Chương 13

Tôi đang ăn thì ông Crepsley đưa Harkat xuống. Anh chànn Tí-hon không được dự lễ tấn phong chỉ ma-cà-rồng mới được phép có mặt trong những sự kiện lớn- nên cho đến lúc này vẫn chưa biết chyện tôi đã trở lại. Thấy tôi, Harkat sững sờ, chạy vội lại, kêu lên: - Darren!

Miệng đầy chuột rán, tôi lúng túng:

- Chào Harkat.

- Cậu... làm gì... ở đây? Bị... bắt lại à?

- Không hẳn vậy. Tôi tự nạp mình

- Vì sao?

- Ôi, đừng bắt tôi giải thích lúc này. Vừa phải kể hết mọi chuyện với các ông hoàng. Anh nghe đủ thứ chuyện loan truyền ngay thôi mà. Từ khi tôi đi, có gì lạ không?

- Cũng... không nhiều. Các ma-cà-rồng... tức giận.... như điên.... khi phát hiện... cậu... tẩu thoát. Tôi bảo... không biết gì hết. Họ... không tin. Nhưng tôi... cứ bảo... không biết. Vậy là... họ chẳng... làm gì được.

Ông Crepsley ấm ức:

- Thậm chí hắn cũng không cho ta biết sự thật.

Tôi nhìn ông, ân hận nói:

- Cháu rất tiếc vì đã bỏ đi.

- Hừ, tiếc là phải. Thật chẳng giống mi chút nào, Darren.

- Cháu biết. Cháu có có thể đổ lỗi cho Kurda, vì nếu ông ta không xúi giục, cháu đã không làm thế, nhưng sự thật là vì cháu sợ, nên có dịp là cháu trốn đi. Không chỉ vì sợ chết, nhưng cứ nghĩ đến cảnh lê bước tới Phòng Tử thần, rồi bị treo lủng lẳng trên đống cọc nhọn hoắt, là cháu...

Tôi rùng mình, không nói hết. Ông Crepsley nhẹ nhàng nói:

- Đừng tự dằn vặt mình quá. Để cho họ đưa cháu ra Tòa Thử thách, ta còn đáng hơn. Đấng lẽ ta phải đòi hỏi bằng được một giai đoạn chuẩn bị và chấp nhận hậu quả thất bại một cách thích hợp. Lỗi do chúng ta, không phải cháu. Phản ứng của cháu cũng giống như bất cứ ai chưa am hiểu đầy đủ quy luật của ma-cà-rồng.

Cụ Seba lẩm bẩm:

- Ta thì cho rằng tất cả đều do định mệnh. Nếu không chạy trốn, chẳng bao giờ chúng ta biết được sự phản bội của Kurda, sự hiện diện của ma-cà-chớp.

- Bàn tay của... định mệnh... giữ thời gian... trên một... đồng hồ... hình trái tim.

Nghe Harkat nói, tất cả chúng tôi đều quay lại nhìn hắn, tôi hỏi:

- Nghĩa là sao.

- Không... biết. Chợt... nhớ ra. Ông Tí-nị... thường nói thế.

Chúng tôi nhìn nhau bối rối, và nghĩ tới cái đồng hồ hình trái tim mà lão Tí-nị luôn mân mê trên tay. Cu Seba hỏi ông Crepsley:

- Liệu lão có liên quan gì tới vụ này không?

- Không hiểu sao, về phần Darren, dễ tin là nó có được sự may mắn bẩm sinh của ma-cà-rồng. Còn Tí-nị, ai có thể biết được con người ám muội đó quan tâm tới chuyện gì?

Đang suy nghĩ về bàn tay sắp đặt của định mệnh, hay chỉ thuần túy là may mắn thì tôi nhận được lệnh của các ông hoàng. Sau đó tôi được đưa tới đường hầm, để kết hợp với các nhân viên truy lùng, lên đường tìm kiếm ma-cà-chớp

Ông Vanez Blane- từng huấn luyện cho tôi trước các lần dự Tòa Thử thách cùng có mặt với năm nhân viên đã được tuyển chọn. Ông thầy võ một mắt xiết chặt tay tôi, nói:

- Ta biết cháu không bỏ chúng ta. Những kẻ khác nguyền rủa cháu, nhưng ta tin chắc chắn cháu sẽ quay về, ngay khi có thời gian suy nghĩ lại. Ta bảo họ, đó chỉ là một quyết định sai lầm trong một lúc quá hấp tấp thôi.

