Chương 15: Tôi bị nam nhân cưỡиɠ ɠiαи!!

☆ Tôi bị nam nhân cưỡиɠ ɠiαи!!

. .

Tần Tuyết Ca lần thứ hai gặp lại biển hoa đỏ rực phủ khắp con đồi kia, trong lòng dâng lên một loại lạnh lẽo và trống rỗng. Tại nơi đây, cậu đã đánh mất tâm hồn cao ngạo trong trắng của mình, chỉ còn lặng lẽ cùng tang thương.

Tên phụ trách mời cậu ngừng xe cách nam nhân kia rất xa, khách khí mở cửa xe tỏ ý tự cậu đi đến. Tần Tuyết Ca đứng trên mảnh đất vàng rắn chắc kia, im lặng nhìn về phía xa.

Hoa núi rực rỡ, nhiệt liệt tựa hỏa, dường như không một tiếng động thiêu đốt từng sinh mệnh, chỉ còn nhiệt tình điên cuồng cùng tuyệt vọng. Giữa biển hoa, một người đàn ông ưu nhã xoay người, cánh hoa trong gió, ánh mắt tràn ngập bi thương.

Tần Tuyết Ca cơ thể cứng ngắc.

Tóc vàng mắt xanh, Aciri vẫn anh tuấn phảng phất chút nét vô lại. Song hôm nay hắn đã cởi bỏ tấm áo sơ mi hoa, cả người đều mặc đồ đen, y phục ôm vào người ôm lấy vóc người tám khối cơ bụng mỹ lệ của hắn, hoa tai màu bạc tối bí ẩn xa hoa. Trang phục như vậy khiến Tần Tuyết Ca gần như hít thở không thông. Cậu không khỏi không thừa nhận, Aciri như thế này rất có mị lực, nhưng cũng khiến người ta bất an như khí chất ma mị kia vậy.

Aciri cũng xoay người ngắm Tần Tuyết Ca mặt mũi lạnh băng. Lần đầu gặp mặt, phong thái phong tình của cậu khiến hắn kinh diễm, không nói hai lời cường thủ hào đoạt. Sau đó hắn đã điều tra tất cả qua lại của cậu, lại hiểu thấu nội tâm đã sớm mục nát ẩn giấu dưới lớp ngụy trang cao ngạo lạnh lùng của cậu, điều này làm hắn vừa hưng phấn vừa hiếu kỳ. Có thể những thứ này cũng không tạo thành nguyên nhân khiến hắn xuất hiện tại đây vào giờ phút này, nhưng hắn vẫn phải tới...

Aciri sắc mặt vẫn bình thản vẫy tay với Tần Tuyết Ca, thật giống như bọn họ rất quen thuộc lẫn nhau, đây cùng lắm chỉ là bạn bè tụ họp một chút.

Tần Tuyết Ca không muốn, nhưng cậu biết mình không cưỡng lại được nam nhân thủ đoạn tày trời này, không thể làm gì khác chậm chạp bước lên phía trước, bước chân nặng nề đến trước mặt Aciri, hơi ngửa đầu nhìn hắn, trong đôi mắt dập dờn không hề sợ hãi.

Aciri vẫn rất thích gương mặt không cảm xúc hay bộ dạng bướng bỉnh không sợ chết của cậu, cười một tiếng, vân đạm phong khinh nói: "Cởϊ qυầи áo!"

Tần Tuyết Ca trừng lớn con mắt, giống như cậu vừa rồi nghe được điều gì rất khó tin, không nhúc nhích.

Aciri vẫn giọng nói nhàn nhạt, âm lượng cũng không lớn, nhưng lời nói lạnh lẽo như sét đánh ngang tai: "Tôi ra lệnh cho em cởϊ qυầи áo, không nghe sao?"

Tần Tuyết Ca cười nhạt: "Anh là gì của tôi, dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi?"

Aciri nhìn cậu một cái, ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa gương mặt xinh đẹp kia, cười nói: "Tôi là người đàn ông của em. Thế nào, lâu như vậy vẫn không học được sao, không phản kháng được thì phải phục tùng, không thay đổi được thì phải tiếp nhận."

Tần Tuyết Ca nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Nếu tôi không nghe lời, anh sẽ gϊếŧ tôi sao?"

