Chương 17
Kiều Ngữ Thần hiển nhiên có chút oan, nàng đời này sẽ không nói dối quá vài lần, cho dù ngẫu nhiên nói qua đi, cũng đều là ‘lời nói dối có thiện ý’.
Bởi vì nàng biết, Đường Học Khiêm cái gì cũng có thể tha thứ, duy nhất không tha thứ được sự lừa gạt. Nhân từ với kẻ lừa mình, chính là tàn nhẫn với chính mình, Đường Học Khiêm từ nhỏ bắt đầu đã sử dụng nguyên tắc này, cho đến nay đã trở thành bản tính tự nhiên của hắn. Kiều Ngữ Thần đã từng gặp qua kết cục cuối cùng người dám phản bội Đường Học Khiêm, rất khó dùng ngôn ngữ hình dung đó là loại hoàn cảnh như thế nào. Qua nhiều năm như vậy, luôn luôn có những người xa lạ thường thường đứng ở ngoài cửa Đường gia, khóc quỳ muốn thiếu chủ nhân trẻ tuổi tập đoàn tài chính Đường Viễn buông tha sai lầm của bọn họ.
Ngực Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên chợt lạnh, vội vàng muốn biện bạch: “Em….”
Bàn tay bỗng nhiên bị người nắm chặt lấy, Kiều Ngữ Thần cứng ngắc quay đầu. Trên mặt Hoắc Vũ Thần không hề biểu lộ gì nhìn nàng, trong mắt không cười toan tính, bình thản nhẹ nhàng thì thầm vào bên tai Kiều Ngữ Thần hỏi một câu.
“Cùng anh ở một chỗ, thì thế nào?”
Kiều Ngữ Thần nhìn Đường Học Khiêm từng bước một đến gần, dáng người thong thả. Kiều Ngữ Thần cảm thấy người đàn ông này hoàn toàn thừa kế vẻ đẹp không gì sánh kịp của mẹ anh ta, ngay cả đi bậc thang lại càng mê hoặc hơn so với người bình thường, bước chân không nhanh không chậm, vững vàng có thể tản mát ra một cỗ hơi thở gợi cảm mờ mịt.
Kiều Ngữ Thần vừa định mở miệng giải thích, lại chỉ thấy Đường Học Khiêm bỗng nhiên nở nụ cười, giống như trước hoàn toàn không để ý tới đôi tay đang nắm chặt kia, nâng tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của nàng, giọng nói hiền lành: “Thật không có cách với em, em lại khẩn trương nữa rồi….”
“…..”
Kiều Ngữ Thần lập tức ngơ ngẩn.
Đường Học Khiêm bất đắc dĩ hơi hơi thở dài, “Chúng ta kết hôn đã một năm rồi, anh vẫn làm cho em khẩn trương sao? Nói chuyện điện thoại với anh đến bây giờ vẫn thất linh bát lạc, anh phải yêu em như thế nào đây?”
Kiều Ngữ Thần lập tức bị cảm động đến không nói được, tâm tình này thật cảm động a, thật giống như một đứa bé vì sợ ba ba đánh đòn mà nói dối, nay lại được khoan dung nuông chiều, một cảm giác hạnh phúc không gì sánh kịp.
Đường Học Khiêm hơi hơi cúi mặt, tầm mắt đảo qua, dáng vẻ làm như thật kinh ngạc, quay mắt về phía Kiều Ngữ Thần, khóe môi nhếch lên: “….. Vị này là?”
Kiều Ngữ Thần vội vàng bỏ tay Hoắc Vũ Thần ra, vội vã giới thiệu: “Anh ấy là Hoắc Vũ Thần, bạn thân của em, mới từ New York trở về, hôm nay em cùng anh ấy đến viếng bác gái.” Thời gian địa điểm nhân vật, nguyên nhân trải qua kết quả, nàng một hơi nói rõ ràng, vội vàng tẩy trắng, thái độ làm cho hai người đàn ông trước mắt biểu tình khác xa nhau, một người càng ngày càng sung sướиɠ, một người càng ngày càng tối tăm. Đường Học Khiêm vươn tay, tao nhã lịch sự, nho nhã lễ độ: “Hoắc tiên sinh, hân hạnh.”
Tục ngữ nói, không ai nỡ đánh vào khuôn mặt tươi cười, Hoắc Vũ Thần dù khó chịu thế nào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo Đường Học Khiêm, vội vàng lễ phép cầm tay hắn, khẽ cười.
“Rất hân hạnh được biết Đường tổng.”