- Cháu cá là, ông đã không đặt cược là cháu sẽ quay về.

Ông cười lớn:

- A cháu nhắc ta mới nhớ. Không, ta quên cá cược vụ này.

Ông kiểm ta vải cuốn chân tôi có đầy đủ chưa. Vì tất cả nhân viên truy lùng đều đi giày vải mềm, nhưng tôi bảo đã quên cuốn chân bằng giẻ bao bột rồi.

Vanez căn dặn:

- Phải đề cao cảnh giác tuyệt đối. Không di chuyển đột ngột, không ánh sáng, không chuyện trò. Chỉ được liên lạc bằng thủ hiệu. Cháu cầm lấy cái này.

Đưa cho tôi nột con dao dài, ông bảo:

- Khi cần sử dụng, đừng lưỡng lự.

- Không đời nào.

Tôi hứa và nhớ đến con dao đã lấy đi mạng sống cuả ông Gavner Purl

Càng xuống sâu, chúng tôi càng cố giữ im lặng. Tôi không chắc mình có thể tìm được lối trở lại hang, vì đêm đó tôi không chú tâm quan sát để nhớ đường, nhưng các nhân viên truy lùng đã theo vết máu khi họ đi tìm tôi, nên họ biết phải đi lối nào.

Chúng tôi bò qua con đường ngầm dưới suối. Sau tất cả những gì tôi đã trải qua lần trước, bây giờ thấy con đường này không còn đáng sợ nữa. Khi tất cả đều đã đứng dậy, tôi im lặng chỉ tay về đường hầm nối hang nhỏ với hang lớn. Hai nhân viên truy lùng tiến vào hang. Tôi lắng nghe, nhưng không có tiếng vật lộn hay chống sự nào. Một lúc sau, một nhân viên trở ra, lắc đầu. Tất cả chúng tôi theo anh ta vào hang lớn.

Ruột tôi thắt lại khi thấy hang trống trơn, trông như chưa hề có ai đặt chân vào đây từ... khai thiên lập địa. Tôi đã linh cảm là sẽ không tìm thấy ma-cà-chớp và sẽ bị gọi là kẻ dối trá. Ông Vanez cảm thấy tôi đang nghĩ gì, ông huých nhẹ tôi, nháy mắt. Miệng ông mấp máy không thành tiếng: “Sẽ ổn thôi”, rồi cùng các nhân viên lục soát thật kĩ lưỡng.

Không lâu sau đó, các nhân viên đã phát hiện chứng cứ của ma-cà-chớp. Một mảnh vải, một mảnh bát, một bãi đờm. Vậy là tôi đã thở phào, bớt sợ rồi. Thâu lượm đủ chứng cứ, chúng tôi trở lại hang nhỏ. Tại đây chúng tôi có thể thì thầm trò chuyện, vì tiếng suối ào ào sẽ che giấu được tiếng nói của chúng tôi.

Một nhân viên truy lùng bảo:

- Chắc chắn là ma-cà-chớp. Ít nhất là mấy chục tên.

Người khác nói:

- Chúng xóa dấu vết tuyệt thật. Vì biết phải tìm gì nên chúng ta mới đào xới lên, chứ nếu vô tình đi ngang hang, chắc chắn chẳng thấy gì.

Tôi hỏi ông Vanez:

- Theo ông, bây giờ chúng ở đâu?

Gãi gãi mí mắt bị mù, ông bảo:

- Khó nói lắm. Quanh đây không có nhiều hang động lớn để chúng có thể tụ tập, nhưng rất có thể chúng phân tán mỏng, rải rác từng nhóm nhỏ.

Một nhân viên lên tiếng:

- Theo tôi, nếu chỉ huy đám này tôi sẽ bắt tất cả phải luôn sát cánh với nhau, phòng khi bị chúng ta phát hiện, còn có thể chống trả, có thể là gần điểm thoát ra ngoài, sẵn sàng đánh rồi chạy cả đám.

Ông Vanez bảo:

- Hy vọng là thế. Nhưng nếu chúng xé lẻ ra, sẽ mất rất nhiều thời gian mới phát hiện hết bọn chúng.

Ông hỏi tôi:

- Cháu có thể tìm đường trở lên được không?

- Được, nhưng cháu muốn ở lại với ông.

