Chương 3

11.

Thẩm Dịch nói vì để biểu hiện tâm ý của mình anh ta nguyện ý đưa đón tôi đi làm mỗi ngày.

Chuyện tốt như vậy tôi có thể từ chối không?

Đương nhiên là không thể rồi.

Tôi có thể tiết kiệm được tiền đi tàu điện ngầm, còn không cần phải dậy sớm nữa.

Nhưng mà từ sau khi tôi ngồi xe Bentley của Thẩm Dịch tới công ty đã vinh quang thu được một đống ánh mắt ngạc nhiên.

Ồ, no no no no.

Mặc dù con người tôi không làm gì sai nên không cần sợ hãi những ánh mắt đó nhưng tóm lại là vẫn có người tị hiềm.

Vì thế tôi thương lượng với Thẩm Dịch: "Ông chủ, sau này anh cứ để tôi xuống ở giao lộ thứ nhất có được không?"

Anh ta không hề khách khí mà từ chối yêu cầu này.

"Quá phiền phức."

Tôi: ….

Được, anh là ông chủ, anh lớn nhất.

Sau khi đến công ty, chị Lý thần thần bí bí mà nói với tôi rằng: “Nịnh, tình huống gì vậy này? Nhanh như vậy mà em đã bắt được ông chủ rồi sao?”

Tôi cảm thấy vô cùng khó xử, suy nghĩ cả nửa ngày cảm thấy vẫn không nên nói với chị ấy: “Không, ông chủ chỉ là tiện đường đưa em đi làm thôi.”

Sự hứng thú của chị Lý ngay lập tức rớt xuống một nửa, thở dài một tiếng: “Aida, ông chủ mới của công ty chúng ta đúng là đối xử với nhân viên rất tốt.”

Ừm, đúng thế, đối xử rất tốt, hì hì.

Tôi và Thẩm Dịch cứ duy trì mối quan hệ ‘hợp tác’ như vậy, lấy mục đích đôi bên cùng có lợi làm chủ yếu.

Và trong mối quan hệ này tôi là người vui vẻ nhất.

Bởi vì Thẩm Dịch còn sẽ trả chi phí mua nguyên liệu nấu ăn nữa nha.

Cho nên tôi có thể nhân cơ hội này mà mua một ít nguyên liệu mà trước đây tôi tiếc tiền không mua được.

Cái gì mà tôm hùm châu Úc, cái gì mà thịt bò Kobe…

Mua về ăn hết!

Mấy món đó là tốt nhất với ông chủ của tôi!

Tất nhiên, về phần tôi, hì hì, chẳng qua là dính chút hào quang của ông chủ mà thôi.

Lúc gần đến giờ tan làm, tôi vẫn như cũ đi vào văn phòng của Thẩm Dịch.

“Ông chủ, hôm nay anh muốn ăn cái gì?”

“Tôi thấy gần đây ăn thịt trâu đi, thời tiết nóng nực này…”

Khuỷu tay của Thẩm Dịch chống lên bàn làm việc nhìn tôi cười: “Tùy em.”

Tôi phải bày mưu tính kế, vui vẻ rạo rực nói: “Vậy hay là hôm nay cho ông chủ ăn món thịt trâu?”

Nhưng mà, khi tôi rời khỏi văn phòng thì ngoài ý muốn đυ.ng phải một người.

Tiểu Lị.

Ở công ty ngoài chị Lý ra thì cô ta là cái loa nổi nhất.

Giờ phút này cô ta ngạc nhiên mà đứng ở cửa quan sát văn phòng được đóng cửa kín mít, trên mặt là sự sợ hãi sắp tràn ra.

Ôi trời!

Cô ta đứng ở đây từ khi nào thế?

Có phải cô ta đã nghe được đoạn đối thoại của tôi với Thẩm Dịch rồi không?

Cô ta đã nghe được hay chưa?

Cứu mạng!!

Tiểu Lị nhìn tôi, rồi nhìn Thẩm Dịch, ánh mắt hiện lên tia phức tạp:

“Tôi không biết cái gì hết!”

Xong rồi xong rồi.

Không đúng, tôi sợ cái gì chứ?

Dù sao trong lòng tôi cũng không có quỷ.

12.

Tôi tự dặn đi dặn lại với bản thân, mình không làm gì không cần sợ bóng sợ gió!

Sau đó tôi hợp lý hợp tình đi về nhà, đúng lý đúng tình chuẩn bị nấu cơm.

Vừa mới mở cửa ra, cả người tôi choáng váng.

Nhà của tôi là bị… Bị nước ngập vào núi?

Từ chỗ huyền quan cho tới chỗ cửa không có nơi nào là không có nước, trên mặt đất số nước cứ dâng cao lên.

