Convert+ Beta: Mã MãEditor: LôiChương 69: Không để ý anh“Ầm!” Cánh cửa bị đá văng vang lên một tiếng ai oán, Trầm Phi Yên khí thế bừng bừng sau màn tung chân liền hung hăng đi vào.
Người khác vất vả vì mình không cám ơn thì chớ, lại còn hoài nghi tấm lòng thành của người ta, tên này đúng là đáng ghét. Chưa lúc nào cô thấy mình phẫn nộ như vậy.
Nhìn Trầm Phi Yên quần áo xộc xệch xuất hiện, vẻ mặt Hiên Viên Hoàng hưng phấn tột độ, ánh mắt dừng trên làn da non mịn nơi cổ, nhích lên trên một chút là những dấu hôn chói lọi nở rộ như đóa hoa mai xinh đẹp. Đây là dấu vết do hắn để lại, vì thế đối với kiệt tác của mình, hắn rất hài lòng.
"Dậy rồi sao, qua đây!" Hiên Viên Hoàng ra lệnh, lời nói kiên quyết đầy bá đạo giống như vị hoàng đế ung dung tự tại.
Trầm Phi Yên cười nhạt "Dựa vào cái gì mà kêu tôi qua là tôi phải qua?"
Hả?? Người phụ nữ này dám tranh cãi với hắn. Hiên Viên Hoàng trừng mắt nhìn Trầm Phi Yên, lại cao giọng nói ra nhưng lời bá đạo cường thế một lần nữa:"Tôi kêu em qua đây, có nghe thấy không?"
Trầm Phi Yên để ngoài tai lời lải nhải của hắn, ánh mắt lập tức dừng trên người Sa La, dù mặt hắn có lạnh như băng đầy vẻ nguy hiểm thì cô cũng mặc kệ, thậm chí giờ phút này có bị hắn “tra tấn” chắc cô cũng không cảm thấy đau đớn gì.
Đột nhiên trong không khí lan tỏa một mùi tanh nồng khiến Trầm Phi Yên cảm thấy bất an. Quần áo Sa La toàn sắc đen nhưng cũng không thể che giấu cánh tay bị thương đang chảy máu, chưa kể đến sắc mặt quá mức tái nhợt của cô ấy.
"Cô bị thương?" Trầm Phi Yên chụp cánh tay Sa La giơ lên xem, ân cần hỏi han.
Sa La ngây người, thậm chí toàn thân cứng ngắc, cô thật không ngờ Trầm Phi Yên lại phát hiện cánh tay bị thương của mình, bình thường cô sẽ giấu để không bao giờ lộ ra cho chủ nhân biết.
Chợt một ánh mắt sắc bén từ đâu phóng tới, bắn ra mũi nhọn lạnh lẽo đến ghê người, lưng Sa La cứng đờ trong giây lát, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng.
"Cảm ơn phu nhân quan tâm, tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi ạ." Sa La nhẹ nhàng rút tay, lùi về sau hai bước. Vẻ mặt cậu chủ quá mức rõ ràng, đáy mắt vằn lên tia máu đỏ đầy vẻ phẫn nộ, trông thật sự đáng sợ.
"Sao lại không có chuyện gì, cô xem, chảy máu rồi kìa. Hôm qua nếu không phải là cô ra sức ngăn cản mấy người kia, có thể tôi đã bị bọn chúng bắt rồi. Thật sự rất cám ơn cô, Sa La." Thấy Sa La lùi bước, Trầm Phi Yên hơi lo lắng, với tay dùng sức bắt lấy cánh tay Sa La một lần nữa, thật lòng cô rất cảm kích Sa La.
Nhìn hai người con gái, một người kéo, một người co không chút kiêng dè trước mặt hắn, Hiên Viên Hoàng tức đến sùi bọt mép, bóp mạnh cây bút ngòi vàng trong tay khiến nó cong vẹo đến thảm thương.
"Đủ rồi!" Lòng ghen tị của hắn phun trào như ngọn núi lửa tích tụ ngàn năm, cô có thể quan tâm với người ăn kẻ ở như thế, mà chẳng thèm để mắt đến hắn, chẳng lẽ cô không thấy lòng hắn đối với cô sâu sắc như thế nào hay sao?
Nhìn ánh mắt Hiên Viên Hoàng âm u như có tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ, Trầm Phi Yên hơi hốt hoảng, mặc dù vậy tay cô vẫn kiên quyết kéo cổ tay của Sa La không buông.
Cô thực sự lo lắng cho thương thế của Sa La, không hề do dự lên tiếng: "Tôi muốn băng vết thương cho Sa La."
Con ngươi u ám như phóng ra hàng ngàn mũi tên sắc nhọn cùng hơi thở băng lãnh tản ra xung quanh, Hiên Viên Hoàng lạnh lùng cười:"Em cảm thấy khi tôi chưa xử lý xong cô ta, em có thể tùy tiện dẫn cô ta đi sao?"
"Cái tên đại ác ma này, chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô ấy bị thương rồi hả?" Trầm Phi Yên phẫn nộ gào lên.
Cô lớn mật dám hét lên với hắn, chỉ vì một cô gái thấp hèn này mà đáng sao! Mấy ngày nay lá gan của cô lớn lên không ít, thậm chí càng ngày càng tiến bộ trong việc khơi mào lửa giận trong lòng hắn.
"Em cho rằng cô ta dám đi theo em sao?" Nhìn chằm chằm Sa La, đáy mắt hắn trần ngập sát khí, bộ dạng Hiên Viên Hoàng đáng sợ như Diêm La chốn địa phủ, hắn hoàn toàn có ý muốn gϊếŧ người mà.
Ngoài cửa, Sa Khung đứng im như tượng gỗ, tim bị bóp chặt đến nghẹt thở. Tìm người tới giúp đỡ chẳng những không cứu được, ngược lại còn khiến chị chết nhanh hơn, giờ phút này cậu phải làm gì đây.