- Chúng ta đưa cháu xuống đây, để cháu chỉ ra cái hang thôi. Bấy giờ cháu không còn việc gì ở đây nữa. Không có cháu chúng ta sẽ di chuyển nhanh hơn. Hãy trở về báo cáo với các ông hoàng những gì chúng ta đã phát hiện. Bao giờ tìm đc ma-cà-chớp, chúng ta mới quay lên.

Cụ Seba đón tôi ngay cổng và đưa tôi tới Cung Ông Hoàng. Tại đây rất nhiều tướng quân đứng ngồi chờ thông tin rò rỉ ra ngoài. Vì trừ những ai có phép ra ngoài có việc, không ai trong mấy hang gần cung được ra khỏi hang.

Ông Crepsley và Harkat đang ở trong cung. Ông Crepsley nói chuyện với các ông hoàng, còn Harkat đứng với cái l*иg của quý bà Octa. Khi tôi lại gần, hắn đưa cái l*иg lên, nói:

- Mình nghĩ... cậu sẽ vui... gặp lại nó.

Tôi chẳng vui tí nào, nhưng cũng phải cười bảo:

- Cám ơn đã nghĩ đến chuyện này. Mình cũng nhớ ả lắm.

Cụ Seba nói:

- Harkat săm sóc con nhện kĩ lắm. Khi vắng mặt cháu, ta đã bảo hắn ráng giữ gìn con nhện, vè chẳng ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Ta luôn có cảm giác là cháu sẽ trở về.

Tôi buồn rầu nói với Harkat:

- Anh chưa xa nó được đâu. Dường như danh dự tôi đã được phục hồi, nhưng còn vụ thất bại trong Tòa Thử thách chưa được tính tới.

- Chắc họ.. sẽ không.. trừng phạt... vụ đó... ngay bây giờ... chứ?

Tôi liếc cụ Seba. Mặt mày nghiêm trọng, ông cụ chẳng nói năng gì.

Mấy tiếng sau, Anez Blane trở lại với tin lành: họ đã phát hiện ra sào huyệt của ma-cà-chớp. Bỏ hết mọi lễ nghi, ông cấp báo ngay với các ông hoàng:

- Chúng ở trong một cái hang dài và hẹp, gần phía ngoài núi. Chỉ có một đầu ra và một đầu vào. Đầu ra dẫn thẳng ra khỏi núi, vì vậy khi cần thoát thân gấp, chúng thoát được ngay.

Ông hàng Mika bảo:

- Chúng ta sẽ cho gác bên ngoài, nếu chúng chạy ra là bắt.

Ông Vanez thở dài:

- Khó lắm. Địa điểm đó dốc đứng, và tôi tin chắc chúng cũng đặt lính gác. Nhưng khó có khả năng lên đó mà không bị phát hiện. Bắt được chúng trong hang là tốt nhất, nếu... có thể.

Nghe giọng lo lắng của Vanez, ông hoàng già Paris hỏi thẳng:

- Anh nghĩ là chúng ra không thể?

- Chúng tôi đã tính kỹ. Dù ngụy trang dến đâu, chúng ta cũng không thể đột kích chúng. Ngay khi phát hiện chúng ta tới gần, chúng sẽ tạo rào cản để số đông tẩu thoát.

Ông hoàng Arrow hỏi:

- Nếu chúng ta chặn đường hầm từ bên ngài? Tạo ra một trận đá lở chẳng hạn, chúng bắt buộc phải ở tại chỗ mà chống trả.

- Có thể, nhưng chặn đường hầm lại tạo ra nguy hiểm khác. Chẳng khác nào báo cho chúng biết sự có mặt của chúng ta, và cho chúng thời gian để chuẩn bị nghênh chiến.

- Anh nghĩ chúng sẽ thắng ta trong một thế trận thẳng thắn sao?

Vanez lắc đầu:

- Không. Dù không thể đến gần để đếm đầy đủ bọn chúng, nhưng tôi nghĩ chúng chỉ đọ bốn mươi tên, có thể ít hơn. Tôi tin là chúng ta sẽ hạ được chúng.

Các ma-cà-rồng vui mừng hoan hô ràn rần, ông Vanez phải gào to át tiếng họ:

- Tôi không lo vì không thắng nổi chúng, mà lo vì tổn thất của chúng ta.

Ông hàng Arrow gào lên:

- Thây kệ tổn thất. Trước đây chúng ta đã từng đổ máu để trừ khử mà-cà-chớp. Có ai đây ngần ngại phải đổ mái một lần nữa không?

