“H+”
Hứa Đại Hưng đi công tác hơn nữa tháng rồi vẫn chưa về, Trần Giang Thanh nhà có việc cũng không ở với cô lâu được.
Không có chị ấy thì dì Kata ở lại với cô cho đỡ trống vắng, Cát Mẫn Nhi như có cảm giác Hứa Đại Hưng như không muốn trở về căn nhà này nữa.
Hay là anh ta muốn giam cầm cô ở đây như vậy cho đến chết. Có khi nào anh ta quên mất cô ở đây không? Anh ta có nhiều mối quan hệ như vậy, chuyện này cũng rất có thể. Cô còn trẻ như vậy, không thể bị giam giữ ở đây suốt đời được.
Cát Mẫn Nhi nằm suy nghĩ lung tung cả lên. Cho đến khi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Đến mờ tờ sáng, cô giật mình thức dậy vì muốn uống nước nên đã đi xuống nhà. Thì thấy dì Kata đang chuẩn bị bữa sáng, uống nước xong thì cô cũng lên phòng định ngủ tiếp.
Thì tiếng nói của dì Kata làm cho cô dừng bước.
“ Ông chủ đã về rồi đó thưa cô!”
Cát Mẫn Nhi quay lại nhìn dì kata với vẻ mặt kinh ngạc, cô không muốn hỏi thêm liền đi thật nhanh lên tầng, cô muốn tự mình kiểm chứng.
Mở thật nhẹ cửa phòng của anh, đúng là Hứa Đại Hưng đang nằm trên giường thật, là anh ta thật. Cát Mẫn Nhi trong lòng như dâng lên một niềm vui sướиɠ đến khó tả, cô cảm thấy bất ngờ.
Không một chút đắn đo cô rón rén đi đến giường anh, nhẹ nhàng chui vào trong chăn của Hứa Đại Hưng.
Hình như sự mong đợi đã biến thành sự can đảm để cho cô làm điều ấy.
Khi Hứa Đại Hưng cảm nhận được da thịt mát lạnh của cô chạm vào người anh, thì anh mới tỉnh giấc, chính anh còn cả thấy kinh ngạc. Trần Giang Thanh cũng không hề nói cho anh biết về sự thay đổi của Cát Mẫn Nhi .
Hứa Đại Hưng đã bay một chuyến bay rất dài mới về đến, nên hiện tại cảm thấy rất mệt. Anh chỉ ôm lấy cô vào lòng với một thân thể kiệt sức.
“Buổi tối ngủ không đắp chăn sao mà để cơ thể lạnh như vậy!” Hứa Đại Hưng không quên trách móc Cát Mẫn Nhi về sự sơ ý của mình.
Đúng thật là cô đã quên đắp chăn nên khi bị Hứa Đại Hưng trách móc mà không có gì để nói.
“ Nhớ tôi sao?” Hứa Đại Hưng dịu dàng hỏi, tay không quên vuốt ve lưng cô.
Cát Mẫn Nhi im lặng, vì không biết trả lời anh thế nào.
“ Anh về khi nào, sao không gọi em!” Cát Mẫn Nhi liền lảng sang chuyện khác.
“ thấy em ngủ ngoan quá, nên tôi không nỡ đánh thức em!” Giọng nói của Hứa Đại Hưng ngọt ngào đến mức khiến Cát Mẫn Nhi tan chảy.
“Anh có mệt không?” Cát Mẫn Nhi nói trong giọng yêu chiều.
“Thật sự rất mệt, mệt đến mức không thể làm gì em được!” Hứa Đại Hưng nói trong giọng cười cợt. Vừa nói liền tay liền di chuyển xuống đùi cô, rồi sau đó là giữa chân cô.
Thấy Cát Mẫn Nhi nằm im, Hứa Đại Hưng dùng một ngón tay nhẹ nhàng khuấy động những cánh hoa hồng.
“Mệt như vậy thì anh ngủ đi, em không làm phiền anh nữa!” Cát Mẫn Nhi liền muốn trốn tránh.