Tôi đi theo vào phát hiện ra ống nước trong nhà vệ sinh bị nổ tung, phun nước ra bên ngoài.

Xem tình hình này thì chắc chắn không phải là mới bị vỡ đâu.

Tôi vội vàng lấy khăn lau nhà vắt đưa đi đổ nhưng nước quá nhiều dùng mỗi khăn lau thì không thể nào hết được.

Thậm chí nơi vừa mới lấp kín đã bị bung ra rồi.

Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này cho nên vô cùng hoảng loạn, gấp đến mức sắp khóc đến nơi.

Nhưng ở thời điểm này cái tên mà tôi nghĩ tới lại là Thẩm Dịch.

Không kịp nghĩ quá nhiều, tôi vội vàng đi sang nhà bên cạnh gọi Thẩm Dịch.

Anh ta cũng thấy choáng váng khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của nhà vệ sinh.

“Đây là…”

Tôi cực kỳ nôn nóng: “Có thể sửa được không? Nhà tôi có công cụ.”

Thẩm Dịch trầm ngâm một lát sau đó vén tay áo, vọt vào giữa trung tâm của ‘suối phun nước’.

Tôi nhìn bóng dáng của anh dũng của anh ta với vẻ mặt đầy cảm kích, chỉ cảm thấy hình như hình tượng của ông chủ lại cao lớn hơn so với bình thường.

Lấy công cụ, lấy khăn lau, trải qua một cuộc chiến đấu kịch liệt, cuối cùng cái ống bị vỡ cũng ngừng chảy.

Áo sơ mi trắng của Thẩm Dịch bị ướt toàn bộ, biến thành cái áo trong suốt, dính sát lên người anh ta, phác họa từng đường nét cơ bắp quyến rũ.

Như ẩn như hiện.

Tôi biết là không nên nhưng mà….

Loại cảnh này đánh sâu vào thị giác so với cảnh không mặc áo lúc trước thì càng kí©h thí©ɧ mãnh liệt hơn…

Thấy tôi nhìn anh ta chằm chằm, Thẩm Dịch cũng ý thức được hiện tại bản thân như người mẫu khỏa thân.

Lỗ tai của anh ta đỏ lên: “Em… Em đừng nhìn…”

Tôi ngây ngốc gật đầu.

Sau đó mũi nóng lên, có chất lỏng nào đó chảy xuống dưới…

!?

Tôi không dám tin, đưa tay lên sờ một cái.

Màu đỏ tươi của máu lẳng lặng nằm trên lòng bàn tay tôi, giống như đang chiếu cáo thiên hạ, tôi Diệp Nịnh là một đứa hám sắc.

Vẻ mặt của Thẩm Dịch cũng trở nên rất vi diệu.

Lỗ tai của anh ta đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Không dám nhìn thẳng vào tôi, anh ta bụm mặt quay đầu đi: “Em chảy máu mũi…”

Tôi khóc không ra nước mắt.

Tay chân luống cuống chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước ra rửa mặt.

Kết quả cái vòi nước này lại nổ tung!

Cứ thế dòng nước mạnh mẽ phụt lên khuôn mặt nõn nà của tôi.

Tiếng hét như con heo bị gϊếŧ của tôi vang lên trong nhà vệ sinh.

Ngay lập tức cả căn nhà trở nên hỗn loạn cực kỳ.

Nước, máu mũi, người đàn ông bị ướt cả người và cả người phụ nữ đang hoảng hốt.

Ha hả, đó đều là những nguyên tố không bao giờ có thể giải đáp được, à không phải là đúng cảnh trong một bộ phim truyền hình chứ?

Cuối cùng Thẩm Dịch ướt như chuột lột, vất vả lắm mới lấp kín lại vòi nước một lần nữa.

Anh ta thở dốc: “Bảo công nhân của nhà máy nước tới xem tình trạng một chút đi.”

Tôi ngửa mặt lên khóc thút thít: “Đều nghe anh.”

13.

Bởi vì cả buổi tối bị lăn lộn như thế nên tôi quên mất vụ việc của Tiểu Lị.

Ngày hôm sau, lúc tôi đi làm, rõ ràng tôi cảm nhận được mọi người đều trở nên thân thiết với mình.

Tôi đang cảm thấy rất vui vẻ.

Có phải bởi vì hôm nay tôi mặc đẹp không?

Ha ha, hôm nay tôi là một cô gái cực kỳ xinh đẹp đó nha!

Hai phút sau, tôi mới biết được bản thân mình có bao nhiêu tự luyến.

Chị Lý lôi kéo tôi nói với vẻ mặt khó chịu: “Nịnh, em đúng là kín miệng nha.”

Tôi mơ hồ hỏi: “Sao ạ?”

“Em và ông chủ đang yêu nhau mà che giấu không nói với bọn chị gì hết.” Chị Lý lẩm bẩm nói.

