Phải nói trực tiếp với các ông hoàng, nhưng không thể đàng hoàng tiến tới cửa và bảo tụi lính gác là tôi muốn được diện kiến các ông, nên tôi chỉ còn cách chờ đợi, để nếu có ông hoàng nào xuất hiên, tôi sẽ chặn đường xin gặp. Nhưng khổ nỗi, các ông hoàng thường không ra khỏi phòng. Nếu Kurda ra tay trước khi tôi kịp hành động thì sao? Tôi đã tính tới chuyên lén lủi xuống gần cửa chờ cửa mở sẽ lẻn vào. Nhưng cách này khó tránh khỏi mắt lính gác. Ngoài ra, lỡ Kurda đang có mặt trong phòng, hắn sẽ gϊếŧ tôi, trước khi tôi kịp mở miệng nói một lời. Bị gϊếŧ trước khi thông báo kiểm họa đấn các ông hoàng là điều tôi sợ nhất. Nghĩ vậy, tôi quyết định, điều quan trọng là phải liên lạc với ai đó, trước khi tiếp cận các ông hoàng; như thế, nếu tôi bị gϊếŧ, tin tức của tôi sẽ không bị chết cùng.
Nhưng ai có thể tin cẩn được? Ông Crepsley và Harkat là chọn lựa lý tưởng nhất, nhưng không có cách nào tới được phòng họ mà không bị phát hiện. Bà Arra Sails, ông Vanez Blane đều ở sâu trong lòng núi, không dễ gì tới gần.
Chỉ còn cụ Seba Nile, vị sĩ quan quân nhu già của Núi Ma-cà-rồng. Phòng ông cụ gần khu nhà kho. Cũng đầy rủi ro, nhưng tôi cảm thấy có thể tiếp cận ông mà không bị phát hiện. Nhưng có tin được ông không? Ông cụ rất thân thiết với Kurda, đã giúp kẻ phản bội đó vẽ bản đồ những đường hầm hầu như bỏ hoang, những bản đồ có thể đang được tụi ma- cà- chớp sử dụng ngay phút giây này, để tiến vào Cung Ông Hoàng. Liệi ông cụ có thể là một đồng minh của Kurda không?
Vừa bật ra câu hỏi đó, tôi biết ngay là mình lố bịch. Cụ Seba là một ma-cà-rồng theo đường lối cổ, tin vào sự trung thành và quy luật của ma-cà-rồng hơn bất kỳ thứ gì trên đời. Hơn nữa, cụ từng là thầy của sư phụ tôi. Nếu không tin cụ, thì tôi chẳng còn tin nổi ai khác nữa.
Thấy tôi đứng dậy, mấy con sói cũng đứng theo. Tôi bảo chúng ở lại. Con Sọc vừa gừ vừa lắc, tôi phải cứng rắn nói:
- Ở lại đây chờ ta. Nếu ta không trở lại, hãy quay về bầy. Đây không phải cuộc chiến của mi. Mi không làm gì được đâu.
Không biết nó có hiểu hết những gì tôi nó không, nhưng nó thở hồng hộc, đôi mắt đen dõi theo cho tới khi tôi khuất sau một đường vòng.
Trở lại lối cũ, tôi bò xuống. Khu nhà kho không xa, và hoàn toàn im lặng khi tôi thận trọng chui vào qua lỗ hổng, mà Kurda đã tiết lộ cho tôi biết trên đường tẩu thoát.
Bên trong không có ai, tôi tiếp tục tiến tới cửa dẫn tới các đường hầm, tôi ngừng lại... tôi nhìn xuống thân mình. Đã quá quen với thân thể không quần áo, tôi quên là đối với những con mắt không- là- mắt- thú, trông tôi sẽ quái dị như thế nào. Nếu xuất hiện trước mặt cụ sĩ quan quân nhu với thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bẩn thỉu, hoang dã này... chắc cụ tưởng tôi là một con ma!