Tiếng hoan hô lại nổi lên. Chờ cho sự phấn khích lắng xuống, ông Vanez thở dài, nói:

- Nói thì dễ, nhưng nếu chúng ta xông vào một cách không quá bất ngờ, thì ít nhất sẽ co ba bốn mươi ma-cà-rồng bị gϊếŧ, có thể còn hơn nữa. Ma-cà-chớp không còn gì để mất, chúng sẽ chiến đấu quyết liệt tới giọt máu cuối cùng. Thưa ông hoàng Arrow, ngài có lãnh trách nhiệm cho sự tổn thất đó không?

Sự hồ hởi của các ma-cà-rồng giảm hẳn. Kể cả ông hoàng Arrow, căm thù ma-cà-chớp nhất, cũng tỏ ra bối rối:

- Tổn thất nặng nề tới thế ư?

Vanez nói thẳng thừng:

- Ba bốn mươi là còn may mắn đó. Chúng tỏ ra rất tinh khôn khi chọn địa điểm này. Chúng ta không thể tràn lên một lúc, mà phải tiến lên thành những nhóm nhỏ, hạ từng tên một. Các thành phần tinh nhuệ của chúng ta sẽ đạt được thắng lợi sau cùng. Nhưng chiến thắng đó sẽ không cấp kỳ và dễ dàng đâu. Chúng sẽ gây tổn thất cho ta... rất nặng nề.

Các ông hoàng nhìn nhau bứt rứt. Ông hoàng Paris rầu rầu nói:

- Không thể nào chấp nhận một tổn thất như vậy được.

Ông hoàng Mika miễn cưỡng tán thành:

- Chúng ở thế thượng phong hơn chúng ta... một chút.

Ông Crepsley lên tiếng:

- Có thể hun khói hay tháo nước vào hang được không?

Vanez trả lời:

- Tôi đã nghĩ đến điều này. Nhưng không cách nào bơm nước vào hang để tống chúng ra. Lửa thì rất lý tưởng, nhưng hang đó rất thông thoáng. Mái cao và đầy vết nứt nẻ. Phải vào tận trong hang, đốt một cây pháo bông khổng lồ mới tạo ra đủ khói làm phiền đến chúng.

Ông hoàng Paris tuyên bố:

- Vậy đánh trực diện. Nhưng giáo thủ tinh nhuệ đi trước, gϊếŧ thật nhiều tên, trước khi chúng ta tiến lên đánh sáp lá cà. Như vậy chúng ta sẽ bớt tổn thất.

- Hang quá hẹp, không đủ chỗ để giáo thủ xoay trở. Có thể họ sẽ gϊếŧ được mấy tên lính gác ngay lối vào, nhưng sau đó...

Ông hoàng Arrow quát lên:

- Vậy phải dùng giải pháp nào? Anh muốn chúng ta cầm cờ trắng xuống đó cầu hòa với chúng sao?

Vanez lớn tiếng lại:

- Đừng rống lên với tôi bằng giọng đó! Tôi cũng nóng lòng hạ chúng như tất cả ma-cà-rồng khác đang có mặt tại đây. Nhưng sẽ là một chiến thắng quá đắt, nếu chúng ta áo dụng chiến thuật một chọi một.

Ông hoàng Paris thở dài:

- Nếu chỉ còn cách đó để chiến thắng, chúng ta cũng đành chấp nhận.

Trông khi tất cả đều im lặng, tôi hỏi cụ Seba, chiến thắng quá đắt là sao. Cụ giải thích:

- Nếu chúng ta hạ được ma-cà-chớp, mà bên ta mất tới sáu bẩy chục người, thì chiến thắng đó vô giá trị. Quy luật đầu tiên của chiến tranh là không bao giờ được làm suy yếu lực lượng của mình trong khi đang hủy diệt kẻ thù.

Ông hoàng Paris ngập ngừng nói:

- Có một cách có thể xua đuổi chúng đi. Nếu chúng ta vừa xung phong vừa gây tiếng động, tôi tin chúng sẽ bỏ chạy toán loạn. Ma-cà-chớp không hèn nhát, nhưng cũng không ngu. Chúng sẽ không đứng lại để đánh một trận mà chúng nắm chắc là sẽ bị thua.

Những tiếng rì rầm tức giận phản đối đề nghị của ông hoàng già. Hấu hết ma-cà-rồng đều cho giải pháp đó là một sự sỉ nhục, thà đương đầu trực tiếp với ma-cà-chớp còn hơn.

