Chương 18

Hứa Tư Nhã một chút cũng không kinh ngạc . Cô biết rõ Chu Chí Cường là người thế nào, gã trước nay là người nhát gan yếu đuối , chỉ biết bo bo giữ mình , tình huống hiện tại gã đương nhiên sẽ nói ra sự dị thường của cô cho tên thiên sư đó

Đại khái Chu Chí Cường cảm thấy nam nhân áo dài có thể gϊếŧ Hứa Tư Nhã. Lúc đó, nguy hiểm sẽ biến mất, gã không cần sống trong nươm nướp lo sợ nữa.

Kiếm gỗ đào lần thứ 2 hướng thẳng đến ngực Hứa Tư Nhã mà đâm, cô nhìn rõ tất cả, nhìn rõ được tia tàn nhẫn trong mắt của Chu Chí Cường.

Cũng tốt, xem như gã đã có sự lựa chọn của mình. Hứa Tư Nhã mặt mày đều lộ ra vẻ châm chọc. Quả thật dù ngươi nhát gan hay yếu đuối đến đâu , chỉ cần chạm đến lợi ích thì so với người khác còn tàn nhẫn hơn.

Hứa Tư Nhã bắt đầu chuyển lực, muốn dùng chính thân mình mà cản kiếm gỗ đào, dù biết sẽ mang đến thương tổn.

Nhưng cô không nghĩ đến, kiếm gỗ đào của gã thiên sư áo dài lại không gây vết thương nào cả . Nếu là con người thì kiếm gỗ đào chính là kiếm cùn khi chạm vào chỉ đau đớn ngoài da, có khi còn không tạo nên vết thương.

Nhưng nó lại là khắc tinh của những thứ âm tà.

Hứa Tư Nhã rất nhanh phản ứng lại , kiếm gỗ đào là thật nhưng không tạo vết thương cho cô. Không phải nó vô tâc dụng mà có thể nguyên nhân do Hạ Cô Hàn đã ra tay.

Ánh mắt cô khẽ chuyển tròng mắt nhanh chóng ầng ậc nước, mí mắt đỏ hoe. Giọng khẽ run .

" Đại sư, ngài đây là có ý gì?" Hứa Tư Nhã che lấy chỗ bị kiếm gỗ đào đam, nhướng mày nhìn về phía nam nhân áo dài, mắt đen lưu chuyển, mị ý tràn trề. Ánh mắt của cô ta giống như mang theo điện , nam nhân áo dài bị điện tình của Hứa Tư Nhã giật cho hoảng hốt.

Hơn nữa Hứa Tư Nhã không bị kiếm gỗ đào gây thương tích,nam nhân áo dài liền xác định Hứa Tư Nhã là người, nên nhanh chóng thu lại kiếm gỗ đào, trong giọng còn mang chút thương tiếc.

" Ta thấy phòng nghỉ âm khí ngút trời nên nghĩ " thứ kia" đang trốn ở đây . Bất quá cô cứ yên tâm, ta vừa mới đuổi đi rồi."

Có thể giải thích đến đến mặt trơ mày dạn như vậy quả thật gã cũng là người rất có bản lĩnh chém gió thành bão. Hứa Tư Nhã đầu tiên là lộ ra bộ dáng sợ hãi thất kinh cố tình nhích một bước muốn nép vào lòng của gã, đôi mắt xinh đẹp đầy sợ hãi , giọng nói cũng run rẩy .

" Vậy đại sư, ngài phải bảo vệ tôi nha."

Bàn tay của gã không tiện giác mà bò lên vai Hứa Tư Nhã , mũi hít một hơi thật sâu hương thơm trên người cô, khiến tinh thần gã nhộn nhạo . Rất hào khí mà gã nói .

" Yên tâm, bắt yêu diệt quỷ là thiên chức của ta. Sẽ không để cô xảy ra vấn đều gì."

Hứa Tư Nhã thẹn thùng mà cúi đầu cười cười, "Vậy phiền toái ngài rồi"

thanh âm mềm mại, nhưng trong ánh mắt đều là âm trầm lạnh lẽo. Gã nam nhân áo dài làm bộ làm tịch một hồi thì cũng rời đi, trước đó còn nhả lại một câu trấn an Hứa Tư Nhã, " thứ đó đã bị ta đuổi đi khỏi phòng này, cô cứ yên tâm mà nghỉ ngơi."

Nếu không phải gã còn nhiệm vụ phải làm thì không chừng gã đã vào đây mà trong chuyện với Hứa Tư Nhã thêm vài câu rồi. Hứa Tư Nhã đứng ngoài cửa mỉm cười tiễn khách, khi ánh mắt đảo đến Chu Chí Cường thì không khác gì nhìn một cái xác chết .

Chu Chí Cường chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, gã không thể tin được nam nhân áo dài lại không thể gây ra chút gì thương tổn với Hứa Tư Nhã. Nếu như vậy thì không khác gì phán gã tử hình, gã biết Hứa Tư Nhã nhất định đã nhận ra , thậm chí có thể người tiếp theo sau Tề Chính Vân chính là gã đây.