Phòng này không có quần áo, nên tôi xé một bao tải cũ, cuốn quanh người, tôi vốc mấy nắm bột trắng thoa khắp thân mình, hy vòng làm giảm mùi hôi sói. Khi đã sẵn sàng, tôi mở cửa, rón rén bước vào đường hầm.
Bình thường chỉ mất không hơn hai ba phút là tới phòng ông Seba, nhưng tôi phải rụt rè đi mất gấp bốn lần thời gian đó, dòm ngó từng chặng hầm, tìm trước nơi ẩn núp lỡ có ma-cà-rồng bất ngờ xuất hiện.
Sau cùng, tôi đứng lặng mấy giây trước cửa phòng vị sĩ quan quân nhu già, rum rẩy vì lo sợ. Ráng lấy hết lại bình tĩnh, tôi nhè nhẹ gõ cửa.
Tiếng cụ Seba vọng ra:
- Vào đi.
Tôi bước vào. Ông cụ đang đứng bên một cái rương quay lưng lại tôi. Vừa nhìn vào rương, ông vừa nói:
- Lại đây, Thomas. Tôi đã bảo anh la không cần phải gõ cửa. Chỉ còn vài tiếng nữa là lễ phong chức rồi. Chúng ta không con đủ thời gian để...
Quay lại, vừa nhìn thấy tôi, miệng ông há hốc. Tôi cười, bối rối:
- Xin chào cụ Seba.
Ông chớp mắt, lắc đầu, rồi lại chớp mắt, rồi nói như nghẹt thở:
- Darren à?
- Chính là cháu đây.
Hạ nắp rương xuống, ông nặng nề ngồi lên, khò khè hỏi:
- Cháu là một ảo ảnh à?
Tôi cười:
- Trông cháu giống vậy lắm sao?
- Phải.
Cười lớn, tôi bước lại trước mặt ông:
- Cụ không mơ đâu, cụ Seba. Nếu không tin, cụ rờ vào cháu xem.
Đưa ngón tay run rẩy, ông cụ chạm vào cánh tay tôi, rồi ông hớn hở đứng dậy. Nhưng mặt ông chợt buồn, ngồi xuống lại, buồn rầu nói:
- Cháu đã bị tuyên án tử hình
- Cháu đã đoán thế.
- Nên cháu đã chạy trốn.
- Đó là một sai lầm. Cháu rất tiếc.
- Chúng ta tưởng cháu đã bị chết đuối rồi. Dấu vết cháu dẫn tới bờ suối, rồi biến mất. Cháu thoát ra bằng cách nào?
- Cháu bơi.
- Bơi đi đâu?
- Xuống dòng suối.
- Nghĩa là... bơi suốt... qua lòng núi? Không thể như thế được.
- Khó tin chứ không phải là không thể. Nếu không cháu đã chẳng đứng đây.
Vẻ đầy hy vọng, ông hỏi:
- Con Gavner? Ông ấy cũng còn sống chứ?
Tôi buồn bã lắc đầu:
- Ông ấy chết rồi. Bị gϊếŧ.
Seba thở dài:
- Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng khi thấy cháu, ta...
Bống ông nhíu mày, quát lên phẫn nộ:
- Bị gϊếŧ ư?
- Cụ ngồi yên, bình tĩnh nghe cháu kể.
Rồi tôi thuật lại từ chuyện đυ.ng độ ma-cà-chớp, vụ phản bội của Kura, và những gì xảy ra sau đó.
Khi tôi dứt lời, ông cụ run lên vì tức giận:
- Không bao giờ ta nghĩ đến chuyện một ma- cà- rồng lại phản bội huynh đệ nó. Mà nó lại là một kẻ rất được tôn trọng. Ta vừa đau khổ vừa nhục nhã. Cứ nghĩ ta đã từng nâng chén máu để chúc sức khỏe cho tên khốn khϊếp đó và cầu xin thần linh ban may mắn cho nó... Ôi! Đồ lòng gan dạ thú!
- Cụ tin cháu chứ?
- Có thể ta không nhận ra sự phản trắc đó vì nó đã được khéo léo ngụy trang, nhưng bây giờ ta đã biết, nhờ sự thật đã dược phanh phui. Ta tin cháu. Các ông hoàng cũng sẽ tin cháu.
