Chương 7: Tên bắt cóc là một đại sắc lang!!

Tên bắt cóc là một đại sắc lang!!

. .

Lại nói Hoắc Mộ Vân sau khi xuống lầu tiếp khách, Chung Nhược vẫn như cũ ngồi ngẩn ngơ tại chỗ. Qua hồi lâu bỗng nhiên ném áo khoác trên người xuống, cúi đầu vừa vặn thấy ngực lấm tấm những vết đỏ, nước mắt 'tí tách' rơi xuống. Ô ô... Khi dễ người ta, làm cho cậu nhiều vết thương như vậy còn dùng cây gậy to nóng hổi đâm vào thí mắt cậu. Hoắc Mộ Vân tên bại hoại, không thèm quan tâm hắn ta nữa!! (。>﹏<。)

Chung Nhược khóc đủ rồi, lau nước mắt thay quần áo như cũ rồi vội vã rời khỏi tòa cao ốc của Hoắc thị. Mặc dù không nhận ra đường, nhưng đón xe chung quy vẫn là có biết. Cậu kêu một chiếc taxi, nói ra tên khu biệt thự rồi ngồi ở sau ngẩn người. Dọc đường, tay lái cũng bị nước miếng tài xế nhễu ướt, hắn không ngừng xuyên qua gương lén lút nhìn. Bất quá nơi đại mỹ nhân muốn đến là một khu nhà giàu, bối cảnh đáng sợ. Tài xế cho cùng hắn cũng là kẻ có gan bé, ngoan ngoãn chở Chung Nhược thả ở cổng tiểu khu.

Hàng rào bằng sắt được sơn đen bao quanh đại viện không khác gì động tiên, mỗi ngôi biệt thự đều cách xa nhau, đường mòn uốn lượn đan xen khắp nơi, đường vào khúc khuỷu tối đen nối với nhau tạo thành cảnh trí đặc biệt. Chung Nhược thấy cảnh vật quen thuộc, tâm tình cũng không khẩn trương, dứt khoát dựa theo trí nhớ từ từ tản bộ. Rốt cuộc cũng tìm thấy ngôi nhà màu trắng của mình, đang mừng rỡ đi về, sau lưng đột nhiên xuất hiện hai tên đàn ông cao to vạm vỡ, tóm Chung Nhược ném vào trong một chiếc Mercedes.

Chung Nhược bị thô bạo ném vào trong xe, đầu đập vào cửa sổ sưng lên một cục, cậu đau đến nhòe nước mắt. Nhưng mấy tên bắt cóc làm như không thấy, không nói lời nào, tập trung trầm mặc lái xe. Chung Nhược bị sợ đến choáng váng, phản ứng đầu tiên là muốn đập cửa xe nhảy ra, lại nghe có người sau lưng âm u nói: "Cửa xe khóa rồi, mở không được đâu."

Chung Nhược quay đầu nhìn bọn họ, phát hiện ra một dáng người hung hăng thô lỗ không khác gì mấy băng đảng trên ti vi, cậu sợ hãi run rẩy, bất an hỏi: "Các người... Muốn dẫn tôi đi đâu? Cho tôi về nhà được không, tôi cho các người tiền... Huhu, cho tôi về nhà..."

Mấy người quần áo đen cả ánh mắt cũng thiếu tôn trọng, mặc cho Chung Nhược khóc lóc hết sức thê thảm, mỹ nhân lê hoa đái vũ không làm bọn chúng sinh ra chút lòng thương. Cho đến khi Chung Nhược cả khí lực để khóc cũng không còn, xe cũng vừa tới nơi.

(っω<'。)

Đó là một nơi vô cùng xinh đẹp, cả một biển hoa đỏ rực rộng lớn trong gió như sóng trùng trùng điệp điệp, như ánh lửa rực rỡ chói mắt. Tọa lạc lặng im giữa biển hoa là một ngôi nhà cổ kính được xây dựng theo lối kiến trúc Baroque cổ xưa xa hoa.