Người ta thường nói, người ngốc có phúc của người ngốc, Kiều Ngữ Thần thì sao, đương nhiên chính là một trong số những người ngốc. Nàng nhìn hai người đàn ông ở trước mặt, một người là người mà nàng yêu nhất, một người là người bạn thân nhất của nàng, giống như hai lãnh đạo của hai quốc gia gặp nhau bắt tay hữu nghị, nói chuyện với nhau, vui vẻ, trong lòng có một cảm giác hạnh phúc bỗng dưng thăng hoa: Thế giới thật sự là hài hòa a….
Tứ lạng bạt thiên cân. Lấy lùi để tiến. 1
Đây là quà khiêu chiến của Đường Học Khiêm lần đầu tiên gặp mặt cấp cho Hoắc Vũ Thần, Hoắc Vũ Thần hiển nhiên đánh giá thấp tâm tư tinh tế của Đường Học Khiêm, hắn thế này mới phát hiện, Đường Học Khiêm cũng không hoàn toàn không hiểu biết gì về Kiều Ngữ Thần, ngược lại, hắn hoàn toàn nắm rõ trong lòng nàng, hiểu được như thế nào là tấn công thẳng vào tâm lí của nàng.
Giống như tình huống vừa rồi, đổi lại là người đàn ông bình thường nào khác có lẽ sẽ rất khó vững vàng như thế, trước tiên bọn họ sẽ nổi giận làm khó dễ, kết cục đơn giản chỉ có một: Vợ chồng mâu thuẫn, gia đình tan vỡ.
Đường Học Khiêm lại hoàn toàn bất đồng, hắn bắt ngay thời điểm nói dối của nàng, trong lúc nàng kinh hoàng hốt hoảng, lại ngược lại cười như chẳng quan tâm, như thế này nhìn như khoan dung, nhưng bên trong lòng của hắn vô cùng hung ác, mỗi một bước đi, một lời nói của nàng đều nằm trong sự tính toán của hắn, giống như trên một ván cờ, đi một bước đã chuẩn bị đến mười bước kế tiếp.
Hoắc Vũ Thần ngẩng đầu, khóe mắt phượng đảo qua gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông vô cùng tuấn mỹ trước mắt này, bất động thanh sắc thấy rõ thế cục: Đường Học Khiêm, lòng dạ thật sâu.
Hoắc Vũ Thần bỗng nhiên gợi lên tươi cười, hậu phát chế nhân*: “Đúng rồi, Ngữ Thần, anh còn chưa nói cho em biết, anh cùng Đường tổng sắp hợp tác quảng cáo, nhân vật chính dự định chính là em.” (* Lùi một bước để đánh trả đối phương.)
Kiều Ngữ Thần cảm thấy hôm nay tự dưng xuất hiện nhiều cơn địa chấn, trái tim của nàng gần như không tải nổi, nửa ngày sau mới lắp bắp được một từ: “…. A?”
Hoắc Vũ Thần không nhìn ánh mắt nguy hiểm của Đường Học Khiêm phóng tới, tiếp tục nói suông chứ không làm: “Mắt thẫm mỹ của anh, em tin chứ? Có toàn bộ đoàn đội YC ở phía sau làm chỗ dựa cho em, em nhất định sẽ thành công. Huống chi lần quảng cáo sản phẩm này là sản phẩm chủ lực độc nhất nổi danh của Đường Viễn— Miss Tang, Đường thiếu phu nhân tự mình biểu diễn, cũng tạo một đề tài sôi nổi cho giới truyền thông lăng xê, Đường tổng đã đồng ý với anh, anh ấy chưa nói cho em biết, chắc là muốn dành cho em một sự ngạc nhiên lớn đó….”
Nhìn thoáng qua Đường Học Khiêm một cách âm hiểm, Hoắc Vũ Thần nhàn nhã mở miệng: “….Ngài nói đúng không? Đường tổng?”
Vẻ mặt Kiều Ngữ Thần vội vàng khẩn trương lại chờ mong theo sát hắn nhìn Đường Học Khiêm.
Đường Học Khiêm trong vòng năm giây đầu óc chuyển động khả năng phân tích từ ‘No’.
Nếu hắn cự tuyệt, Hoắc Vũ Thần nhất định sẽ dùng vẻ mặt rất tiếc nuối nhìn Kiều Ngữ Thần, ý muốn nói như thế này: Anh tin tưởng em sẽ làm được, anh tin chắc rằng em có thể, nhưng Đường Học Khiêm, anh ấy…. Ai…. Kết cục đơn giản chỉ có một: Kiều Ngữ Thần ngoài miệng không nói, trong lòng sẽ đau thương, cho là hắn xem thường nàng, không tín nhiệm nàng. Sau đó, vợ chồng mâu thuẫn đương nhiên sẽ đến, bên trong tình cảm giữa hai vợ chồng sẽ âm thầm rạn nứt.
Đường Học Khiêm nhất thời có một cảm giác vô cùng khó chịu khi bị người khác giăng bẫy hít sâu, hô hấp sâu hơn, ngoan ngoãn nhảy vào cạm bẫy: “…. Đúng vậy a, tình huống chính là như vậy….”