Ông hàng Paris la lớn với những ma-cà-rồng tỏ ra nóng vội:

- Đó không phải là một chiến thuật nhục nhã. Vì chúng ta sẽ đuổi đánh chúng bên ngoài. Có thể nhiều tên chạy thoát, nhưng chúng ta cũng có thể bắt và gϊếŧ được nhiều, đủ để cho chúng một bài học cay đắng nhớ đời.

Ông hoàng Mika nói:

- Dù không thích giải pháp của ông hoàng Paris, nhưng tôi thấy nếu phải lựa chọn giữa cách đó và việc phải hy sinh bốn năm chục mạng sống của anh em chúng ta thì...

Nhiều ma-cà-rồng rầu sĩ gật đầu, nhưng khi ông hoàng dò hỏi ý, ông hoàng Arrow giọng đầy bất mãn:

- Tôi thấy… thối lắm. Ma-cà-chớp không bị ràng buộc vào quy luật của chúng ta sẽ lập tức phi hành. Chúng ta sẽ chẳng bắt được thằng nào hết.

Phi hành là thuật “chạy siêu tốc” của ma-cà-rồng và ma-cà-chớp. Nhưng theo truyền thống, trên đường đi hoặc về Núi Ma-cà-rồng, các ma-cà-rồng không được phép phi hành.

Arrow nói tiếp:

- Nếu là một tướng quân, tôi kịch liệt phản đối để cho chúng đi. Thà đánh rồi bị chết, còn hơn ban cho kẻ thù cái đặc ân có vẻ... yếu mềm như thế.

Ông thở dài:

- Nhưng, than ôi, cương vị của một ông hoàng, tôi phải đặt sự an toàn của thị tộc lên trên nỗi xao động của tim mình. Nếu không còn ai nghĩ ra được đường tấn công, lúc đó tôi mới đành đồng ý với phương án xua đuổi chúng đi.

Khi không còn ai lên tiếng nữa, các ông hoàng gọi các tướng quân lên, bàn bạc cách tốt nhất để xua ma-cà-chớp khỏi hang và bố trí quân bên ngoài. Không khí thất vọng bao trùm khắp phòng, các ma-cà-rồng cúi đầu, chán nản.

Tôi thì thầm với cụ Seba:

- Họ không thích phương án này.

- Ta cũng vậy. Nhưng không thể chỉ vì danh sự, mà để anh em chúng ta phải chết với số lương kinh khủng thế. Phải tuân theo lý trí, dù danh dự có bị tổng thương.

Tôi cũng rầu rĩ như toàn thể ma-cà-rồng khác. Vì tôi muốn phục thù cho ông Gavner Purl. Làm sao có thể vui khi phải để cho lúc ma-cà-chớp thoát thân. Dù tôi đã phá hỏng kế hoạch xâm nhập Cung Ông Hoàng của chúng, nhưng chưa đủ. Cứ tưởng tượng bộ mặt giả dối của Kurda khi biết chuyện này là tôi không chịu nổi.

Đang đứng bĩu môi tức bực, tôi chơt thấy một con côn trùng nỏ xíu bay vào l*иg quý bà Octa và bị mắc vào mạng lưới của ả trong một góc l*иg. Con nhe65n độc phản ứng tức thì. Nó phóng vào chộp ngay con côn trùng đang cố vùng vẫy. Tôi chỉ lơ đãng nhìn, rồi đờ cả người khi một ý tưởng điên rồ chợt lóe trong đầu.

Vừa nhìn con nhện ăn mồi, tôi vừa động nãi và một kế hoạch hìn thành trong giây lát. Đơn giản thôi, nhưng... rất hiệu quả.

Tôi kiễng chân, tằng hắng tới ba lần mới làm ông Crepsley chú ý. Ông ngao ngán hỏi tôi:

- Chuyện gì vậy, Darren?

- Cháu xin lỗi... nhứng cháu nghĩ... cháu có cách làm cho tụi ma-cà-chớp rối trí đến phát điên lên

Mọi lời bàn bạc đều ngưng bặt. Mọi cặp mắt đều dồn vào tôi. Tôi tiến lên, bối rối nói. Khi tôi trình bày đề xuất của mình, các ma-cà-rồng bắt đầu tủm tỉm. Khi tôi kết thúc, những tiếng cười lớn vỡ òa, hòa cùng những tiếng khúc khích vì kế hoạch tinh ranh láu cá của tôi.

