-cà-rồng đã ở dưới quyền ma-cà-chớp. Những ai ở trong Cung Ông Hoàng đều có thể liên lạc với bạn bè thân thuộc và, qua Huyết thạch, cung cấp cho họ địa điểm chính xác nơi ma-cà-rồng đang sống. Người của chúng ta sẽ không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc phải đồng ý với kế hoạch của tôi.

Ông hoàng Paris ngạo nghễ hỏi:

- Rồi họ sẽ ra sao?

- Sẽ tham gia hàng ngũ ma-cà-chớp. Tôi mong mỏi một sự kiện bình đẳng, một liên minh mà cả ma-cà-crồng và ma-cà-chớp đều phải biết nhượng bộ nhau. Thay đổi hoàn toàn tập quán là điều không thể. Chúng ta nên chấp nhận một số tập quán, thói quen của ma-cà-chớp. Điều đó sẽ thích hợp hơn là hủy bỏ chúng.

Ông hoàng Arrow gầm lên:

- Không có ta. Ta thà chết chứ kông bao giờ nhân nhượng chúng.

- Tôi biết nhiều ma-cà-rồng khác cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi hy vọng hầu hết sáng suốt nhìn nhận vấn đề. Còn nếu như tất cả đều chọn con đường đánh cho tới chết, thì ít ra tôi cũng đã làm hết sức mình.

Ông hoàng Mika hỏi:

- Còn mi, Kurda, mi được gì trong chuyện này? Có phải ma-cà-chớp hứa hẹn với mi một chức vị cao không? Ngôi vị ông hoàng trong thể chế mới?

- Ma-cà-chớp không đưa ra một lời hẹn nào. Đa số muốn tránh một cuộc chiến, do đó mấy chục người đã tình nguyện liều mạng sống để giúp tôi. Đó chính là những con người mà các ngài đã gϊếŧ như loài sâu bọ. Chúng tôi không có động lực thầm kín nào. Chúng tôi hành động và các ngài, không vì chúng tôi.

Mika mỉa mai:

- Cao cả quá, Kurda.

Mất cả bình tĩnh, Kurda quát lại:

- Cao cả hơn ông tưởng. Ông có đầu óc không? Không thấy tôi đã hy sinh thế nào sao?

- Hy sinh?

- Thành hay bại, phần thưởng dành cho tôi cũng chỉ là cái chết. Ma-cà-chớp khinh miệt kẻ phản bội thậm chí còn hơn cả chúng ta. Nếu mọi chuyện tốt đẹp, tôi sẽ phải ở lại trong Cung Ông Hoàng, để giám sát sự lớn mạnh của các thị tộc. Khi biết chắc tương lai của chúng ta đã được đảm bảo, tôi sẽ phải tự nộp mình để chịu xét xử và chấp nhận số phận giống như những gì đang chờ đợi tôi lúc này đây.

Ông hoàng Mika cười lớn:

- Mi mong chúng ta tin là ma-cà-chớp sẽ gϊếŧ ân nhân đã trao những kẻ thù không đội trời chung này vào tay chúng sao?

- Ông sẽ tin, vì đó là sự thật. Cả ma-cà-rồng và ma-cà-chớp đều không bao giờ tha tội chết cho kẻ phản bội. Quy luật đó đã được mỗi thành viên trong thị tộc ghi tâm khắc cốt rồi. Những ma-cà-chớp đi cùng tôi, sẽ được tôn trọng như những vị anh hùng- vì ngoài việc xâm nhập qua mấy bụi cỏ của ma-cà-rồng, họ không vi phạm luật của ma-cà-chớp. Còn tôi...

Kurda buồn bã lắc đầu:

- Một kẻ phản bội chính thị tộc mình! Tôi không được hưởng gì trong chuyện này đâu. Nếu không tin thì ông quả là ngu ngốc.

Những lời nói của Kurda làm xao động toàn thể ma-cà-rồng. Tôi thấy họ nhớn nhác nhìn nhau, những câu chất vấn không thể thốt thành lời nổi nữa. Một kẻ bông phèng “Chắc hắn muốn chúng ta ban thưởng thay vì bị quăng xuống cọc nhọn”. Không có tiếng cười nào hưởng ứng. Nhưng chính Kurda trả lời câu nói đó:

- Tôi trông chờ điều đó và không xin được khoan hồng. Mong ước duy nhất của tôi là, trong những năm khó khăn sắp tới, quý vị sẽ nhớ lại những gì tôi đã ráng sức làm. Trong lòng tôi chỉ có một mối quan tâm duy nhất, là mong mỏi những gì tốt đẹp nhất cho thị tộc. Hy vọng sẽ có một đêm quý vị nhận ra và hiểu điều đó.