Hoắc Vũ Thần sung sướиɠ cười rộ lên, không quên đối với hắn vươn tay, đổ thêm dầu vào lửa: “Đường tổng, hợp tác vui vẻ.”
**** **** ****
Kế tiếp, hai người ăn ý nhất trí hợp tác vì Kiều Ngữ Thần.
Kiều Ngữ Thần vừa đi, không khí đột nhiên khẩn trương, độ ấm chung quanh giảm xuống vô cùng nhanh chóng xuống dưới không độ. Hai người đàn ông đều cau mày nhìn nhau liếc mắt một cái, trong đầu đồng thời hiện lên những lời này ‘Đầu tiên nên dùng khí thế áp đảo đối phương, sau đó lại từ chiến lược giải quyết đối phương’.
Đường Học Khiêm không khách khí làm rõ đề tài: “Mục đích của anh là Kiều Ngữ Thần?”
Hoắc Vũ Thần tựa tiếu phi tiếu hỏi lại: “Nếu không anh nghĩ là gì?”
Đường Học Khiêm giang tay, giọng nói giống như tiếc nuối: “Chen chân vào hôn nhân người khác, như vậy không tốt lắm đâu?”
Một câu, đã đâm sâu vào đau đớn Hoắc Vũ Thần che dấu trong lòng, sắc mặt rồi đột nhiên biến đổi, khẩu khí rất lạnh: “Đường Học Khiêm, anh không tư cách nói hai chữ ‘hôn nhân’ này.”
Đường Học Khiêm từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai giáp mặt chống đối một cách vô lễ như thế, tính tình thiếu gia lập tức nổi dậy, hơi châm chọc hỏi lại: “Tôi không tư cách?”
“Đúng vậy, anh không tư cách.” Hoắc Vũ Thần xoay người đối mặt hắn, thái độ ôn hoà, khí thế trong giọng nói lại đầy vẻ bức người: “Anh từ lúc kết hôn đến nay có chịu trách nhiệm gì với cô ấy? Ngoài một tờ hôn ước, anh có làm tròn trách nhiệm một người chồng sao…?” Lời nói xoay chuyển, Hoắc Vũ Thần tươi cười nghiền ngẫm: “…. Party ở Viên, anh sẽ không quên chứ?”
(Viên: thủ đô của nước Áo)
Đường Học Khiêm sắc mặt đại biến, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Trần Đan Yến từng viết qua như vậy: Viên là nơi mang đến cho ta nụ hôn, là thành phố làm ta liên tưởng tới tìиɧ ɖu͙©.
Trên phố lớn ngõ nhỏ của thành phố này kiến trúc thành những khúc quanh màu vàng làm cho người ta nhớ tới tính xúc động nguyên thủy nhất, nụ hôn của những thanh niên ở Viên nơi nơi đều lưu lại dấu vết như những đường cong.
Berlin làm sống lại những ý thức chính trị, còn dân Newyork đầu óc dám nghĩ dám làm, Paris làm tỉnh lại giấc mộng lãng mạn trong lòng người, St. Petersburg lại làm cho lòng người mênh mông vô bờ bến, mà Viên, làm sống lại tìиɧ ɖu͙© trong lòng người.
Đường Học Khiêm từng giao thiệp với tất cả những cảnh sắc của các thành phố lớn nhất này, thân phận của hắn lúc ấy là người giám sát chất lượng sản phẩm, đối phương thần bí nói với hắn là có lễ vật muốn đưa, để cho hắn nhận biết được kiến thức thế nào là party tình yêu lớn nhất trong truyền thuyết.
Kỳ thật đêm đó cũng không có chuyện gì xảy ra, trong tiềm thức Đường Học Khiêm đối với trường hợp này không có gì hứng thú, thậm chí có thể nói là chán ghét, nhưng hắn làm người đã thành thói quen khéo đưa đẩy, hắn vốn là một nhà xã giao giỏi vô cùng lịch sự phong nhã dưới tình huống nhận đối phương một cách toan tính, trong mắt hắn chỉ đại biểu hai chữ ích lợi. Đêm đó, Đường Học Khiêm ưu nhã uống rượu, nhìn lướt qua đám phụ nữ quần áo hỗn độn, trong mắt bình tĩnh không có gợn sóng. Ăn uống linh đình , hắn đem mặt hàng cần thu mua ép đến giá thấp nhất, đồng thời mua một cô gái với giá trên trời, ở buổi party tận hứng trêu đùa cô gái ấy, đem không khí đẩy đến tầng sôi động cao nhất.