Chung Nhược bị đám người mặc đồ đen đưa vào trong căn nhà cổ kia, chỉ thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh lười biếng dựa vào bức tường bên cạnh chiếc lò. Vóc người nam nhân cực kỳ anh tuấn, trên mặt còn mang ý bất cần đời. Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa nổi bật, một bên tai còn đeo chiếc khuyên bạc nạm kim cương đen, cả người đều là lối ăn mặc của công tử nhà giàu. Hắn quan sát Chung Nhược một lần từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ngay đôi mắt sưng như hai trái đào, không hiểu hỏi: "Ủa, trời đất quơi, tụi bây làm gì người ta vậy? Sao lại khóc thành thế này?" (・o・)?

Người mặc đồ đen không nói lời nào, liếc mắt, trả lời: "Tụi em không làm gì cả. Từ lúc lên xe nó đã bắt đầu khóc."

Nam nhân áo sơ mi hoa có chút kinh ngạc, sau đó cho lui thủ hạ, khoan thai chậm rãi nhìn thoáng qua Chung Nhược trước mặt, cười nói: "Hi! Tiểu mỹ nhân, ta tên Aciri, rất hân hạnh được gặp cưng, ta đã muốn gặp cưng lâu rồi nha.~"

Chung Nhược trợn đôi mắt to long lanh vô tội đáng thương nhìn chằm chằm Aciri, co rúm lại lui về sau, trên gương mặt xinh đẹp đều là nước mắt, hiện ra điềm đạm đáng yêu. Aciri đỡ trán, lẩm bẩm: "Không thể nào a... Khẩu vị của Isaac mình vẫn biết chứ ta, thích người hoa lệ xinh đẹp lạnh lùng, sao có thể vừa ý một con tiểu bạch thỏ đần thế này chứ?"

Aciri ý thức được có gì không đúng, hỏi: "Cậu... là Chung Dục đúng không?"

Chung Nhược thấy nam nhân trước mặt không có ý định tổn hại mình, hơn nữa biểu cảm nghi hoặc trông cũng ngốc quá đi, vì vậy không sợ nữa, âm thanh nho nhỏ đáp: "Chung Dục là anh tôi, tôi là Chung Nhược."

Nam nhân vỗ tay kêu lên: "Đệt, bắt nhầm người cmnr. Ai da, cũng vừa vặn nha, cưng không phải người kia của Isaac, lại một bộ dạng xinh đẹp như vậy. Hớ hớ, vậy sau này theo anh đi, đảm bảo cho cưng được nổi tiếng."

Chung Nhược cũng không hiểu cái gọi là 'đi theo hắn' có hàm ý gì, ngược lại rất nghi ngờ. Đây không phải là người ngoại quốc sao, sao cách nói chuyện giống trong mấy phim võ hiệp rẻ tiền thế...

( ・̆ ・̆ )

Hoắc gia từ trên xuống dưới hôm nay là một mảnh hỗn loạn. Đại công tử hạ lệnh tiên quyết đi tìm Chung Nhược, chỉ kém chưa lên trời xuống đất. Hoắc Mộ Vân căn bản đứng ngồi không yên, tự mình lái xe vòng quanh cả thành phố định tìm một ít dấu vết. Tần Tuyết Ca thì lại đang ở tòa cao ốc bí mật của Hoắc gia, nhìn chằm chằm vào tin tức nhân viên tình báo đem tới.

Chung Nhược bị bắt đi, Tần Tuyết Ca có chút tự trách. Dưới tình huống như vậy, cậu không nói với Hoắc Mộ Vân là tốt nhất, chỉ vội vàng mong tìm được Chung Nhược trở về. Cả một buổi chiều, Tần Tuyết Ca cũng bắt đầu hoảng, chợt nghe thuộc hạ hưng phấn kêu lên: "Nhị thiếu gia, tra được rồi! Chung thiếu gia là bị Aciri bắt đi."

Tiếng 'Nhị thiếu gia' này chính là cho Tần Tuyết Ca. Cậu là con riêng của Hoắc lão gia, theo họ mẹ. Bất quá lúc đó bị đem về Hoắc gia dạy dỗ, tình cảm với cả nhà bọn họ đều rất tốt. Cái tên Aciri có chút quen tai, Tần Tuyết Ca nhíu mày hỏi: "Đó là người thế nào?"

