Chương 8

Trong đám người không biết là ai đã hét lên như vậy, cả đám liền nhao nhao hùa theo, âm thanh vang vọng không ngừng, khiến sơn cốc nhỏ bé chật kín người ồn ào vô cùng.

Hoa Dược thì không sao, nàng đã quen với mấy cảnh tượng thế này rồi, đối mặt với cả trăm người đồng loạt vung đao mà vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng Sài Ánh Ngọc thì đã mất hết kiên nhẫn.

Ánh Ngọc công tử mặc dù tự luyến, độc miệng, tráo trở, nhưng có bản chất trong sáng tốt bụng, không ưa nhất là loại người ỷ mạnh hϊếp yếu.

Chỉ thấy Sài Ánh Ngọc mất kiên nhẫn vung tay lên, Tử Điện không biết từ đâu bay ra như một con chim ưng, hắn mặc quần áo đen, tay cầm một thanh đao lớn, quét sạch mọi thứ.

Phóng khoáng như thế.

Phía sau Tử Điện có hơn chục người đi theo, tất cả đều di chuyển rất chỉnh tề.

Bọn họ xuất hiện rất hoành tráng, làm cho đám người nhà quê Tào Bang kinh hãi.

Hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng ở Dược Vương Cốc nhỏ bé này lại có cao thủ như vậy.

“Sợ con khỉ gì, đánh cho ta.” Tiền Đại Lực hạ lệnh, người Tào Bang mới lấy lại tinh thần, ra tay đón đỡ.

Tử Điện đại hiệp dẫn mọi người cầm kiếm xông tới, lập tức giao chiến với bọn Tào Bang, người của Sài Ánh Ngọc ai nấy đều là người có thực lực, tuy số lượng không nhiều, nhưng đã chặn được hàng trăm tên Tào Bang.

Sài Ánh Ngọc đứng nhìn một lúc, khẽ cau mày.

“Dược Vương Cốc của cô còn cơ quan nào khác không?”

“Có mỗi Bát Quái Trận này đó.”

Hoa Dược thấy Sài Ánh Ngọc trợn mắt, lập tức bổ sung: “Nhưng ta có thể hạ độc, nhưng phải đợi hướng gió đã, bây giờ gió đang thổi vào trong, rải độc chỉ sẽ bay ngược vào cốc.”

“Phế vật.”

“Ngươi…”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, ánh mắt của Tiền Đại Lực đã rơi trên hai người. Hắn lợi dụng Tử Điện đang bị đám đông bao vây không thể trốn thoát, cầm song đao bay về phía Sài Ánh Ngọc và Hoa Dược.

Võ công của Tiền Đại Lực không tệ, khinh công rất lợi hại, khi Hoa Dược nhận ra, Tiền Đại Lực đã đến trước mặt nàng.

“Cứu mạng.”

Hoa Dược sợ hãi hét lên một tiếng, trên bầu trời liền có một dải lụa trắng bay đến, tấn công Tiền Đại Lực.

Tiền Đại Lực dựa vào lực đạo và tốc độ của dải lụa mà phán đoán, người đến là kẻ mạnh. Hắn không lãng phí một giây phút nào, muốn bắt Hoa Dược đi trước khi chủ nhân của dải lụa đến.

Đương nhiên Hoa Dược không phải là không biết tự vệ, nàng chắp các ngón tay lại, giữa các ngón tay là ba cây kim vàng chuẩn bị tấn công.

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Sài Ánh Ngọc vốn đang im như thóc đột nhiên bay về phía trước, nhảy lên không trung đá một cước, cú đá vừa nhanh vừa vững, ngay lập tức đá Tiền Đại Lực văng ra xa mười trượng với tốc độ cực nhanh.

Một tiếng rầm phát lên, Tiền Đại Lực rơi xuống đất.

Hoa Dược vô cùng kinh ngạc: "Ngươi thế mà lại biết võ công, sao có thể như vậy được? Mạch tượng của ngươi rõ ràng yếu ớt như vậy, không thể nào biết võ công.”

Sài Ánh Ngọc khinh thường chế nhạo, mất mặt nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của Hoa Dược.

“Quê mùa hạn hẹp. Có biết Tích Thủy Tâm Pháp không?”

Hoa Dược nhìn trân nghẹn lời, đó là nội công tâm pháp đã thất truyền trong truyền thuyết đó.

Chẳng trách mạch tượng của hắn yếu ớt vô lực, Tích Thủy Tâm Pháp vừa hay tương phản với cách luyện nội tức thông thường, nó sẽ làm mềm kinh mạch của người luyện, cảnh giới cao nhất là mềm mại như nước, mà nước chảy thì đá mòn, thứ mềm mại nhất có thể khắc chế thứ cứng nhất.