Biết cô ý định rời đi, Hứa Đạt Hưng dùng tay kia giữ lấy eo cô lại.
“ Đã trèo lên đây rồi thì ngủ lại đi, có phải là cảm thấy thất vọng không?” Câu hỏi chứa nhiều hàm ý của Hứa Đại Hưng.
“ Em không biết anh đang nói gì cả!” Cát Mẫn Nhi cảm thấy xấu hổ, liền giả vờ như không biết.
Hứa Đại Hưng nỡ nụ cười mãn nguyện, nhưng thật sự là anh đã kiệt sức rồi. Không thể làm gì được nữa, chỉ có thể ôm lấy Cát Mẫn Nhi ở trong lòng mà ngủ thϊếp đi.
Đây đúng là một đêm xuân đáng tiếc của Hứa Đại Hưng, anh hứa sẽ đền bù cho cô bằng những đêm “hết sức lực”.
Hứa Đại Hưng ngủ đến mức không hay Cát Mẫn Nhi đã xuống giường rời đi từ lúc nào, thì biết anh mệt thế nào rồi.
Mười giờ sáng vẫn không thấy anh dậy, Cát Mẫn Nhi lo lắng lên phòng xem anh thế nào. Thì vẫn thấy Hứa Đại Hưng vẫn còn ngủ, cảm thấy kỳ lạ nên cô đi đến, đặt tay lên trán để xem nhiệt độ cơ thể anh, thì phát hiện người anh rất nóng.
Cô lay anh dạy, gọi anh thật khẽ.
“Anh ơi, Em họi bác sĩ nhé” Cát Mẫn Nhi thì thầm.
Hứa Đại Hưng từ từ mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu vì nhiệt độ cơ thể tăng cao.
“ Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe thôi!” Lần đầu tiên Hứa Đại Hưng thấy mình yếu đuối như vậy, hình như suốt những năm qua anh không hề bị bệnh. Chắc do nữa tháng nai anh đã làm việc quá sức.
Đúng ra lộ trình công việc thì đến hết một tháng mới xong, nhưng anh đã cố gắng xử lý thật nhanh để về sớm.
Vì quá lo lắng nên cô đã gọi bác sĩ, thì may mắn anh chỉ bị sốt thông thường uống thuốc nghỉ ngơi hợp lý sẽ khoẻ lại.
Cát Mẫn Nhi tỉ mỉ đút cho anh từng muỗng cháo, nhẹ nhàng chu đáo, ân cần chăm sóc anh như một đứa trẻ.
Không phải với anh cô mới làm vậy, mà Cát Mẫn Nhi luôn săn sóc người khác như thế.
“ Cháo em nấu rất ngon!” Hứa Đại Hưng nhìn cô khen ngợi.
Thật ra Cát Mẫn Nhi nấu ăn rất được, vì dì Mai Liên là một đầu bếp nên dì đã dạy cho cô từ nhỏ.
“ Em có thể mở nhà hàng được chưa?” Cát Mẫn Nhi nói đùa.
“ Không được, em chỉ có thể nấu cho một mình tôi ăn. Còn lại tôi sẽ nuôi em!” Hứa Đại Hưng nghiêm giọng, nói trong thái độ dứt khoát.
Cát Mẫn Nhi mỉm cười mà không nói thêm gì cả.
Buổi tối không biết là Cát Mẫn Nhi vô tình hay cố ý, lại mặc một chiếc váy lụa hai dây cổ rộng phối bằng ren màu trắng tinh trong vô cùng gợi cảm.
Hứa Đại Hưng đang nằm trên giường nhìn cô mà không thể chấp nhận được.
“ Em đang gϊếŧ tôi mà không dùng dao đó Cát mẫn Nhi!” Hứa Đại Hưng nói trong giọng tức tối.
Cô nhìn bộ váy, rồi nhìn anh bối rối. Đây là bộ váy có thể gọi là kín đáo nhất mà Giang Thanh đã mua.
“ Để em thay ra!” Cát Mẫn Nhi như hiểu ý anh.