Đội trưởng đội tình báo đáp: "Là người đứng đầu tổ chức sát thủ nổi danh Hoa Hồng Lửa của Châu Âu, nghe nói tính tình mưu mô thâm độc, rất khó giải quyết..."

Tần Tuyết Ca gần như quyết định thật nhanh, ra lệnh: "Ta dẫn người đi cứu. Nhớ rõ, chưa có tin tức của ta không được phép nói cho Hoắc Mộ Vân."

Đội trưởng đội tình báo cả kinh, hỏi: "Tại sao, ngài biết Đại thiếu gia hắn có bao nhiêu lo lắng..."

Tần Tuyết Ca ném cho hắn một ánh mắt lạnh lùng, giải thích: "Chung Nhược là bảo bối đầu quả tim của Hoắc Mộ Vân. Nếu để anh ta biết ai ra tay, nhất định hết thảy đều không tiếc đánh nhau với đối phương. Ta nhất định có thể cứu người ra, chuyện này lập tức kết thúc tại đây. Cậu cũng không muốn Hoắc gia chọc tới tổ chức sát thủ đúng không?"

Đội trưởng đội tình báo cả người đổ mồ hôi lạnh. Hoắc gia mặc dù có một nhóm thế lực hắc ám, nhưng dù sao cũng không phải thuần túy lăn lộn trên con đường đó. Không phải vạn bất đắc dĩ, quả thật không nên kết oán với tổ chức sát thủ.

Bên này Tần Tuyết Ca chỉ huy một tiểu đội chạy tới cứu Chung Nhược, bên kia tình hình trong ngôi nhà cổ lại có chút quỷ dị...

----------

Aciri xoa cằm lượn vòng quanh Chung Nhược, trong miệng không ngừng lải nhà lải nhải: "Ai da, vóc người thật không tệ nha, gương mặt cũng là vạn dặm mới chọn được một cái, cũng không phải là loại thiếu gia anh đây thích. Có nên đem cưng ra ăn không đây, thật ra thì anh cũng kén chọn lắm ó ~."

(ơ cute thế =)))) )

Chung Nhược im lặng không lên tiếng, hận không thể biến mình thành không khí. Aciri đi đi mấy vòng, giống như phát hiện ra chuyện gì thú vị, đem áo sơ mi Chung Nhược kéo đến bả vai, lộ ra ngực chi chít dấu vết mờ ám, cười hì hì: "Ây dà, thì ra là cưng bị người khác ăn qua rồi." Nói xong còn xấu xa hơn, dùng ngón tay chọt chọt lên những vết đỏ kia.

Chung Nhược sử dụng toàn bộ sức mạnh từ khi bú sữa mẹ của mình gạt tay hắn ra, trốn vào góc tường hét to: "A a a!!!! Khốn khϊếp, tên cặn bã. Các người đều là người xấu!!! ٩(//̀Д/́/)۶ Tôi không có bị thương, không được đâm hoa cúc nhỏ. Anh hai nói hoa cúc nhỏ không thể chạm vào..."

Aciri bị những lời này chọc đến mức phá lên cười: "Chao ôi, thì ra là một bé ngốc. Cưng sao có thể dễ thương như thế."

Đang cười đến vui vẻ, chuông báo động đột nhiên vang lên. Aciri xoa xoa bụng đau vì cười đi xem máy theo dõi, bỗng nhiên ngây ngẩn, sau đó trong mắt lóe lên ánh sáng xanh âm u như sói đói. Trời ạ, cái người đang dẫn một đám người xông vào là ai vậy a, tuyệt đối không phải là thủ hạ của Isaac. Là ai cũng không quan trọng, quan trọng là quáaaa phù hợp với thẩm mỹ của hắn, đơn giản là vì thân thể dựa theo ý hắn tạo nên. Ui cha, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ lạnh như băng khiến người khác cực kỳ muốn yêu thương, còn có dáng vẻ kia, đá lên lũ người đang xông tới mẹ nó mạnh mẽ quá đi mất.