Aciri một tay ghìm chặt hai cổ tay Tần Tuyết Ca, một tay khác từ cổ dời xuống, 'roẹt' một tiếng xé rách quần áo Tần Tuyết Ca, một quyền đấm lên bụng cậu, cười nhạt: "Chết thì tính là cái gì, để cho người ta sống không bằng chết có rất nhiều cách. Em là muốn ngoan ngoãn làm món đồ chơi của tôi, hay muốn bán cho khu Tam Giác Vàng làm đĩ đực nào?"

Aciri bất ngờ hung ác kinh hãi Tần Tuyết Ca chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. May mắn cậu đã độc lập kiên cường từ nhỏ, nhưng dẫu sao vẫn không tiếp xúc qua mặt tối của thế gian này. Aciri trực tiếp xé nát lớp ngụy trang của cậu, đánh tới chỗ sâu nhất trong tâm hồn cậu, làm sao có thể khiến cậu không sợ hãi.

Tần Tuyết Ca thu hồi tất cả bướng bỉnh, cắn môi cởi nút, quần tây lập tức trượt theo làn da bên dưới trơn nhẵn như dự đoán, lộ ra hai chân dài ngạo nghễ trắng nõn của cậu.

Aciri nhìn cơ thể trước mặt không một mảnh vải che thân, huýt sáo: "Thật dâʍ đãиɠ. Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc, quả nhiên là bị thao tới nghiện rồi. Tôi hôm nay không tìm tới em, nói không chừng được hời cho ai đây."

Tần Tuyết Ca như cũ không chịu nổi nhẫn tâm vũ nhục của nam nhân, theo bản năng phản bác: "Không phải.... Tôi không muốn bị người thao, là ở đây bị sưng, rất đau... Cái mông cũng bị sưng, qυầи ɭóŧ mặc không được..."

Aciri khẽ cười: "Phải không? Tôi sờ một cái." Nói xong, ngón tay phía trước cắm vào khe hở giữa hai chân Tần Tuyết Ca, phát hiện không với tới chỗ kín phía sau, lập tức đem toàn bộ nắm tay chen vào, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái lên vùng hội âm, rất hứng thú nhìn Tần Tuyết Ca hai chân run rẩy, sau đó đưa tay lên huyệt thịt bên ngoài cúc huyệt tỉ mỉ vuốt ve.

Sờ nửa ngày, Aciri vờ nghi hoặc hỏi: "Chỗ này của em sưng đến lợi hại, tao thịt cũng lộ ra rồi. Hừm... cái mông cũng bị sưng không ra hình dạng, rốt cuộc là bị làm sao?"

Tần Tuyết Ca vốn không muốn đáp lại, nhưng tưởng tượng đến uy hϊếp của Aciri, vẫn là hạ giọng đáp: "Tôi... bị đàn ông cưỡиɠ ɠiαи. Hắn rất thích đánh cái mông tôi, còn thao thí mắt tôi, đem nó chơi đùa đến dơ bẩn. Hắn ta nói thí mắt tôi sưng lên nhìn đẹp hơn, hắn càng muốn cắm, vì thế lăng nhục tôi càng thậm tệ hơn, mọi chỗ đều bị hắn ta dâʍ ɭσạи..."

Aciri rút tay về, nhìn chất lỏng trong suốt dính dấp như keo trên tay, cười nói: "Thì ra là món đồ bị cường bạo đến rách nát, không trách được đê tiện đến như vậy. Mới sờ có mấy cái mà cũng đem tay tôi tiểu ướt. Bây giờ cũng không phải lúc thí mắt em đi tiểu chút nào, tôi phải nghĩ cách kịp thời chặn lại."

Nói xong, Aciri khom lưng bẻ một đóa hoa đỏ thẫm còn cuống, ra lệnh cho Tần Tuyết Ca: "Nhanh lên một chút, tứ chi chạm đất, quỳ nằm trên đất. Đúng, em làm tốt lắm. Chó mẹ dâʍ đãиɠ là bộ dạng thế nào em làm thành tư thế đó, hiểu chưa?"

Tôn nghiêm con người đã bị hung hăng nghiền nát, nhưng Tần Tuyết Ca từ trong lăng nhục áp bách như vậy cảm nhận được chút xíu kɧoáı ©ảʍ, thậm chí khát vọng nam nhân này bao trùm lên người cậu. Xua đi ý nghĩ đáng sợ trong đầu, Tần Tuyết Ca không ngừng thôi miên mình, cậu chẳng qua là sợ thủ đoạn của nam nhân, không thể không nghe theo mà thôi.

