Editor: Mã MãHai thân thể đang dính sát vào nhau không còn khoảng cách, Trầm Phi Yên giống như trứng tôm nấu chín, khoảng cách gần như vậy, trong hơi thở đều là mùi hương của hắn, chính là hương thơm nam tính cuồng ngạo của hắn.
Hai bàn tay to lớn của hắn chạm qua bộ ngực của Trầm Phi Yên, làm cho thân thể cô không nhịn được mà run rẩy, phản ứng này của cô khiến hắn cười thầm trong lòng.
"Cảm giác được sao ?" Đôi mắt hắn sâu thẳm đen láy rực rỡ như hạt trân châu: "Em khát vọng tôi như vậy thì tại sao lại trốn đi tới tận bây giờ, em chỉ có thể là của mình tôi thôi."
Cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai tự tin kia của người đàn ông, trong lòng Trầm Phi Yên thống hận thân thể mình lại mẫn cảm như vậy.
Đôi môi đỏ bị cắn như sắp chảy ra máu, cô lại thầm phỉ nhổ mình thêm một lần nữa, đồng thời cũng thống hận người đàn ông đang đè lên người cô.
Không khí trong phòng ngày càng nóng lên, toàn thân Trầm Phi Yên hóa đá, cô trừng to mắt hiện lên vẻ mặt không thể tin được người đàn ông ở trên người mình.
Kinh ngạc đến ngây người nói không ra lời, thật muốn phát điên!
Cái kia, cái kia, cái kia rốt cuộc là gì, mà nó lại dùng sức làm cô đau đớn, trong lúc đang mơ hồ cô thật không ngờ nó lại nóng bỏng cứng rắn đến vậy, khiến cô không thể nhịn nổi mà kêu lên một tiếng.
Thân thể hơi động đậy, Hiên Viên Hoàng không có nửa điểm xấu hổ, hắn nói:"Thật không ngờ toàn thân tôi lại bắt đầu đầu gào như vậy, sớm muộn gì em cũng sẽ cảm thụ nó, chỉ là thật không ngờ nó lại vội vã khó chịu đến như vậy."
"Biếи ŧɦái, cút ngay, . . ." Dùng sức giãy giụa, Trầm Phi Yên nghĩ đến cái đêm của mười năm trước, đau đớn khiến cả đời cô không thể quên.
"Đừng nhúc nhích!" Một tiếng áp lực nguy hiểm làm Trầm Phi Yên không dám lộn xộn nữa, cô ảo não không thôi, vật kia đã cứng lên rất nhiều, giờ phút này cô mới biết, nếu cô càng giãy giụa thì sẽ càng nhanh bị người ta chiếm lấy.
Hiên Viên Hoàng cố gắng khắc chế hơi thở của mình, hắn không muốn lập tức chiếm lấy mà hắn muốn có sự đáp án của cô.
Trầm Phi Yên không dám lộn xộn, đôi mắt của Hiên Viên Hoàng sâu thẳm tràn ngập du͙© vọиɠ, càng thêm đen tối, càng thêm vạn phần nguy hiểm.
Sau một lát, hơi thở của hai người dần dần vững vàng, Hiên Viên Hoàng cảm thấy hắn thật muốn cô, mà có thể nói là phóng thích bệnh cũ đọng lại trong lòng đã lâu.
Ánh đèn mờ mờ làm lộ ra cái chỗ ửng đỏ sáng bóng kia, cặp mắt trong như trước phủ lên một lớp sương mù, khuôn mặt hồn nhiên này khiến trái tim Hiên Viên Hoàng như bị đâm mạnh.
"Phi Yên. . ." Thanh âm ám ách, nồng đậm quyến luyến cùng thâm tình, Hiên Viên Hoàng vô thức thốt ra một một tiếng.