Hả? Tôi và ông chủ yêu nhau khi nào thế?

Tôi khó hiểu: “Không có, em không hề….”

Chị Lý trừng mắt liếc tôi một cái: “Hôm qua Tiểu Lị đã nghe thấy hết rồi, em còn nói về nhà sẽ nấu thịt trâu cho ông chủ ăn còn gì.”

????

Xin lỗi, tôi đã quên mất….

Tôi chột dạ đẩy chị ấy ra: “Gì nhỉ, à đúng rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm….”

Tôi giải thích từng cái một: “Nấu cơm là bởi vì muốn cảm ơn ông chủ đã vất vả, tuyệt đối không có ý gì khác.”

Nhưng khổ nỗi cho dù tôi có giải thích như thế nào thì cũng không thể dẹp được lời đồn trong công ty.

Mặc dù đồng nghiệp là những người chất phác nhưng lại có tính hay tò mò.

Rất nhanh có người đã liên hệ sự kiện bỏ chấm công một ngày kia với tôi.

“Lúc trước bỗng dưng có phúc lợi là bởi vì ông chủ muốn bảo vệ cho Diệp Nịnh có đúng không?”

“Khó trách, lúc đó tôi cứ cảm thấy kỳ lạ…”

“Mẹ nó chứ, vậy cũng quá là hạnh phúc!”

“Nịnh Nịnh đúng là may mắn!”

Tôi thì không sao dù có lo cũng như thế nhưng Thẩm Dịch thì khác.

Anh ta ông chủ, là phú nhị đại.

Lời đồn nổi lên khắp nơi như thế nhất định là cảm thấy không được thoải mái.

Tôi cũng không thể tự đưa mặt ra giải thích để gây thêm phiền toái cho anh ta được….

Sau khi rối rắm một lúc, cuối cùng tôi lấy hết can đảm, đi tìm Thẩm Dịch.

“Sao thế?” Anh ta hỏi.

Tôi cố gắng bày ra dáng vẻ không để ý gì nói: “Ông chủ, chuyện của ngày hôm qua đã lan truyền khắp nơi rồi.”

Thẩm Dịch vẫn đang vùi đầu xem văn kiện, chỉ nhàn nhạt phát ra tiếng từ lỗ mũi: “Ừ.”

Tôi không biết tiếng ‘ừ’ này của anh ta là có ý gì.

Nhưng cũng không quên mục đích của mình.

Tôi tiếp tục nói: “Tôi đã giải thích với bọn họ rồi, nói hai chúng ta trong sáng không có gì cả.”

Thẩm Dịch vẫn không nhìn tôi, chỉ nhẹ nhàng ‘ừ’ thêm một tiếng.

“Nhưng cũng không sao, hai chúng ta không cần sợ bóng sợ gió, cần gì phải quản bọn họ nói gì có đúng không?” Tôi cười nói.

Sau khi tôi nói xong câu đó, Thẩm Dịch chậm rãi ngẩng đầu lên.

Anh ta im lặng nhìn tôi chằm chằm, như muốn xem khuôn mặt nhỏ của tôi có chuyển động hay không.

Biểu cảm của tôi cứng đờ, sợ bỗng nhiên cảm xúc của anh ta không tốt.

Một lúc lâu sau.

Thẩm Dịch buông văn kiện trong tay xuống, hai bàn tay đan vào nhau để ở trước ngực.

“Nếu là do tôi có ý nghĩ bất chính thì sao?”

14.

Nửa ngày sau, trong đầu óc của tôi vẫn cứ quanh quẩn một âm thanh.

Nếu như tôi có ý nghĩ bất chính thì sao….

Bất chính thì sao….

Thì sao….

Anh ta anh ta anh ta… Anh ta có ý gì?

Tôi hoảng hốt đi đến gian uống trà nước, chị Lý cũng đang ở đó, đang mở điện thoại ra xem phim.

Chị ấy đang xem bộ phim kinh điển “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”.

Lúc đi ngang qua phía sau chị ấy, đúng lúc điện thoại đang phát tới phân cảnh Trương Vô Kỵ đang xin Chu Chỉ Nhược giúp đỡ ở đại hội sau khi có tin đồn, đây là đoạn cốt truyện kinh điển.

Vẻ mặt của Trương Vô Kỵ rất nghiêm túc mà nói: “Đôi ta không thẹn với lương tâm thì cần gì phải để ý đến lời của người khác nói?”

Chu Chỉ Nhược lại cười nói: “Nếu ta hổ thẹn với tâm thì sao?”

Chị Lý kích động nắm lấy góc áo của tôi: “A a a! Nịnh Nịnh, em mau xem này, quá kinh điển, cảnh này quá kinh điển.”