Aciri bắt đầu trở nên hưng phấn, cười xấu xa lấy còng tay ra còng Chung Nhược vào tay vịn cầu thang, sau đó sung sướиɠ chạy ra ngoài bắt người. Chung Nhược thấy hắn ra khỏi cửa cũng thở phào nhẹ nhõm, cố vùng vẫy bắt đầu tháo còng. Nhưng còn chưa kịp chờ cậu lăn qua lăn lại mấy cái, Aciri đã trở lại, còn lôi theo Tần Tuyết Ca bị sợi dây trói ở cổ tay.

Tần Tuyết Ca rơi nhầm vô ổ sói tức giận trừng mắt nhìn tên nam nhân không có hảo ý trước mặt, tướng mạo đào hoa, ăn mặc còn lòe loẹt, là loại người mà cậu ghét nhất. Ghê tởm nhất chính là, tay của tên lưu manh kia đang sờ lên cổ cậu.

Tần Tuyết Ca chán ghét nghiêng đầu tránh né, đôi mắt lạnh buốt mang theo bướng bỉnh bất tuân. Ánh mắt Aciri càng lộ liễu, cười: "Nhìn biểu tình này, thế nào lại là khẩu vị của anh đây nhỉ, diễm ngộ trên trời rơi xuống a."

Tần Tuyết Ca như cũ không lên tiếng, Aciri cũng không miễn cưỡng, mặt đầy háo sắc ung dung cởϊ qυầи, chỉ vào tính khí to lớn giữa hai chân, nói: "Đàn ông lúc cứng lên là không thể bị nghẹn. Hai người các cưng phải cho anh một người để anh 'phóng hỏa'. Mỹ nhân lạnh lùng, anh cho cưng chọn đấy!"

Tần Tuyết Ca mặt mũi tái nhợt nhìn dươиɠ ѵậŧ thô to suýt chút nữa dán lên gò má, theo bản năng lui về sau tránh, nhưng lại thấy Chung Nhược bị còng lại. Áo sơ mi Chung Nhược bị cởi ra không ít, mặt đầy nước mắt trông vô cùng chật vật lúc này đang nhắm hai mắt lại thật chặt, thân thể gầy yếu run lẩy bẩy. Hiển nhiên là trải qua một buổi sáng phát sinh như vậy, đối với thứ đồ chơi của đàn ông kia sinh ra sợ hãi bài xích.

Tần Tuyết Ca bình ổn mình nhìn nam nhân nụ cười hết sức thô bỉ kia nhưng thần sắc rất nghiêm túc không cho phép phản bác, cậu biết hắn đang nghiêm túc.

Thế nhưng, con người đều có những riêng tư của mình... Không phải sao?

--------------------

Lời tác giả: Trước tiên xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện này.

Truyện này cũng không quá dài, cũng chỉ mấy chục ngàn chữ đi, tất cả tình huống đều nhẹ nhàng thoải mái, đương nhiên phải nói nhiều rồi, chỉ mong tất cả mọi người có thể cười một chút.

---------------------

Kiến trúc Baroque (Ba Rốc) là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17, tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục hưng theo một cách thức mới mang tính chất hùng biện và phong cách sân khấu; thường dùng để phô trương sức mạnh của Nhà thờ và chính quyền chuyên chế.Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 7: Tên bắt cóc là một đại sắc lang!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 7: Tên bắt cóc là một đại sắc lang!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 7: Tên bắt cóc là một đại sắc lang!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 7: Tên bắt cóc là một đại sắc lang!!

MercedesÔng Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 7: Tên bắt cóc là một đại sắc lang!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 7: Tên bắt cóc là một đại sắc lang!!

Áo sơ mi bông hoe =))))))Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 7: Tên bắt cóc là một đại sắc lang!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 7: Tên bắt cóc là một đại sắc lang!!

Mấy chục ngàn chữ của chị em edit rụng cả tay, người em đau nhức như đại chiến 300 hiệp ='((((