Ông đứng dậy, tiến ra cửa:
- Chúng ta phải thông báo ngay cho các ông hoàng. Càng sớm càng...
Ông ngừng lại, lẩm bẩm:
- Không được rồi. Cho tới thời điểm phong chức, các ông hoàng sẽ không gặp ai. Họ ở trong cung cho tới sẩm tối, khi Kurda đến trình diện. Nếu tới bây giờ, cửa sẽ không mở cho ta đâu.
Tôi lo lắng hỏi:
- Nhưng cụ sẽ có cách để gặp các ông hoàng kịp thời chứ?
Seba gật:
- Có một buổi lễ kéo dài trước lễ phong chức. Ta sẽ còn nhiều thời gian để vạch mặt kẻ suýt trở thành đồng sự của chúng ta.
Phẫn nộ tới sùi bọt mép, ông tiếp:
- Cú nghĩ đến chuyện lúc này Kurda Smahkt đang ở trong phòng một mình, ta chỉ muốn xông vào, cắt đứt họng tên gian ác đó thước khi...
- Đừng! Các ông hoàng sẽ còn phải thẩm vấn Kurda. Cho đến lúc này, chúng ta vẫn chưa biết còn những kẻ nào đồng lõa với hắn, và vì sao hắn hành động như thế.
Ông thở dài, xuôi vai, nói:
- Cháu có lý. Ngoài ra, gϊếŧ nó là quá nhân từ. Nó xứng đáng phải lãnh hậu quả vì những gì đã làm với Gavner.
- Đó chưa phải là lý do duy nhất cháu không muốn cụ gϊếŧ hắn.
Tôi ngập ngừng. Ông cụ lom lom nhìn, chờ tới khi tôi nói tiếp:
- Cháu muốn tự mình lột mặt nạ của hắn. Ông Gavner xuống đó là vì cháu, và cháu đã ở bên ông, lúc ông chết. Cháu muốn nhìn thẳng mắt Kurda khi cháu tố cáo vụ này.
- Để chứng tỏ cháu căm ghét nó đến ngần nào?
Tôi ứa nước mắt, nói:
- Không, mà là để chứng tỏ cho Kurda biết... ông ta đã làm cháu đau đớn biết ngần nào. Cụ Seba ơi! Cháu căm ghét ông ta, nhưng cháu vẫn nghĩ về ông ta như một người bạn. Chính ông ta đã cứu mạng cháu. Nếu không có ông ta can thiệp thì cháu đã chết từ lâu rồi. Cháu muốn Kurda biết mà, ông ấy đã làm cháu đau lòng đến thế nào. Có lẽ thật vô lý, nhưng cháu muốn Kurda hiểu một điều: cháu không sung sướиɠ gì khi phải tố cáo ông ta là một tên phản bội.
Trầm ngân suy nghĩ, cụ Seba chậm rãi nói:
- Ta hiểu. Nhưng sẽ rất nguy hiểm. Ta không nghĩ là lính gác sẽ gϊếŧ cháu, nhưng một trong số đồng bọn của Kurda sẽ ra tay.
- Cháu chấp nhận. Vì cháu còn gì để mất nữa đâu? Trước sau gì cháu cũng vẫn phải chết, vì đã thất bại trong Tòa Thử thách. Thà chết một cách hiên ngang vì làm hỏng mưu đồ của Kurda, còn hơn chết nhục nhã trong Phòng Tử hình.
Ông cụ cười hiền hậu:
- Darren Shan, cháu quả là một ma-cà-rồng chân thành, dũng cảm.
- Không đâu, Cháu chỉ muốn làm điều phải, để chuộc lỗi đã chạy trốn trước đây thôi.
- Ta sẽ rất hãnh diện vì cháu.
Tôi đỏ mặt nhún vai, Chẳng biết nói gì thêm. Rồi tôi ngồi xuống, cùng cụ Seba bàn bạc những kế hoạch cho cái đêm căng thẳng đầy cam go trước mắt.