Để ngăn cô thay bộ váy mà Hứa Đại Hưng ngồi dạy lao xuống giường như một mũi tên để bế cô nằm xuống giường dù anh đang bệnh.
“ Anh đang bệnh mà!” Cát Mẫn Nhi thì thầm vào tai anh bằng một giọng rất nũng nịu.
“ Từ khi em mặc chiếc váy này đi vào đây tôi đã thấy khoẻ rồi!” Hứa Đại Hưng vẻ mặt có chút tức tối.
“Em xin lỗi, em không có cố ý!” Cát Mẫn Nhi vẫn nói bằng giọng điệu chết người đó.
“Em không cần xin lỗi, để sức đó mà tối nay cầu xin tôi tha cho em!” Hứa Đại Hưng tự tin nói.
Vừa nói vừa cởi bỏ chiếc váy qua khỏi đầu cô, thì một chuyện mà khiến anh còn cảm thấy kinh ngạc hơn.
“ Em còn không mặc đồ lót, có phải đã tính sẵn hết rồi không!” Hứa Đại Hưng nói trong vẻ mặt ấm ức.
Cát Mẫn Nhi Nhi có chút xấu hổ vì đây là lần đâu tiên cô thoã thân trước mặt một người đàn ông.
Nhưng rồi cô vòng tay sang cổ Hứa Đại Hưng mỉm cười.
“ Là do em vội đi xem anh thế nào!” Cát Mẫn Nhi giải thích bằng một lí do hết sức ngờ nghệch. Đến một đứa trẻ còn không thể chấp nhận được.
Hứa Đại Hưng nhíu mày, như không tin vào câu nói này, anh cuối xuống ngậm lấy một nụ hoa, bên còn lại tay không ngừng xoa nắn. Cát Mẫn Nhi nằm im với vẻ mặt có chút căng thẳng.
Nhả nụ hoa trong miệng ra, Hứa Đại Hưng nhìn cô nhẹ nhàng nói. “ Thả lỏng cơ thể!”
Rồi anh tiếp tục cuối xuống, miệng anh ngậm lấy nụ hoa lúc nãy, mυ"ŧ nó một cách điên cuồng. Cho đến khi hai quả đồi căng phồng.
“A…” Cát Mẫn Nhi không nhịn được liền rêи ɾỉ một tiếng như một bản năng, cô cố kìm nén để không phải phát ra một âm thanh kɧoáı ©ảʍ nào nữa.
“Cứ để tự nhiên đi, anh thích điều đó!” Anh Nói.
Chiếc lưỡi của anh, càng quét mọi ngốc ngách trên cơ thể của Cát Mẫn Nhi, thì điện thoại được đặt trên đầu giường bất chợt đổ chuông.
Hứa Đại Hưng vẻ mặt khó chịu, hận không thể quẳng luôn điện thoại xuống lầu. Anh liếc nhìn số điện thoại, thì thấy là số khẩn cấp của công ti gọi đến. Cuộc gọi này không thể không nghe.
Anh đưa tay lấy điện thoại, nhấn nút nghe máy nhưng tay còn lại vẫn còn mân mê cơ thể cô.
Bên kia nói gì đó khiến anh phải dứng lại tất cả hành động.
“ Tôi sẽ đến ngay!” Hứa Đại Hưng vừa nói vừa nhìn Cát Mẫn Nhi với ánh mắt luyến tiếc.
Bỏ điện thoại xuống anh không quên hôn lên nơi giữa chân cô một nụ tiếc nuối.
“Nhà hàng báo cháy, bắt buộc tôi phải đến đó” vừa hôn cô anh vừa nói. Lúc này Hứa Đại Hưng thật sự muốn gϊếŧ kẻ nào đã gây ra chuyện này để phá vỡ việc tốt của anh.
“Em ngủ trước đi, đừng đợi tôi!”
Ra khỏi phòng Hứa Đại Hưng vẫn không quên nhắc nhở Cát Mẫn Nhi.
Hứa Đại Hưng không nghĩ ra sao đến lúc chuẩn bị có được thứ anh chờ đợi thì liền có vấn đề xảy ra.