Biếu quyết diễn ra chớp choáng. Toàn thể đều nhất trí. Kế hoạch được thông báo bến các ma-cà-rồng. Họ rầm rầm chấp thuận. Mọi khó khăn đã được tháo gỡ, các tướng quân và các ông hoàng bắt đầu sắp đặt lực lượng tấn công, trong khi cụ Seba, ông Creosley và tôi tách ra thành một toán riêng, để chuẩn bị cho cảnh đầu- nếu là phim chiến tranh, chắc chắn sẽ được gọi là- CHIẾN DỊCH NHỀN NHỆN. Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi chính là hang nhện Ba’Haken, nơi cụ Seba đã đưa tôi tới sau khi tôi dị bỏng trong Phòng Lửa. Vị sĩ quan quân nhu, xách theo l*иg quý bà Octa. Vào hang một mình. Một lát sau, thấy ông trở lại với 2 tay không- mặt nghiêm nghị, mắt khép hờ- tôi hỏi:

- Được không? Cụ có thể...

Ông cụ vội ngoắc tay cho tôi im lặng. Nhắm hẳn hai mắt, ông tập trung tối đa. Rồi... quý bà Octa bò ra khỏi hang, theo sau là đám nhện đốm xám, trước đây tôi đã từng thấy nó tò tò bám theo ả.

Sau con nhện đốm là nhiều con nhện núi ít độc hơn. Sau đám này, lại thêm cả bầy khác nữa, tạo thành dòng suối nhện tuôn ra, quây quần quanh chúng tôi. Cụ nối kết tinh thần cùng những sinh vật hoang dã tám chân, để điều khiển chúng.

Khi những con nhện đã ổn định trật tự, cụ Seba bảo tôi và ông Crepsley:

- Ta sắp chuyển sự kiểm soát cho hai người đó.

Thầy trò tôi gật đầy, đứng đối diện với lũ nhện. Cũng như cụ Seba, ông Crepsley có khả năng nối kết cới chúng không cần dụng cụ hỗ trợ. Tôi thì cần phải có cây sáo quen thuộc để tập trung tư tưởng. Nâng sáo lên môi, tôi thử thổi. Tiếng sáo rất kì cục, vì ngón tay cái của tôi vẫn chưa duỗi thẳng ra được. Nhưng rồi tôi mau chóng sử dụng ngón tay khác thay cho ngón cái bị thương.

Cụ Seba nói nhỏ:

- Bắt đầu.

Thổi nhè nhẹ, tôi lập đi lập lại thông điệp tinh thần sang chúng:

- Ở yên tại chỗ, nào các cưng ơi, ở yên tại chỗ.

Lũ nhện lắc lư, khó chịu, khi cụ Seba cắt luồng tư tưởng nối kểt với chúng, rồi chúng mới chăm chú vào tư tưởng của tôi và ông Crepsley. Sau vài giây, chúng đã hòa đồng cùng từ trường bộ não của chúng tôi và đứng yên trở lại.

Cụ Seba tươi tỉnh bước tới, thận trọng không đạp lên con nhện nào:

- Tuyệt vời! Bây giờ, giao chúng cho thầy trò mi, ta còn phải đi tìm thêm nữa. Đưa chúng đến điểm tậo trung chờ ta tại đó. Có con nào định trốn khỏi bầy, cứ giao cho Octa, chúng rất vâng lệnh quý bà.

Cụ Seba đi khỏi, ông Crepsley bảo tôi:

- Cháu không cần phải thổi lên tục. Khi di chuyển chỉ cần thổi vài nốt để ra lệnh là đủ rồi. Chúng sẽ tiến theo ta trong vòng trật tự. Để dành hơi khi có những con lộn xộn, có hành động gây rối.

- Chúng ta dẫn đầu hay đi sau chúng?

- Dẫn đầu. Nhưng phải coi chừng phía sau, dừng lại ngay khi cần thiết. Tốt nhất là không để kẻ nào cản trở, đi cắt ngang bầy nhện.

Tôi thổi sáo, tiến lên. Ông Crepsley đi bên cạnh, và lũ nhện ào theo sau. Khi tới đường hầm rộng rãi hơn, chúng tôi đi tách ra thành hai bầy.

Công việc này không quá khó như tôi tưởng. Có mấy con lộn xộn, đánh nhau, hoặc định chuồn ra khỏi bầy, nhưng quý bà Octa can thiệp ngay, tống chúng trở lại hàng ngũ. Coi bộ ả rất khoái vai trò làm sếp, thậm chí ả tự động kiểm soát, không cần tôi nhắc nhở. Nếu Octa là ma-cà-rồng, chắc ả được bầu làm đại tướng.