Ông hoàng Paris Skyle nhận xét:

- Nếu tất cả những gì mi nói là sự thật, sao mi không tìm gặp chúng ta? Nếu biết Chúa tể Ma-cà-chớp hẳn chúng ta đã ra tay...

-... bằng cách gϊếŧ hết ma-cà-chớp?

- Nếu cần phải làm.

Kurda thở dài:

- Đó không phải là ước nguyện của tôi. Tôi tranh đấu để cứu sự sống, chứ không tiêu diệt sự sống. Chiến tranh sẽ không cứu được ma-cà-rồng, nếu lời tiên tri của Tí-nị có cơ sở, Nhưng một sự liên kết, trước khi hiểm họa đó ảy ra, có thể cứu mạng tất chúng ta. Tôi không dám nói là mình đúng. Vì với tất cả những gì tôi biết, những hành động của tôi có thể châm ngòi cho cuộc chiến hủy diệt. Nhưng tôi đã cố, vì tin rằng việc đổi thay vận mệnh nằm trong tay mình. Dù đúng tay sai, tôi không thể để đồng loại mình đầu hàng câu sấm nguyền ác nghiệt của Tí-nị.

Quay nhìn tôi, Kurda nói tiếp:

- Nhưng tôi có vài điều tiếc nuối. Đã nắm được cơ hội, nhưng lại để vuột mất. Đời là vậy. Điều đau khổ thật sự của tôi, là tôi đã gϊếŧ chết Gavner Purl. Tôi không hề muốn đổ máu. Nhưng kế hoạch là ưu tiên. Tương lai của tất cả quan trọng hơn bất kì cá nhân nào. Phải gϊếŧ hàng chục mạng- thậm chí hàng trăm mạng nữa- tôi vẫn phải làm, nếu đó là biện pháp an toàn cho tập thể.

Sau mấy câu nói đó, Kurda tự khép lại vụ của mình, từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào về việc phản bội của ông ta. Các ông hoàng hỏi ông ta có biết hiện nay Chúa tể Ma-cà-chớp ở đâu không, hoặc ma-cà-chớp đang lên kế hoạch gì, nhưng Kurda chỉ lắc đầu.

Các ông hoàng hội ý các ma-cà-rồng, nhưng không ai phát biểu một lời công kích vị tướng quân ngã ngựa. Lúc này họ đều ngượng ngùng nhìn xuống. Không ai ưa Kurda hay chấp nhận những gì ông ta đã làm, nhưng họ tôn trọng ông, và cảm thấy ân hận vì cách cư xử vừa qua.

Khi một khoảng thời gian im lặng vừa đủ trôi qua, ông hoàng Paris gật đầu với lính gác. Chúng đưa Kurda trở lại trước mặt các ông hoàng. Trầm ngâm mấy phút, ông hoàng Paris mới lên tiếng:

- Những gì mi nói làm ta khó nghĩ. Phải chi mi là một tên phản bội bất lương, thủ lợi cho mình, thì ta đã có thể tuyên án tử hình mi với một lương tâm thanh thản. Ta tin, hành động của mi là do hảo ý. Thậm chí như lời mi nói, nếu kế hoạch của mi không bị phá hỏng, chúng ta đã bị tan tác dưới tay tụi ma-cà-chớp. Nếu Darren không tình cờ phát hiện ra đồng bọn của mi trong hang, nếu nó không sống sót trở về để báo tin, thì mọi chuyện sẽ khác đi. Nhưng mi đã bị phát hiện, bị lột mặt và đám ma-cà-chớp đã bị tiêu diệt. Không gì còn có thể làm thay đổi những điều này, dù chúng ta có muốn. Tương lai đương đầu với trái tim và ý chí quả cảm, đúng quy luât của chúng ta.

Ông bùi ngùi tiếp:

- Ta thông cảm, mi đã hành động như mi nghĩ đó là điều phải llàm, không nghĩ đến bản thân. Điều đó rất đang ca ngợi. Tuy nhiên mi cũng đã hành động mà không hề cân nhắc đến luật pháp, quy củ của chúng ta. Điều đó phải bị trừng trị. Chỉ một hình phạt thích đáng nhất cho tội lỗi mi đã phạm, đó là... tử hình.

Hàng loại tiếng thở dài lan khắp phòng. Ông hoàng Paris tiếp:

- Nếu có quyền lựa chọn, ta sẽ ban cho mi một cái chết đàng hoàng, xứng đáng như một ma-cà-rồng kiêu hãnh. Mi không đáng phải chết một cách ô nhục- bịt mắt và bị cọc nhọn đâm từ sau lưng tới. Nếu được chọn, ta sẽ để mi có quyền vượt qua hàng loạt thử thách, cho đến khi mi chết trong danh dự. Và khi mi đã thành tro bụi trong lò hỏa táng, ta sẽ nâng ly ca tụng tên mi. Nhưng là một ông hoàng, ta không còn lựa chọn nào khác nữa. Dù với lý do gì, mi đã là kẻ phản bội. Sự thật cay đắng đó đã vượt quá ý nguyện của ta.