Aciri nhìn vẻ mặt giãy giụa nhưng mơ hồ hưởng thụ của Tần Tuyết Ca, cười thầm không dứt. Đối với loại người như thế này, quất roi là phương pháp thuần phục tốt nhất. Aciri giống như đánh lên quả dưa hấu vỗ lên cánh mông tròn trịa nhếch cao của Tần Tuyết Ca, thịt trắng mềm mại giống như mô tơ rung rung, lắc lư mấy cái, bên trong thí mắt cũng run theo, dâʍ ŧᏂủy̠ theo động tác chảy ra ngoài, chất lỏng trong suốt, từ cúc thịt sưng đỏ lăn xuống, vô cùng mê người.

Aciri tiện tay đem hoa tươi vừa hái cắm vào trong nhục động Tần Tuyết Ca, thân cây nhỏ bé toàn bộ tiến vào tràng nhục, đem đến kí©h thí©ɧ và đau đớn khiến Tần Tuyết Ca bi thương kêu gào không ngừng: "A.... Đau quá, không muốn... Đâm sâu quá..."

Aciri thờ ơ, cuối cùng đem toàn bộ thân cây nhét vào mông Tần Tuyết Ca, nhìn đóa hoa đỏ thẫm nở rộ trên cánh mông trắng tuyết, cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn lui về phía chiếc giá vẽ, quan sát mấy hồi, nói: "Cái mông nhếch cao lên... Mặt quay lại, nhìn tôi!"

Tần Tuyết Ca khó khăn xoay mặt lại, một bên khuôn mặt áp lên đất, nghiêng đầu nhìn Aciri. Ai ngờ Aciri lại cầm cọ vẽ lên, nhìn cậu mấy cái, rồi vẽ lên tấm vải thêm mấy nét.

Trong mắt Tần Tuyết Ca hiện lên mấy tia nhục nhã, Aciri lại muốn đem cậu vẽ lại, trong lúc cậu đang chật vật khốn khổ nhất, lúc cậu dâʍ đãиɠ hạ tiện nhất... Nước mắt dường như có ý thức chảy ra, khiến gương mặt tái nhợt như người chết của cậu hiện lên mấy phần sinh khí...

Aciri mặc kệ phản ứng Tần Tuyết Ca như thế nào, vẫn cực kỳ hứng thú vẽ tranh, thỉnh thoảng bảo Tần Tuyết Ca chỉnh lại tư thế để thuận lợi cho công việc của hắn.

Aciri vẽ rất tỉ mỉ, Tần Tuyết Ca chỉ có thể duy trì tư thế kia không nhúc nhích, tứ chi quỳ đến cứng ngắc, đầu gối phát đau. Rốt cuộc, Aciri ném cọ vẽ đi, lần nữa trở lại bên cạnh Tần Tuyết Ca, rút bông hoa trong mông ra.

Tần Tuyết Ca cho rằng rốt cuộc có thể giải thoát, thế nhưng không ngờ Aciri lại huýt sáo, trực tiếp cởϊ qυầи từ trên xuống dưới, thẳng đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào nhục động Tần Tuyết Ca.

Lực đạo to lớn trực tiếp đâm Tần Tuyết Ca đổ rạp xuống, khổ sở thét chói tai: "Aaa... Không muốn, van cầu anh, đâm nhẹ một chút, đau quá.... Trời ạ, đυ.ng tới chỗ nào, kỳ quái, a haaa.... Lại sáp chỗ đó, thoải mái quá... Đừng chỉ cắm cái mông, anh... Chạm chỗ khác, được không a... Ưm, thao... Bấm đầṳ ѵú, muốn chết...."

Aciri mặc kệ Tần Tuyết Ca da^ʍ kêu thế nào, chỉ vùi đầu miệt mài sáp rất dữ. Nhưng dường như hưng trí của hắn không cao, chẳng qua chỉ máy móc làm, còn không bằng lần đầu ôn nhu săn sóc.

Đến khi xong chuyện, trước người Tần Tuyết Ca dính đầy bùn đất, hậu huyệt đằng sau chật vật không chịu nổi. Aciri đơn giản xoa xoa dươиɠ ѵậŧ, đứng trong biển hoa rút ra vài điếu thuốc, đối với Tần Tuyết Ca đang thoi thóp nằm trên mặt đất nói: "Em đi đi."