Kịp thời dập tắt được đám cháy nên là không thiệt hại gì nhiều, nhưng cũng phải mất một đêm để Hứa Đại Hưng làm việc với những cơ quan có thẩm quyền giải quyết.
Khi về được nhà cũng là một giờ chiều rồi, thật ra vị trí khó có ai ngồi được cũng không hề dễ dàng gì mà ngồi ở trên đó. Hứa Đại Hưng thật sự đánh đổi rất nhiều mới được như ngày hôm nay.
Nhìn thấy Cát Mẫn Nhi anh đã đi đến ôm lấy cô, không biết từ khi nào anh lại thể hiện cảm xúc của mình nhiều như vậy, có lẽ là từ khi có cô. Anh bắt đầu xem Cát Mẫn Nhi như một chỗ dựa, một bến đỗ để khi mệt mỏi có thể về bên cô.
Lúc trước chỉ có mỗi mình anh, nếu như không thể chịu đựng được anh thường hay tụ tập bạn bè, tìm đến bia rượu, và tìиɧ ɖu͙© để giải tỏa.
Nhưng bây giờ thì hay về nhà, được ăn cơm nóng, tắm nước ấm, được xoa bóp giảm bớt căng thẳng. Còn có người trò chuyện, cuộc sống cũng bớt đơn điệu hơn.
Nhưng anh không hề nghĩ đến cảm giác của Cát Mẫn Nhi, cô có vẻ như dần chấp nhận cuộc sống như vậy. Hình như là cô không thấy vui, cũng không thấy hạnh phúc, ở bên cạnh anh chỉ vì phải ở cạnh, chăm sóc anh như một nhiệm vụ bản thân phải làm. Như trên cương vị Hứa Đại Hưng là ông chủ, còn cô là người hầu, chứ tình yêu thì ở cô chưa có.
Còn tình cảm của Hứa Đại Hưng thế nào thì không ai rõ.
Còn việc phục tùng anh, thật ra là việc mà trước sau cô phải thực hiện. Bị Hứa Đại Hưng bức ép hay cô tự nguyện thì hai chuyện đó không hề khác nhau, vì cuối cùng kết quả vẫn là vậy. Nếu như thông minh hơn thì nên phục tùng anh, để cô còn có cuộc sống dễ dàng một chút. Hiện tại cô như cá nằm trên thớt, muốn thịt hay muốn nuôi đều là do Hứa Đại Hưng quyết định.
Nếu hỏi Cát Mẫn Nhi tự nguyện không, thì đó là không. Vì việc tự làm chủ cuộc đời của mình điều đó ai cũng muốn cả, và cô cũng khao khát được tự do, cô còn phải sang Pháp học tiến sĩ, còn những ước mơ và hoài bảo còn đang dang dở. Chứ không phải là ở đây chôn thân ở dưới người anh ta.
Nhưng bản thân cô đã có những dự tính của riêng mình nên mới chấp nhận ở lại đây.
Cát Mẫn Nhi đang ở trong phòng của cô, thì bắt ngờ Hứa Đại Hưng bước vào. Cát Mẫn Nhi lúng túng giấu đi bộ đồ trên tay của mình về phía sau.
“Chiếc váy rất đẹp, tôi thích nó em không cần phải chọn nữa đâu!” Hứa Đại Hưng đi đến trước mặt cô, nhìn Cát Mẫn Nhi bằng ánh mắt trêu chọc.
Trần Giang Thanh đã chọn cho cô toàn những chiếc váy ngủ không đứng đắn, nào là váy ngủ nữ sinh trễ vai, cô gái thỏ liền thân, bodysuit cosplay người giúp việc, váy ngủ hầu gái lolita, đồ ngủ corset ren xuyên thấu… hình như là Giang Thanh đã mua cho cô tất tần tật những mẫu mã có trên thị trường.
Cát Mẫn Nhi cắn cắn môi nhìn anh, vẻ mặt xấu hổ. Hứa Đại Hưng như không chịu nổi dáng vẻ này, đặt tay lên eo cô, kéo cô vào lòng.