Sau cùng, chúng tôi kéo vào một hang rộng được dùng làm căn cứ. Thu xếp cho lũ nhện quây thành một vòng tròn, rồi tôi và ông Crepsley ngồi chính giữa đợi cụ Seba.

Ông cụ trở lại với một đoàn quân nhện, quân số gần bằng nửa đám nhện của thấy trò tôi. Khi chúng đã bao quanh những con tới trước xong, tôi hỏi:

- Cụ kiếm đâu ra mà nhiều thế?

- Núi này đầy nhện. Đơn giản là phải biết tìm chúng ở đâu. Nói vậy chứ, cả đời ta chưa từng thấy cảnh tập trung một khối lượng như thế này vào một lúc bao giờ. Cứng đầu như ta, cũng... hơi bị hãi.

- Đệ cũng ớn ớn.

Ông Crepsley phì cười nói, rồi tiếp:

- Mình còn thấy vậy, chúng thình lình xông vào hang tụi ma-cà-chớp còn khϊếp đảm tới đâu.

Cụ Seba hí hởn:

- Chúng ta sắp được thưởng thức cảnh đó tồi đây.

Trong khi chờ bắt liên lạc với các ông hoàng, ông Crepsley cầm cây sáo của tôi loay hoay một lúc. Khi nhận lại, tôi thử thổi... Tắc tị! Ông sợ tiếng sáo sẽ báo động cho ma-cà-chớp, Thật ra, lũ nhện đâu có quan tâm gì tới âm nhạc. Tôi sử dụng sáo là do thói quen sau nhiều năm trình diễn cùng quý bà Octa trong Gánh Xiếc Quái Dị.

Sau thời gian dài bồn chồn chờ đợi, tôi mới thấy một trong dội ma-cà-rồng kéo ngang hang. Rồi ông hàng Arrow xuất hiện, mon men vào hang, giữa khoảng cách với một biển đầy sinh vật tám chân. Hai tay ông nắm chặt hay cây bu-mơ-răng nặng cᏂị©Ꮒ, hai đầu nhọn hoắt. Thêm ba cây nữa dắt thắt lưng. Bu-mơ-răng là vũ khí ưu thích của ông. Ông hoàng đầu sói thì thầm nói:

- Chúng ta đã sẵn sàng. Ma-ca-chớp vẫn còn trong hang. Quân ta đã vào vị trí. Mặt trời đã lên cao. Tới giờ rồi.

Chúng tôi gật đầu, đứng dậy. Ông Crepsley hỏi tôi:

- Cháu biết phải làm gì tồi chứ?

- Cháu đưa lũ nhện của cháu ra, tới gần của đường hầm, ráng không để chúng phát hiện. Ông và cụ Seba điều khiển hai bầy nhện còn lại tiếng lên, lợi dụng hững khe hở trên vách và mái hang, giữ chân lũ nhện tại đó, cho trên khi cháu thả nhện của cháu tấn công đám lính gác trong cửa đường hầm. Khi nghe tiếng huyên náo, ong và cụ Seba ra lệnh cho 2 bầy nhện kia xông vào, và... cuộc vui bắt đầu.

Cụ Seba dặn dò thêm:

- Nhớ để cho chúng ta một khoảng thời gian, đủ để bố trí lũ nhện. Vì lúc đó ở trong các khe hở, chúng ta không nhìn thấy được, nên sẽ rất khó điều khiển và phải tiến hành từ từ, cẩn thận.

- Cháu không vội vã đâu. Ba tiếng đủ không?

- Tốt rồi.

Cụ Seba nói, và ông Crepsley cũng đồng ý. Chúng tôi bắt tay nhau, chúc may mắn. Tôi gom quân- bầy nhỏ nhất trong ba bầy nhện- vì nhiệm vụ chúng không nhiều và ở ngoài hang.

Mặt trời chói lọi trên bầu trời không cẩn chút mây. Điều này rất thuận lợi. Vì tụi lính gác của ma-ca-chớp sẽ rúc sâu vào cửa đường hầm, để tránh những tia nắng nguy hiểm.

Tôi giữ khoảng cách với đường hầm chừng bốn mươi mét. Khi đám nhện đã bò hết ra ngoài trời, xúm quanh tôi, tôi thúc giục chúng thận trọng, từ từ tiến lên phía trước. Bò theo chúng cho tới khi còn cách đường hầm khoảng mười mét, tôi núp sau một tảng đá lớn. Tôi chỉ dám tới gần đến chừng này thôi.