Cả người Tần Tuyết Ca khẽ khàng run rẩy, hai mắt khóc đến khô cạn không còn chảy nước mắt được nữa, nhưng cậu biết bản thân rất khó chịu, đặc biệt là nghe được những lời nói lạnh nhạt của nam nhân. Hắn ta coi cậu là cái gì, đồ chơi chơi qua một lần rồi bỏ sao, dùng xong liền ném... Rõ ràng hôm trước còn không vô tình đến vậy...

Chút tự tôn còn sót lại để Tần Tuyết Ca nuốt xuống xót xa trong lòng mình, không nói lời nào đứng dậy. Mặc xong quần, áo sơ mi đã biến thành vải vụn, cậu chỉ có thể qua loa đắp lên người, toàn thân đầy rẫy dấu vết nhìn một cái liền biết vừa trải qua chuyện gì.

Cậu loạng choạng đi mấy bước, thân thể lảo đảo lắc lư. Đi tới trước giá vẽ của Aciri, vừa vặn thấy được những bức vẽ hắn ta vẽ mình, bầu trời trong xanh như được gột rửa, từng đóa hoa bung nở quỷ dị, một người đàn ông trần trụi thất thần quỳ trên mặt đất, biểu cảm trên khuôn mặt vừa đáng thương lại dâʍ đãиɠ...

Thấy cậu đứng ngẩn ngơ không đi, Aciri bỗng nhiên nhíu mày, quát: "Mau cút!"

Tần Tuyết Ca bị hắn dọa sợ, nghiêng người lên phía trước một chút lại đυ.ng ngã giá vẽ. Mười mấy bản vẽ tới tấp rơi xuống đất. Mỗi một bức tranh đều vẽ cảnh giống nhau như đúc, chẳng qua hình ảnh mới cũ không đồng nhất, nét vẽ ngày có xu hướng hoàn thiện hơn, ngày tháng ký tên là ngày hôm nay hằng năm, đã liên tiếp mười mấy năm như vậy.

Chỉ có năm nay vẽ không giống như mọi khi, không còn là phong cảnh trống trải đau bi thương mà còn có thêm một người, một nam nhân Đông phương tên Tần Tuyết Ca. Mặc dù tư thế cậu không chịu nổi, vô cùng lẳиɠ ɭơ da^ʍ tiện, nhưng cậu đúng là như vậy nhiều năm qua, là người duy nhất vừa xuất hiện đã vẽ vào tranh. Cậu thay đổi những bức họa của Aciri, vậy có thể đổi thay cả con người Aciri không?

Nhìn lướt một cái, tứ chi Tần Tuyết Ca cũng bò dậy, lảo đảo chạy đi. Vô luận là cái gì, cậu chỉ biết rằng, sẽ không thể dây dưa thêm một lần nào với người đàn ông này nữa.

Rời khỏi nơi đây, trở lại nhân thế, trở về thế giới đơn giản nơi cậu thuộc về.

Aciri cũng không ngăn cản, chẳng qua chỉ cúi đầu nhìn bản vẽ lung tung trên đất, vẻ mặt như cười như khóc, như rơi vào ma chướng...

--------------------

Lời tác giả: Thật xin lỗi, không nói tiếng nào liền biến mất hơn một tháng, tui xin lỗi bà con a.

Cảm ơn mọi người, mỗi một người còn ở đây.

Bộ này tui sẽ không rớt hố đâu, hơn nữa sẽ còn rất nghiêm túc viết xong nó.

Tui không biết mình ở chỗ này có thể kiên trì được bao lâu, nhưng thật lòng cám ơn mỗi cô nương đã đọc truyện này của tui. Có ủng hộ của mọi người, cái tên Quân Đại này mới có ý nghĩa, vô cùng cám ơn.

Chúc mọi người trong cuộc sống đều trôi chảy bình an.

--------------------

Tranh phong cảnh sơn dầuÔng Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 15: Tôi bị nam nhân cưỡиɠ ɠiαи!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 15: Tôi bị nam nhân cưỡиɠ ɠiαи!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 15: Tôi bị nam nhân cưỡиɠ ɠiαи!!Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 15: Tôi bị nam nhân cưỡиɠ ɠiαи!!