Chương 28

Tử Điện nói: “Sở Thiên Thanh là biểu ca của Sở Hòa Linh.”

Sài Ánh Ngọc hừ lạnh: "Khó trách, cá mè một lứa.”

Có điều, Ánh Ngọc công tử vẫn không thể đồng tình với Lý Mạn Chi. Rõ ràng cùng là đệ tử của Dược Vương Cốc, cô nương xấu mười lăm tuổi đã phải một mình gánh vác cả Dược Vương Cốc, còn cô ta lại vì một nam nhân mà phát điên? Khó hiểu.

Tuy ngoài miệng hở ra là khinh thường Hoa Dược, nhưng trong lòng Sài Ánh Ngọc rất tán thưởng nàng.

Nhưng mà Sài Ánh Ngọc cũng không khỏi thắc mắc, Hoa Dược dễ dàng đồng ý cùng hắn tham gia đại hội võ lâm như vậy, lẽ nào nàng có dự tính riêng?

Vừa nghĩ đến cô nương này không những xấu, mà trong lòng còn chứa những thứ gì đâu không, là hắn lại thấy khó chịu.

Bộ không thể chỉ đặt một mình hắn vào mắt được sao? Dù sao hắn cũng trả nhiều tiền như vậy, có chút đạo đức nghề nghiệp đi được không?

Nhưng mà Ánh Ngọc công tử kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như thế này.

Khoảng tối, Hoa Dược từ chỗ Lý Mạn Chi trở về, trong lòng có chút buồn bực.

Ánh Ngọc công tử nhìn thấy, cũng không nói gì.

Theo kế hoạch, bọn họ định nửa đêm sẽ xuất hành, nhóm người Tào Bang vẫn đang giữ ở cửa cốc, muốn tránh những người này để xuất cốc là điều không thể, nhất định phải nhân lúc trời tối, trốn ra dưới mắt bọn họ.

Nhóm người Sài Ánh Ngọc chỉ hơn ba mươi, mà Tào Bang có tận vài trăm, hai tay khó địch lại bốn tay, đánh ra ngoài cũng không thể.

Sau khi thương lượng, Sài Ánh Ngọc hỏi Hoa Dược lấy một thùng thuốc mê lớn.

Nhóm người Tào Bang lúc này cũng đang thu dọn chuẩn bị rời Dược Vương Cốc, hai cha con Kim Trấn Hải và Kim Bảo Bảo đang bí mật lên kế hoạch làm thế nào để thần không biết quỷ không hay bắt cóc Hoa Dược.

Lúc này, trong không khí truyền đến một mùi thơm ngọt ngào, tựa như hương hoa mà không phải hoa, tựa như hương trái cây mà không phải trái cây, trước khi mọi người kịp nhận thức, từng người lần lượt ngã xuống đất giống như lúa mì bị gió mạnh thổi bay.

Tử Điện đại hiệp hừ lạnh: “Cho các ngươi cũng cảm nhận mùi hương của thuốc mê.”

Lúc đó Kim Bảo Bảo đã lúc cách này để bắt lấy chủ tới hai người, bây giờ hắn cũng làm theo tương tự, không ngờ nó lại có hiệu quả như vậy.

Tử Điện đại hiệp dẫn theo ba mươi tùy tùng ngồi xổm ngoài phòng, chờ thuốc mê phát huy tác dụng, mới lần lượt nhảy vào trong, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không sẽ để lại hậu hoạn.

Cùng lúc đó, Sài Ánh Ngọc và Hoa Dược đang ở trong cốc chờ đợi tin tức.

Hoa Dược có chút lo lắng: “Tử Điện đại hiệp đi lâu như vậy vẫn chưa quay về, chắc không sao đâu nhỉ?”

“Không sao, cũng không phải đi liều mạng.”

Qua ba khắc, Tử Điện mới quay về.

Thân mang trọng thương, thổ huyết.

“Thuộc hạ vốn muốn nhân cơ hội diệt trừ Kim Trấn Hải, không nghĩ tới ông ta lại không trúng độc. Thuộc hạ nhất thời không cảnh giác, trúng một chưởng, xém chút bị ông ta đánh chết.”

Sài Ánh Ngọc giận đến nghiến răng.

"Ông ta thật sự chán sống rồi, bây giờ ta đi gϊếŧ lão đạo tặc đó.”

Nói xong, Sài Ánh Ngọc đứng dậy muốn đi liều mạng với Kim Trấn Hải.

