Chương 6

Mồ hôi của Chu Chí Cường như hạt đậu rớt cái độp xuống sàn nhà. Hai mắt của gã trừng lớn , mặt mũi cũng nhanh chóng tái nhợt. Bàn tay run rẩy mà kéo lấy khăn giấy bên bàn, bộ dáng hoảng sợ mà chùi mồ hồi trên mặt.

Ánh mắt gã vô ý nhìn qua Hạ Cô Hàn, liền cảm thấy sống lưng lạnh toát , cái loại cảm giác như bị thú săn mồi nhìn trúng .

Mặc dù cặp mắt Hạ Cô Hàn thuộc dạng mắt hoa đào, hiện tại còn lèm nhèm buồn ngủ , nhưng gã lại cảm thấy ánh mắt của y như nhìn thấu cả con người của gã. Chu Chí Cường liền chột dạ mà tránh né, giọng nói khô cằn pha lẫn sự run rẩy.

" Hứa Tư Nhã hiện giờ lầu trên luyện tập, tôi... Tôi đưa cậu lên gặp cô ấy."

Hạ Cô Hàn cũng gật đầu nói được xong lại lười biếng đứng dậy duỗi người mà theo Chu Chí Cường.

.

Hứa Tư Nhã vừa kết thúc buổi tập , bộ dáng lịch sự khách khí mà nói cám ơn giáo viên, chính là vừa quay ra cửa cô đã thấy người đại diện của mình đi đến sau lưng còn một người thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô ta nhìn một lượt từ đầu đến chân người thanh niên , chờ Chu Chí Cường bước đến gần mới , nửa thật nửa giả mà đùa.

" Anh Chu, là ai đây nha~ đàn em của em sao ??"

Cô ta đem Hạ Cô Hàn thành người mới mà Chu Chí Cường đào được , vì khuôn mặt của Hạ Cô Hàn quá mức xinh đẹp và tinh xảo, không vào làng giải trí thì quá là đáng tiếc.

Chu Chí Cường nghe cô ta nói thì nghẹn lời, gã không thể nói gã nhờ Hạ Cô Hàn đối phó cô ta được, lúc nãy vì cảm giác chột dạ mà quên bàn bạc một thân phận cho Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn:" Trợ lý. Tôi là trợ lý mới."

“Đúng đúng đúng,” Chu Chí Cường lập tức đớp lời Hạ Cô Hàn ngay , đầu cũng gật lia lịa :" không phải em nói thiếu trợ lý ư? Cậu ấy là Hạ Cô Hàn , trợ lý mới ."

" Trợ lý mới xinh đẹp quá mức rồi." Ánh mât của Hứa Tư Nhã trắng trợn mà soi Hạ Cô Hàn, con ngươi rực rỡ lung linh như muốn câu lấy linh hồn của người khác . Bước lên một bước gần hơn với Hạ Cô Hàn , Hứa Tư Nhã nhìn Chu Chí Cường mà nói .

" Anh Chu nè, Anh sắp xếo trợ lý cho em như vậy . Không sợ em cầm lòng không nổi ư,?"

Trên người Hứa Tư Nhã xịt nước hoa đến nồng nặc, mùi hương hoa hồng khiến người khác có cảm giác cô ta chính là một đoá hồng đỏ diễm lệ mà mãnh liệt.

Móng tay được sơn đỏ bảo dưỡng kĩ càng đang vươn đến cằm của Hạ Cô Hàn khi sắp chạm đến thì bỗng dưng rút nhanh về. Trong nháy mắt , Hứa Tư Nhã cảm thấy như có một luồng điện chạy vào người mình, ngón tay cũng cảm thấy đau đớn rát buốt.

Cô ta liền nghi hoặc mà nhìn Hạ Cô Hàn , nhưng nét mặt xinh đẹp của y vẫn lười biếng như cũ , không có gì biến đổi. Khiến Hứa Tư Nhã liền nhíu mi không lẽ rò điện !!!!!

Tuy nghi ngờ nhưng cô vẫn mỉm cười như không có chuyện gì mà nói :" vẫn là anh Chu để cậu ấy bên ngườii đi, chứ đưa em em sợ không kiềm lòng được mất?"

Chu Chí Cường nghe thì khô cằn mà đáp: “Tư Nhã, em đừng nói giỡn nữa , ông chủ ... …… à Tiểu Hạ vừa mới tốt nghiệp, nói như vậy không tốt đâu."

" Giỡn gì chứ. Em không có nói giỡn , thanh niên trẻ tuổi mới thật năng động nha."

Vừa nói cô ta vừa nhìn Hạ Cô Hàn , ánh mắt còn mang theo vẻ lả lướt phong tình , chính là càng nhìn Hạ Cô Hàn cô lại cảm thấy thật vừa mắt.

" Tiểu Hạ , em thấy chị thế nào?"

Chu Chí Cường đứng một nên nghe cô ta nói mà khẩn trương muốn chết , bộ dáng không khác vừa bị bắt ổ . Gã sợ Hạ Cô Hàn bị Hứa Tư Nhã quyến rũ mà thành tín đồ của cô ta , nhưng sợ nhất chính là những lời nói của Hứa Tư Nhã làm phật lòng khiến Hạ Cô Hàn không giúp gã nữa.

Nhưng mà giây tiếp theo, thì Hạ Cô Hàn vừa lui một bước bộ dáng ghét bỏ nhìn Hứa Tư Nhã không khác gì gián chuột, mày cũng nhíu lại . Y phán một câu khiến Chu Chí Cường chỉ biết trợn mắt há hốc mỏ.

" Tôi kết hôn rồi."