Chỉ là một buổi xã giao có lợi không làm tổn thương hòa khí lại biết sử dụng đến tận hứng của thanh niên, đương nhiên được mọi người nhiệt liệt tán thưởng. Đường Học Khiêm chưa từng đem chuyện này để ở trong lòng.
Nhưng là bây giờ, Đường Học Khiêm lần đầu tiên có cảm giác chột dạ không thể nào cãi lại.
Hoắc Vũ Thần bỗng nhiên tiến lên, một bàn tay cầm tay hắn lên, ánh sang từ chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út, lóe ánh sáng chói mắt. Thanh âm của Hoắc Vũ Thần rất lạnh: “Khi đó anh đã kết hôn rồi! Anh lại mang nhẫn kết hôn đến dự những buổi tiệc như thế!? Anh đã có vợ! Lại còn ra giá trên trời mua một người phụ nữ? Tôi biết giữa hai người không xảy ra chuyện gì, nhưng anh cảm thấy làm chuyện như vậy trong sạch sao? Đường Học Khiêm! Anh rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không? Nếu Kiều Ngữ Thần biết việc này, anh nghĩ cô ấy nên làm gì bây giờ?”
Đường Học Khiêm bỗng nhiên im bặt, tất cả mọi lí do vào thời khắc này bỗng trở nên tái nhợt vô lực “…. Hôm đó, anh cũng có mặt?”
“Đúng vậy a, vận khí của anh không tốt, bị tôi gặp.” Hoắc Vũ Thần châm chọc mở miệng: “Tôi cũng nhận được thiệp mời, trong đó tôi thấy tên của anh, tôi là vì riêng anh mà đến….”
Đường Học Khiêm cảm giác lòng bàn tay của mình không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Hoắc Vũ Thần buông hắn ra, thay đổi tầm mắt, “Đường Học Khiêm, tôi không biết năm đó sao anh lại cầu hôn với Ngữ Thần, chuyện của anh tôi không có hứng thú nhúng tay vào, nhưng nếu bây giờ anh không có cảm tình với Ngữ Thần, anh nên để cô ấy đi. Anh thật lợi hại, Ngữ Thần hoàn toàn không phải đối thủ của anh. Cuộc sống riêng tư của anh chưa bao giờ xảy ra sai lầm, anh có thể đem tất cả mọi chuyện đều an bài thỏa đáng nhưng anh hoàn toàn không có lòng.”
Đường Học Khiêm trầm mặc không nói, nửa ngày sau mới hỏi một câu: “….Hoắc Vũ Thần, tại sao trước khi tôi và cô ấy kết hôn anh không nhúng tay vào?”
Hoắc Vũ Thần nhìn hắn thật sâu, giọng điệu bình tĩnh: “Bởi vì anh sẽ không biết, năm đó sau khi anh cầu hôn với cô ấy, dáng vẻ của cô ấy vui đến mức độ nào đâu….” Cảm tình của nàng đối với hắn, hoàn toàn không có chỗ cho Hoắc Vũ Thần chen chân.
“…. Anh cũng sẽ không biết, hiện tại tôi hối hận đến mức nào vì năm đó không ngăn cản cuộc hôn nhân của hai người.”
Hắn không hề nói tiếp, lời nói chỉ đến thế, Hoắc Vũ Thần xoay người rời đi.
“Hoắc Vũ Thần.” Đường Học Khiêm bỗng nhiên lên tiếng gọi hắn lại, không có khıêυ khí©h, cũng không có cãi nhau, chỉ là bình tĩnh nói cho hắn biết một sự kiện: “…Nếu lúc trước anh nhúng tay, có lẽ tôi và Ngữ Thần sẽ thực sự chấm dứt như thế. Nhưng hiện tại, tôi không có khả năng sẽ đem cô ấy tặng cho anh.”
Hoắc Vũ Thần dừng bước lại, xoay người khıêυ khí©h nhìn hắn: “Không sợ tôi đem chuyện của anh nói cho Kiều Ngữ Thần? Tôi hi vọng anh hiểu được, tôi muốn điều tra anh, một chút cũng không khó.”
“Tùy anh, tôi không quan tâm.” Đường Học Khiêm đứng ở chỗ cao, từ trên cao nhìn xuống, âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh giống như vô số lần hắn làm quyết định: “Tôi sẽ không ly hôn, sẽ không bao giờ buông cô ấy ra. Nếu cô ấy muốn đi, tôi sẽ dùng thủ đoạn lưu cô ấy lại. Anh có thể nói tôi đê tiện, tôi không phản đối. Những chuyện tôi làm trước kia, tôi sẽ không giấu diếm cô ấy bất cứ chuyện gì. Tôi sẽ có trách nhiệm đối với cô ấy…. Hoắc Vũ Thần, tôi chỉ nói cho anh biết một chuyện, tôi đối với cô ấy, đã có cảm tình.”