Đứng dậy, ông hoàng Paris chỉ tay vào Kurda và nói:

- Ta biểu quyết. Kurda phải bị đưa tới Phòng Tử thần để lãnh án... tử hình. Sau đó, chặt thành từng mảnh, trước khi thiêu, để linh hồn hắn mãi mãi không bao giờ được biết đến cõi bồng lai.

Một lúc sau, ông hoàng Mika Ver Leth dậy chỉ tay vào Kurda, thở dài nói:

- Không biết là đúng hay sai, nhưng chúng ta phải tuân theo truyền thống đã hướng dẫn và giữ gìn chúng ta cho đến ngày nay. Ta biểu quyết: Phòng Tử thần và thiêu trong ô nhục.

Ông hoàng Arrow cũng đứng dậy, chỉ tay, đơn giản nói:

- Phòng Tử thần.

Ông hoàng Paris hỏi:

- Có ai muốn nói gì nhân danh kẻ phản bội không?

Hoàn toàn im lặng. Ông tiếp:

- Nếu có sự phản đối, có thể chúng ta sẽ cân nhắc lại.

Vẫn không ai lên tiếng.

Nhìn khuôn mặt đáng thương đang đứng trước mặt, tôi nhớ lại, thời gian len Núi Ma-cà-rồng, ông ta đã làm tôi thoải mái như đang được ở trong nhà như thế nào. Đối xử với tôi như một người bạn, đùa giỡn và chia xẻ những hiểu biết và những tháng năm từng trải. Tôi nhớ lại khi đánh bà Arra rơi khỏi xà ngang, ông đã đưa tay ra và vẻ mặt đau buồn của ông khi bị bà từ chối bắt tay. Tôi cũng nhớ lại, một mình ông đã lên tiếng bênh vực và cứu tôi qua khỏi cơn gian khó. Tôi đã không còn sống để được đứng đây lúc này, nếu không nhờ có Kurda Smahlt.

Tôi vừa định đứng lên cất tiếng xin cho ông đượng giảm bới các nhục hình, thì hình ảnh của ông Gavner, rồi bà Arra, thoáng hiện ra trong trí. Tôi nghĩ, ông Crepsley, cụ Seba- và những kẻ khác nữa- sẽ ra sao, nếu lọt vào con đường Kurda đang tiến bước. Nếu cần, ông ta sẵn sàng gϊếŧ tuốt. Dù không thích thú gì khi làm việc đó, nhưng ông ta sẽ không chùn tay. Ông ta làm tất cả những gì cảm thấy cần phải làm, y hệt tất cả những ma-cà-rồng trung thực khác.

Lặng lẽ ngồi xuống, tôi lắc đầu khổ sở. Vụ này quá lớn, quyền quyết định đâu phải do tôi. Kurda đã tạo nên hậu quả khốn khổ này, ông phải một mình gánh chịu. Tôi cảm thất yếu đuối, tồi tệ như chuyện của chính mình.

Khi biết chắc không ai nêu câu hỏi nào nữa, ông hoàng Paris ra dấu cho đám lính gác tiến lại, vay quanh Kurda. Kurda không nói một lời, chỉ ngửa mặt nhìn lên trần, khi bị chúng lột qần áo và cả... danh dự của ông.

Khi Kurda đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ông hoàng Paris nhúng mấy nhón tay vào bát máu rắn giấu sau ngai, rồi vạch lên ngực Kurda. Lần lượi hai ông hoàng Mika và Arrow cũng làm theo. Ba vệt đỏ ghê tởm đó là dấu hiệu của kẻ phản bội, hoặc để chỉ một địa vị thấp hèn.

Ngay sau khi Kurda được đánh dấu, đám lính dẫn ông đi. Không ai lên tiếng hay gây một tiếng động. Khi ông ta cúi thấp đầu đi qua, tôi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má. Kurda vừa sợ vừa cô đơn quá. Tôi muốn an ủi ông, nhưng quá muộn rồi. Thà cứ để ông đi lại tốt hơn.

Lần này, khi được dẫn đi qua đám ông ma-cà-rồng, không ai chế nhạo hay đánh đập ông. Tới gần cửa, đám lính ngừng lại, dẹp đám đông bên ngoài để mở lối, rồi đưa ông ra khỏi cung, xuống những đường hầm, để tới Phòng Tử thần. Tại đó ông sẽ bị nhốt vào cũi, bịt mắt, kéo lên miệng hố đầy cọc nhọn, rồi bị tử hình một cách bàn tạo, đau đớn. Đó là kết cuộc của kẻ phản bội... bạn tôi... Kurda Smahlt.