Xe Nghiêm Mặc dừng lại trước nơi ở của Tống Trường Nho, giọng thuyết minh đều đều như châm chọc: “Tới chỗ cậu rồi, tôi sẽ phụ trách đưa em cậu về trường, một cọng tóc cũng không thiếu.”
Tông Trường Nho xuống xe, anh chần chừ quan sát bầu không khó quỷ dị giữa ba người, thẳng đến khi bóng dáng chiếc xa đã mờ dần rồi biến mắt hẳn khỏi tầm mắt, anh mới quay người về nhà, trong lòng hiểu rõ lần này chỉ sợ mình đã làm hỏng mọi thứ, về sau nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với Tiểu Thần.
Kiều Hữu Ninh vẫn ngồi trên xe bất mãn: “Từ bệnh viện đến X đại không phải rất gần sao, sao cậu không đưa Tiểu Thần về trước? Cấu ấy mới bệnh dậy, nói không chừng sẽ say xe.”
Nghiêm Mặc khẽ liếc mắt nhìn anh: “Tôi đưa cậu và Trường Nho về trước thì sau đó mới có thời gian chiếu cố Tiểu Thần.”
Kiều Hữu Ninh nghẹn đắng họng, nhìn cánh tay được băng bó đẹp đẽ của mình, lại bắt đầu giở chứng biệt nữu. Dư Thần tựa vào cửa xe, mơ màng ngủ, cái gì cũng không vào đầu. Thẳng đến tận khi Kiều Hữu Ninh xuống xe, cậu mới tỉnh lại một chút: “Còn chưa tới sao?”
“Ừa, đưa hai người họ về trước.” Nghiêm Mặc xoay bánh lái, bắt đầu quay đầu hướng về phía cổng trường Dư Thần nhấn chân ga.
Di động bị Dư thần siết trong tay nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng, cậu giờ chỉ cảm giác được đầu mình đang xoay, cũng lười không muốn trả lời Nghiêm Mặc nữa, đành cử động thân xác khó chịu tiếp tục tựa vào cửa xe cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ.
Nghiêm Mặc bắt gặp hình ảnh Dư Thần nhắm mắt nghỉ ngơi trong gương chiếu hậu, một lúc lâu sau anh mới mở lời: “Đêm nay….. cần người chăm sóc không?”
“Đang hỏi tôi?” Dư Thần khẽ híp hờ mi mắt, phát giác trên mặt đồng chí lái xe lại là một mảnh âm trầm.
“Hiện tại trên xe chỉ có hai người chúng ta.” Không chỉ âm trầm, thậm chí còn có vài phần không kiên nhẫn.
“Không, không cần.” Dư Thần thật sự không hiểu người này làm một bộ biểu tình không tình nguyện quan tâm mình mà vẫn thảo luận vấn đề chăm sóc mình để làm cái gì? Chính cậu vốn nghĩ anh ta chẳng là gì cả, nên càng không có loại nghĩa vụ này. Mà người chân chính có “nghĩa vụ” …. Ngay cả tin nhắn cũng không trả lời.
Nghiêm Mặc nghe xong câu trả lời của Dư Thần lại trầm mặc một hồi mới nói tiếp: “Nếu cậu cảm thấy có thể, chúng ta cũng có thể thử xem.”
Nếu không phải Dư thần lúc này đang quá mệt, cậu thật muốn đứng lên lắc mạnh đầu người đàn ông này. Trước đừng nói trong tâm Dư thần nghĩ gì, cứ nói về khoảng thời gian ở chung không lâu từ trước đến nay của hai người, người đàn ông này lúc nào cũng thể hiện không có chút hứng thú tiến thêm một bước với cậu, sao giờ lại đột nhiên hỏi loại vấn đề này? “Nghiêm …. Đại ca, anh vội vã tìm bạn trai sao?”
“Vì sao lại hỏi vậy?”
Dư Thần mờ mịt chống đầu nói chuyện với người ta: “Em cảm thấy hai ta đối với đối phương đều không có ý ở phương diện kia, anh cần gì phải hỏi vậy?”
Nghiêm Mặc đột nhiên phanh lại thật mạnh, dọa Dư Thần sợ chết khϊếp, đầu óc cũng thanh tỉnh hẳn. Lúc này cậu mới phát hiện người ta chỉ là dừng đèn đỏ thôi. Hai tay Nghiêm Mặc nắm chặt bánh lái, anh quay đầu ném cho Dư Thần một cái liếc mắt tràn đấy bối rối khó nói: “Nếu có cơ hội thì thử cùng người khác cũng được.”