“Không được đâu công tử.”

Tử Điện muốn ngăn cản, Hoa Dược đã nhanh một bước nắm lấy cổ tay Sài Ánh Ngọc.

“Kim Trấn Hải hoành hành giang hồ nhiều năm như vậy, quỷ kế đa đoan, ngươi đừng trúng mai phục của ông ta, chúng ta còn phải tham gia đại hội võ lâm, đặt chuyện của Tào Bang qua một bên trước, đợi đến U Châu rồi, chúng ta thương lượng sau.”

“Ta mà sợ ông ta chắc? Hôm nay ta phải lột da ông ta xuống.”

Sài Ánh Ngọc liều lĩnh đi ra ngoài, thề phải liều chết với Kim Trấn Hải.

“Ngươi đừng có kích động.” Hoa Dược nắm chặt tay hắn không buông, “Ai nói ngươi sợ hắn, chúng ta chỉ là nhịn trước, đợi đến U Châu hội họp với Sài Gia của ngươi rồi, lúc đó ngươi muốn làm thế nào thì làm thế ấy.”

Tử Điện cũng vội vàng giúp đỡ: “Công tử đừng vội qua đó, bây giờ lão tặc nhất định đã có phòng bị, công tử sẽ chịu thiệt.”

“Không được, ta không nhịn được cục tức này, hôm nay ta phải trả đũa cho bằng được.”

Hoa Dược nổi nóng: “Sài Ánh Ngọc, ngươi lớn như vậy rồi, đừng có tùy hứng nữa được không?”

Tùy hứng? Hắn? Ánh Ngọc công tử?

“Cô nương xấu, cô nói cái gì? Nói lại ta nghe xem.”

Hoa Dược lập tức sợ hãi, nàng dưới tình huống cấp bách vội vàng nói ra những lời ngu xuẩn như vậy, nàng muốn bị Ánh Ngọc công tử cắn chết sao? Nghĩ tới đây, Hoa Dược nhanh chóng đổi ý.

“Ta chỉ là lo lắng cho ngươi, không muốn ngươi gặp nguy hiểm.”

Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.

Khung cảnh bất động.

Nàng có phải mới nói không muốn để mình mạo hiểm không? Nàng nói lo lắng cho mình? Đây… chắc cũng đồng nghĩa với tỏ tình nhỉ. Ánh Ngọc công tử đột nhiên ngại ngùng, hai tai đỏ lên.

Ánh Ngọc công tử có hơi luống cuống.

“Cô buông ra trước đi.”

Hoa Dược đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra rằng mình đã nắm tay Ánh Ngọc công tử từ nãy đến giờ. Nàng giống như bị bỏng, nhanh chóng buông ra, vị Ánh Ngọc công tử này rất ghét người khác lợi dụng mình.

Sài Ánh Ngọc lúng túng ho khan.

“Nếu cô đã nói như thế rồi, vậy ta sẽ nể mặt cô. Nè, nói rồi nhé, không phải ta sợ ông ta, mà là ta tha cho ông ta một mạng.”

Hoa Dược vội vàng nói: "Đúng vậy đúng vậy, Ánh Ngọc công tử của chúng ta không sợ ai cả, là chúng ta lười để ý tới bọn họ.”

Sài Ánh Ngọc được dỗ dành đến vui vẻ.

Tử Điện đại hiệp bị bỏ lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Dược, người chỉ dùng vài lời đã dỗ được công tử đang tức giận nhà mình, hắn ngơ ngác, đồng thời cân nhắc rồi thận trọng mở miệng.

“Hai vị đã nói xong chưa? Có thể nghĩ đến vết thương của thuộc hạ được chưa?”

Nói xong, hắn lại phun một ngụm máu tươi.

“A, xém chút thì quên, nhanh nhanh, Tử Điện đại hiệp ngồi xuống đi, uống viên thuốc này vào trước.”

Bởi vì chuyện cấp bách, nên Hoa Dược nhét cho Tử Điện đại hiệp một viên Đông Tuyết Ngọc Linh Hoàn, có thuốc bổ thế này, Tử Điện điều tức một chút liền thấy thoải mái hơn nhiều, vết thương cũng cũng dịu đi.

Dưới sự bao phủ của bóng tối, Hoa Dược và Sài Ánh Ngọc ngồi cùng một chiếc xe ngựa rồi vội vã rời khỏi Dược Vương Cốc, với một nhóm người đi theo.

Hoành tráng mà cũng im hơi lặng tiếng.