Ngay sau khi ổn định, tôi nằm xuống nhìn mặt trời trôi qua. Được chọn làm chân đứng ngoài cuộc hành quân, một phần là vì tôi sẽ ít bị nguy hiểm hơn hai người hành động bên trong núi, nhưng cũng là vì tôi miễn nhiễm với mặt trời. Tấn công ban ngày là một vấn đề sinh tử- ma-cà-chớp sợ phải ra khỏi nơi ẩn náu vào ban ngày thật- nhưng ma-cà-rồng cũng sẽ bị nguy hại vì mặt trời chẳng kém gì kẻ thù của họ. Chỉ mình tôi thoải mái dưới ánh mặt trời.

Hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, tôi thổi thầm cây sáo, ra lệnh cho bầy nhện phân tán rộng trước khi tấn công. Nhưng chỉ có chúng tiến lên, còn tôi vẫn núp sau tảng đá. Lũ nhện tạo thành một vòng, quanh miệng đường hầm. Ngoài khoảng trống, trông chúng vô hại, nhưng khi vào hang, chúng sẽ tạo thành một kích dỡ khác hẳn, lúc nhúc và đầy vẻ hăm dọa. Không gian chật hẹp, lổm nhổm toàn nhện, chúng sẽ tạo thành một khối khổng lồ đáng sợ.

Đợi mấy phút nữa cho hàng ngũ chỉnh tề, tôi ra lệnh tiến quân. Chúng lặng lẽ bò vào, không chỉ phủ tràn mặt đất, mà cả vách và mái hầm. Nếu mọi chuyện đúng theo kết hoạch, đám ma-cà-chớp sẽ thưởng thức đường hầm đang rùng mình sống lại cùng lũ nhện.

Đáng lẽ tôi cứ ở tại chỗ, nhưng không chống lại được sự thúc dục, háo hức muốn được chứng kiến thành quả kế hoạch của mình, tôi nằm trên mặt đá nhám, trườn xuống đỉnh đường hầm, chờ nghe tiếng la hét bên trong.

Hơn cả mong muốn, tôi nghe được cả tiếng thở nặng nề tuốt trong lối vào. Nhưng ngoài tiếng thở, tất cả đều bình thường, êm ả. Đang tự hỏi, có lẽ lũ nhện chuồn hết ra ngoài, qua các khe hở để quay lại tổ rồi. Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng một ma-cà-chớp càu nhàu:

- Ê! Tụi bay, có phải tao mơ không? Sao vách đá ngọ ngoạy hoài vậy?

Một tên đồng bọn hô hố cười:

- Giả điên hả mày? Ôi... nhưng kìa! Thần thánh ôi! Cái gì vậy?

Một tên khác hoảng hốt kêu lên:

- Chuyện gì thế này? Chúng là gì vậy?

Một tên có vẻ bình tĩnh hơn nói:

- Trong giống như... nhện.

- Độc không?

- Không, nhện núi ấy mà. Chúng không độc khi...

Tôi thổi mạnh ống sáo câm, thúc dục:

- Tấn công!

Trong đường hầm tiếng la thét vang lên:

- Chúng nhảy xuống kìa!

- Đầy người tao rồi! Phủi! Phủi giúp tao đi!

- Bình tĩnh. Chỉ việc phủi... Aaaa! Áiii! Ui da!

Hắn gào lên khi bị tụi nhên phập nanh vào thịt. Lẻ tẻ vài con, những con nhện này vô hại, vết cắn của chúng chỉ gây ngứa ngáy một chút thôi. Nhưng cùng lúc bị cả mấy trăm con cắn thì... lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Trong khi đám ma-cà-chớp nhốn nháo đập, đạp, hoảng sợ la thét; tôi nghe tiếng những tên khác từ trong hang chạy ra xem chuyện gì. Lao vào đường hầm, tôi khom thấp mình, ra lệnh cho đám nhện tràn lên phía trước những tên mới tiến ra, hốt hoảng lùi lại.

Từ hang trong, vang lên tiếng kêu gào, chửi rủa, khi những con nhện của cụ Seba và ông Crepsley xuất hiện từ những khe vách, lỗ hổng trên vách và mái hầm, làm cho tụi ma-cà-chớp hóa rồ vì sợ. Trận chiến thực sự bắt đầu.