“Anh có người anh thích rồi.” Dư Thần nghĩ ngợi một lúc, khẳng định nói.
“Tôi trước đây cũng chưa từng nghĩ tới tôi sẽ có một ngày không thích cậu ta nữa, nhưng vừa mới rồi tôi bỗng nhiên nghĩ tới,” Nghiêm Mặc nhỏ giọng thì thào, “Có lẽ, nếu có cơ hội có thể cùng người khác thử xem, nói không chừng có thể.”
Dư Thần chỉ cảm thấy trong ngực có chút gì đó dao động, lời nói của Nghiêm Mặc biểu lộ rõ ràng tình chôn giấu đã lâu, có thể trong cả cuộc đời này, ngay tại một cuộc gặp gỡ duyên phận mỏng manh đêm nay với cậu, anh mới có thể mở lời thẳng thắn, thành khẩn nói với một người xa lạ như cậu. Ẩn nhẫn cùng xót xa của đối phương dường như bất giác đè ép lên người cậu. Ngay một khắc này đây, Dư Thần lại vô cùng kiên định, ít nhất cậu không có niềm tin mình có thể quên đi Khương Hữu, thích một người, cho dù trong tình huống người đó thường xuyên lạnh nhạt với mình, cho dù người khác có cho mình một cơ hội để yêu người khác.
Không phải vì cô đơn mà yêu lẫn nhau, không phải vì đúng dịp liền thử đến với nhau, anh ấy có thể không nói rõ lý do yêu đối phương, chả chút biểu hiện của sự động tâm, nhưng anh ấy lại hiểu rõ những gì làm đối phương vướng bận rồi lặng lẽ giải quyết nó, cái tâm tư khát vọng đối phương xuất hiện khó có thể xóa bỏ.
Dư Thần lắc đầu cự tuyệt: “Em không được. Người mà em thích tuy có lẽ còn chưa đủ thích em, nhưng anh ấy đã là bạn trai của em rồi.”
Nghiêm Mặc gật đầu cười khổ, đèn tín hiệu đã chuyển xanh từ lúc nào, xe lại bon bon tiếp tục chạy về con đường tối tăm trước mắt.
Đêm đó Dư Thần ngủ thật khổ sở. Ban ngày được truyền dịch nên thân nhiệt giảm dần, giờ đây nó lại dần dần tăng lên. Cả người nặng nề, miệng khô lưỡi khô. Nghĩ đến phải rót chút nước nhưng thân thể cậu lại bủn rủn mềm nhũn như bún, cản bản không nhúc nhích được.
Bị mồ hôi làm lạnh lẽ mà mơ màng tỉnh lại, Dư Thần nhìn trần nhà trên đỉnh đầu đều đang xoay tròn. Thò tay xem điện thoại mới biết đã rạng sáng, năm giờ hơn rồi. Màn hình di động hiển thị không có thông báo gì mới. Cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, cái gì cũng không có.
Đang định chống người mệt mỏi ngồi dậy thì di động rốt cục cũng rung lên. Dư Thần sợ đánh thức bạn cùng phòng, ngay cả màn hình cũng không kịp xem, trực tiếp tiếp máy.
“Cá nhỏ, anh đánh thức em sao?”
Dư Thần cắn miệng, thân thể khó chịu thúc giục ủy khuất chờ đợi thật lâu mà không được người yêu an ủi trong cậu trào lên, vừa nghe thấy thanh âm trầm ổn của Khương Hữu truyền qua điện thoại, cậu cơ hồ nức nở lên tiếng: “Khó chịu…. Ngủ không được……”
“Ký túc của các em anh không vào được, em có thể tự mình xuống dưới không? Anh ở cửa ký túc chờ em, được không?”
Thanh âm của anh ôn nhu như nước, Dư Thần vô thức nghe lời, cầm di động chạy thẳng đến thang máy. Vừa mới đẩy mở cánh cửa ký túc, cánh tay đã được một người đỡ lấy. Dư Thần vừa ngẩng đầu liền tiếp xúc với thần sắc cực kỳ lo lắng trên mặt Khương Hữu. Áp lực cùng bất mãn tích lũy hơn nửa tháng nay bỗng nhiên nhát mắt bùng nổ, giờ khắc này, ngoại trừ những lo lắng tràn đầy khuôn mặt anh, Dư Thần cảm giác chính mình đã không có bằng chứng nào chứng minh người đàn ông trước mắt này quan tâm mình.