“ Tắm nhanh rồi qua phòng tôi!” Anh thì thầm vào tai cô.
Nói xong anh nở nụ cười xấu xa rồi bỏ đi, Cát Mẫn Nhi vẻ mặt trầm ngâm. Cô ngồi xuống giường, tay đang vào nhau, hình như cô đang đắn đo, bâng khuâng về những quyết định của mình.
Cô thấy cuộc chơi này có quá nhiều mạo hiểm, bước vào cuộc chơi này vốn dĩ cô là một kẻ trắng tay, thắng hay thua đều như vậy.
Cô phải trở về, phải hỏi ông ta sao phải đẩy cô đến bước đường này. Sao phải huỷ hoại cô, cô cũng là máu mủ ruột thịt của ông ta, sao lại đối xử với cô như vậy. Người có lỗi là ông ấy, nhưng cuối cùng người gánh chịu lại là cô.
Cát Mẫn Nhi đơn thuần, bao dung, cam chịu của trước kia sẽ không còn nữa. Cô phải tàn nhẫn với chính mình mới có thể ác độc với người khác. Các Mẫn Nhi cổ vũ chính mình để có thêm dũng khí.
Hứa Đại Hưng ngồi ở bàn làm việc, thì nhìn thấy Cát Mẫn Nhi mở cửa bước vào, trên người mặc bộ đồ ngủ corset ren xuyên thấu kẹp tất sεメy, cộng thêm mùi nước hoa hồng nồng nàn quyến rũ, tóc được xoã buông lơi, bồng bềnh. Trông cô vô cùng khiêu gợi.
Hứa Đại Hưng mỉm cười, vẻ mặt hưng phấn. Không cần suy nghĩ anh úp màng hình laptop xuống, nụ cười trên môi càng lúc càng rộng, anh lao đến chỗ Cát Mẫn Nhi.
Anh ôm chặt lấy cô, nhẹ hôn lên môi cô, hôn một cách nhẹ nhàng.
“Anh thích không?” Cát Mẫn Nhi đặt tay lên cổ anh, thân hình đung đưa, nũng nịu hỏi anh.
Hứa Đại Hưng nhìn cô với ánh mắt tà ma “ Chị ấy bày cho em đúng không?” Hứa Đại Hưng nheo mắt lại, nhìn cô bằng vẻ mặt nghiêm túc. “Chị ấy dạy hư em rồi phải không?” Hứa Đại Hưng tiếp tục hỏi.
Cát Mẫn Nhi mỉm cười, rồi cong môi lên “ánh mắt như hờn dỗi “Anh trả lời câu hỏi em trước đã, em hư như vậy anh có thích không?” Hứa Đại Hưng không ngờ cô lại hỏi câu cợt nhả như vậy.
“Em như thế nào anh cũng thích, nhưng như vậy anh thích hơn!” Vừa nói Hứa Đại Hưng vừa cười.
“Vậy thì sau này mỗi ngày em sẽ khiến anh thích em!” Vẫn là giọng điệu nũng nịu đáng yêu đến chết người đó.
“Mỗi ngày điều sẽ thích em!” Hứa Đại Hưng vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói đầy cưng chiều.
Dù lời nói đàn ông không đáng tin, nhất là những lúc như này. Nhưng mà Cát Mẫn Nhi vẫn thích nghe anh nói như vậy.
Không nói gì nữa, cô kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn, tay để phía sau luồng vào mái tóc bóng mượt của anh. Thân thể đưa đẩy đến anh một cách uyển chuyển.
Hứa Đại Hưng có chút thích thú, đầu ốc bấn loạn cả lên vì người con gái trước mặt, nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt. Căn phòng như nóng lên đến 40 độ, cả hai như bị đối phương đốt cháy.
Cộng thêm sự gợi cảm chiếc áo corset định hình eo, ngực có gọng không mυ"ŧ để lộ bờ ngực căng tròn hấp dẫn, áo from ngắn không che bên dưới. Kèm qυầи ɭóŧ lọt khe đính nơ xinh ở sau, tất chân ren chấm bi có dây kẹp, làm Hứa Đại Hưng tăng lên sự hưng phấn.