Hình tượng công tử nhõng nhẽo bỗng chốc mạnh mẽ hẳn ra, ánh mắt Hoa Dược nhìn hắn như có ánh sao lấp lánh.

Sài Ánh Ngọc bị dọa sợ đến độ lùi về sau một bước.

“Đừng nhìn ông đây với ánh mắt sùng bái như thế, ông đây thiên hạ vô song chỉ cần bản thân biết là đủ. Cô nhất định đừng vì hôm nay ta ra tay tương cứu mà nảy sinh ý đồ xấu với ta, đó chính là lấy oán báo ân đấy.”

“...”

Đẹp trai được đúng một giây, lại hiện nguyên hình nữa rồi.

Đúng lúc này, một cỗ hương hoa bay vào, Lộ Âm thong dong đến muộn. Hắn theo gió mà đến, bạch y tung bay, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Hoa Dược và Sài Ánh Ngọc, giống như hoa bay lá rơi.

Sài Ánh Ngọc liếc mắt sang, lòng sinh cảnh giác, trong giang hồ từ khi nào lại có một người như vậy?

Lộ Âm cười nói: “Tiểu A Dược.”

Hoa Dược không nhịn được trợn mắt nhìn Lộ Âm, oán trách nói: “Nếu ta không hét cứu mạng, có phải là ngươi sẽ trơ mắt ra nhìn ta bị bắt đi không?”

Lộ Âm cười khẽ: “Sao mà ta nỡ chứ?”

Trong mắt tràn đầy ý cười, ánh mắt nhìn Hoa Dược cũng dịu dàng hơn một chút.

Sài Ánh Ngọc chưa từng nhìn thấy Lộ Âm, vô cùng ngạc nhiên, với võ công và tướng mạo của Lộ Âm, không thể không có tên tuổi trên giang hồ, chẳng lẽ là ẩn sĩ cao nhân?

Lộ Âm cũng chú ý tới Sài Ánh Ngọc, bắt gặp ánh mắt thẳng thừng dò xét của hắn, liền vui vẻ chào hỏi một tiếng.

“Chắc hẳn vị này là Ánh Ngọc công tử, nghe danh đã lâu.”

“Các hạ là?”

Lộ Âm không nói thẳng mà chỉ cười nói: “Mấy ngày trước, Tiểu A Dược vì để trị thương cho ngươi, đã hái một gốc Bách Mộc Linh Lan ở chỗ ta.”

“Hoá ra là chủ nhân Lãng Uyển à, thất kính rồi.”

Hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, bỗng dưng hình thành một cảnh tượng vi diệu.

Hoa Dược âm thầm vui mừng, may mắn có hai người này ở đây, nếu không Dược Vương Cốc hôm nay nhất định gặp phải tai họa.

Sài Ánh Ngọc nhìn Hoa Dược và Lộ Âm đứng cạnh nhau, không hiểu sao trông chướng mắt, liền giả vờ thản nhiên bước tới chen vào giữa hai người, tạo thành tình huống ba người đứng thành một hàng.

Hoa Dược thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, lùi về sau một bước, để lại một chỗ trống.

Sài Ánh Ngọc vô cùng đắc ý.

Lộ Âm chú ý tới hành động nhỏ của Sài Ánh Ngọc, trong lòng cảm thấy buồn cười, hắn chưa bao giờ nghe nói Ánh Ngọc công tử lại là một người trẻ con như vậy.

Đám người Tào Bang cũng chú ý tới Tiền Đại Lực ném mình xuống đất, nôn ra máu. Liền vội vàng chạy tới kiểm tra, phát hiện một hàng xương sườn của Tiền Đại Lực đã bị gãy.

Thật sự không ngờ một cước của Sài Ánh Ngọc thế mà lại làm gãy một hàng xương sườn của Tiền Đại Lực.

Vì chuyện này mà đám người Tào Bang đều mất ý chí chiến đấu, có ý định rút lui.

Chính vào lúc này, liền nghe thấy trong đám người truyền đến một giọng nói.

“Bang chủ đến rồi.”

Đám đông lập tức tách ra, nhường ra một con đường rộng hai thước, chỉ thấy khí thế hùng mạnh của bang chủ Tào Bang Kim Trấn Hải từ xa đang tiến tới. Kim Trấn Hải khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc hoa râm, đôi mắt sắc lẹm, dáng đi uy nghiêm, theo sau là nhóm thanh niên theo trái theo phải.