Nghĩ như vậy, Dư Thần lại nổi lên tính trẻ con xấu xa, định đẩy cánh tay đang đỡ mình của Khương Hữu kia ra, không ngỡ rằng anh lập tức cúi đầu hôn lên mặt cậu. Dư Thần tránh né ra, Khương Hữu vẫn tiếp tục hôn, cậu lại giãy giụa, anh liền nâng hai tay ôm người ấn lên tường hôn sâu.
Sau khi được thả ra, Dư Thần thở hồng hộc, tức giận chỉ trích người ta: “Em đang ốm.”
Thần ngủ mới mặc kệ, trùm áo khoác lên người Dư Thần. Dưới những tia nắng sớm trong trẻo mà vẫn chứa đựng bao phần hôn ám lạnh lùng nơi vườn trường, anh ôm người đi thẳng đến cổng trường. Xe của Khương Hữu không thể đi vào trường, nên được anh đõ cách cửa không xa. Cơ thể Dư Thần nóng đến dọa người, Khương Hữu không dám trì hoãn, lập tức nhét người vào xe vác đến bệnh viện.
Lại là truyền dịch, lại là cưỡng ép hạ nhiệt, Dư Thần cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Khương Hữu dùng bông tẩm cồn chà lau tay chân cho cậu. Bận rộn đến hơn nửa đêm, dáng vẻ của thần ngủ cũng hiện lên mệt mỏ, chỉ có điều động tác trên tay không chút qua loa. Ra khỏi phòng bệnh, anh liền dẫn cậu đến khách sạn gần đó thuê phòng, an trí người bệnh lên giường nằm ổn thỏa, Khương Hữu lại đút thuốc, lại dùng khăn mặt lau cho cậu: “Thoải mái hơn chưa?”
Dư Thần gật gật đầu thừa nhận: “Thoải mái hơn nhiều, anh không buồn ngủ sao?”
“Có hơi,” Khương Hữu hợp tác ngáp một cái thật dài, “Anh chờ em không sốt lại mới nhắm mắt một lát.”
“Em hết sốt rồi,” Dư Thần kéo tay Khương Hữu đặt lên trán mình, “Anh lên đây ngủ một lúc đi.” Rõ ràng lúc trước còn vì đồng chí thần ngủ thân là bạn trai nhưng biểu hiện không tốt mà ủy khuất, kết quả người ta chỉ chạy đến chăm sóc như vậy vài giờ, cậu đã mềm lòng, mà đâu chỉ mềm lòng, còn đau lòng.
Khương Hữu lắc đầu: “Anh đợi mấy tiếng nữa, xác định em không sốt rồi ngủ. Em ngủ đi, không phải nói tối qua ngủ không ngon sao?”
Dư Thần dùng trán cọ khẽ vào bàn tay thần ngủ.
“Thực xin lỗi,” Khương Hữu dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve trán Dư Thần, “Chiều qua ra ngoài làm việc, quên mang theo di động, lúc trở về cũng không lưu ý, ngủ thẳng đến nửa đêm anh bỗng nhiên bừng tỉnh, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó xem di động mới biết em bị bệnh.”
“Cho nên anh liền trực tiếp lái xe chạy đến đây?” Dư Thần thực sự cảm thấy chính mình là một thằng ngốc, sao có thể cho rằng thần ngủ không quan tâm mình? Có lẽ người trước mắt đối với việc biểu đạt tình cảm vẫn còn chưa tự giác, nhưng chỉ vì thấy mình nói bị bệnh khó chịu, anh liền nửa đêm lái xe vượt qua khoảng cách hai thành phố mà đến đây, muốn nói anh vô tâm, hoàn toàn sai rồi.
“Ừa, anh sốt ruột liền tự mình lái xe. Không ngờ đi cũng rất nhanh, đường cũng dễ đi.” Bàn tay rảnh rỗi còn lại của Khương Hữu nắm lấy cái tay vừa truyền dịch của Dư Thần, “Mau ngủ đi, ngủ dậy sẽ không khó chịu nữa.”
Dư Thần liếc mắt về phía hai bàn tay đang quyện chặt lấy nhau của hai người, cuối cùng cũng có thể an tâm say giấc.