Cát Mẫn Nhi cởi bỏ chiếc áo sơ mi ra khỏi người anh, cô không ngần ngại đưa tay tìm kìm chiếc cúc quần, giải phóng nó ra khỏi cơ thể Hứa Đại Hưng. Cô đưa tay, sờ lên tiểu cường vật đang đứng thẳng lưng chờ lệnh.
Hứa Đại Hưng đang hưởng thụ sự chiều chuộng từ Cát Mẫn Nhi mang tới, môi cô rời khỏi môi anh, hôn lên mặt, tai rồi trượt dài xuống cổ, ngực, eo rồi bắt ngờ Cát Mẫn Nhi quỳ xuống giữa chân anh.
Như Hiểu ra hành động của cô, Hứa Đại Hưng đỡ lấy cầm cô, anh cũng quỵ xuống. Môi kề sát tai cô, anh thì thầm.
“Đêm nay để anh phục vụ em” Hứa Đại Hưng với với giọng cưng chiều.
Rồi bất ngờ anh ôm cô quẳng lên giường, chân rớt xuống giường , buông lơ.
Cát Mẫn Nhi mỉm cười nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh, nhưng cô từ từ dạng chân sang hai bên ra như một kiểu mời gọi.
Hành động này khiến Hứa Đại Hưng muốn phát điên, anh bặt cười với vẻ mặt thích thú.
Không ngần ngại anh quỳ xuống hôn lên cô bé một nụ đồng thời xé luôn đôi tất ở chân, một chân được nâng lên đặt vào vai anh.
Hứa Đại Hưng dùng môi miết lấy từng cánh hoa đang nở rộ, chiếc lưỡi liếʍ quanh nơi ẩm ướt, u mật.
“Á…á…”
Cát Mẫn Nhi bị kí©h thí©ɧ đến rên rĩ.
Nghe thấy âm thanh kɧoáı ©ảʍ càng khiến Hứa Đại Hưng hưng phấn, càng điên cuồng mυ"ŧ lấy.
Đến mức Cát Mẫn Nhi phải ngồi dạy, hai tay nâng lấy mặt anh.
“Bao nhiêu không chịu nổi rồi à!” Hứa Đại Hưng vừa nói vừa thở hổn hển.
Không đợi cô trả lời, anh đã lật người cô lại, anh cho tiểu cường vật đi vào từ phía sau. Vì đang bị kí©h thí©ɧ quá mức, Hứa Đại Hưng đã không làm chủ được tốc độ, mà tiến thẳng vào trong cho đến khi “ xoạc”.
“Á…” Cát Mẫn Nhi như hét lên, cảm giác đau rách da rách thịt là đây.
Nghe tiếng hét của cô, anh mới nhận thức được âm thanh đó là gì.
“Em vẫn còn!” Hứa Đại Hưng thốt lên trong sững sốt.
Cát Mẫn Nhi gật đầu dù vẻ mặt đau đến biến sắc.
“Hắn ta là một thầy tu sao?” Hứa Đại Hưng vẻ mặt thắc mắc.
Anh ta đang nói đến Phùng Tuấn Minh, hai người yêu nhiều đến thế, vậy mà việc này chưa xảy ra.
Anh cứ nghĩ là… nên bản thân đã đi vào rất mạnh.
Máu ở âʍ ɦộ bắt đầu chảy ra, Hứa Đại Hưng phải rút tiểu cường ra. Đỡ cho Cát Mẫn Nhi nằm ngay ngắn trên giường.
Cô đau như vậy thì không thể nào tiếp tục được. Anh đi vào vệ sinh lấy một chiếc khăn ấm, lau những vết máu cho cô.
“Em xin lỗi!” Cát Mẫn Nhi nhẹ nhàng nói.
“ Anh phải là người nói câu đó mới đúng!” Hứa Đại Hưng vừa nói hành động vừa ân cần để giúp cô bớt đau hơn.