Mà tôi thì đang sững sờ, trong lòng toàn là câu nói kia của Thẩm Dịch.

Anh ta… Ý của anh ta là giống như ý của Chu Chỉ Nhược sao?

Nhưng mà, tôi có tài đứa gì?

Bởi vì trong lòng đang cất giấu tâm sự nên tôi không dám nhìn Thẩm Dịch cả ngày, trốn tránh anh ta hết lần này đến lần khác.

Ngay cả mối quan hệ ‘hợp tác’ cũng bị tôi đơn phương dừng lại.

Đúng vậy, ngày hôm nay tôi không nấu cơm cho anh ta cũng không có đi nhờ xe của anh ta.

Chỉ là sau khi về nhà thì gọi cơm hộp, cứ như người mất hồn mà bỏ vào miệng.

Tầm mười giờ tối, Thẩm Dịch nhắn qua Wechat hỏi tôi.

Chỉ có ba chữ đơn giản: “Ngủ rồi sao?”

Tôi nhìn chằm chằm vào khung thoại, đầu óc dừng chân tại chỗ.

Tôi nên đi ngủ hay là không nên đi ngủ đây?

Nghĩ nghĩ cuối cùng tôi vẫn thành thật trả lời: “Chưa ngủ.”

“Có tâm sự sao?” Anh ta trả lời lại tôi trong vòng một giây.

Tôi chưa kịp hồi phục đã nghe thấy bên ngoài ban công có động tĩnh.

Đi dép lê vào ra mở cửa, thấy Thẩm Dịch đang ghé vào ban công nhà anh ta, cách khoảng hai ba mét mà nhìn tôi.

Tôi cũng học theo anh ta, để tay ở trên lan can.

Thẩm Dịch mở miệng trước: “Hôm nay em luôn trốn tránh tôi.”

Tôi ấp úng: “Tôi không có…”

Thẩm Dịch cười: “Đến bây giờ tôi vẫn chưa ăn cơm đâu đấy.”

Tôi ngạc nhiên giương mắt lên.

Tôi không nấu cơm cho anh ta thì anh ta sẽ không ăn?

“Đừng hiểu lầm, không phải là tôi muốn ép em.” Anh ta sợ tôi nghĩ nhiều nên vội vàng giải thích: “Chỉ là, tôi có hơi nhớ mấy món ăn em làm.”

“Lời hôm nay tôi nói là rất nghiêm túc, em… Suy nghĩ một chút nhé?”

Tôi trợn tròn mắt hơn nữa.

Thẩm Dịch chưa từng đối xử dịu dàng như vậy với tôi.

Tổn thọ quá!

Một người có gương mặt điển trai lại nói như vậy có ai mà chịu được?

Nhưng tôi chỉ là một cô nhân viên nhỏ mà thôi.

Trở lại phòng, tôi lăn lộn suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng nhắn cho Thẩm Dịch một tin nhắn.

“Ông chủ, anh là ông chủ của tôi còn tôi là nhân viên của anh.”

Đợi một lúc lâu không thấy Thẩm Dịch nhắn tin lại.

Tôi nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng trong lòng có chút gì đó vắng vẻ.

15.

Chuyện này chưa qua đi thì công ty đã tổ chức hoạt động.

Nghe nói là hình như do Thẩm Dịch dẫn đầu, mời nhân viên tới nhà hàng bốn sao Michelin ăn cơm.

Hơn nữa, không có tình huống đặc thù, không cho xin nghỉ.

Người này… Tiêu tiền như nước thế không biết?

Tôi đi đi lại lại cuối cùng tới chỗ hẹn.

Khi đến lại phát hiện chỉ có bên cạnh Thẩm Dịch là chưa có ai ngồi.

????

Nếu sớm biết đến muộn sẽ không có chỗ nữa thì tôi nhất định sẽ là người đến đầu tiên.

Chị Lý nhiệt tình nói: “Nịnh, mau lên mau lên, chỉ thiếu mỗi em nữa thôi đó.”

Thẩm Dịch vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức sau lưng tôi lạnh toát.

Tôi chỉ có thể căng da đầu ngồi bên cạnh anh ta.

Thẩm Dịch cũng không nói thêm cái gì, chỉ là tiếp đãi giống như nhận viên bình thường.

Vì sao lại nói như thế?

Bởi vì anh ta gắp đồ ăn cho tôi như thế nào thì gắp cho mọi người cũng như thế.

Các đồng nghiệp đều cảm thấy Thẩm Dịch là một ông chủ tốt biết phát phúc lợi, nên ai nấy đều vui vẻ.

Không biết là ai đã đề nghị chơi trò chơi, mà khi chơi càng chơi càng hăng, càng chơi càng cao trào.

Đại mạo hiểm, nói thật lòng… Có cái nào mà không kí©h thí©ɧ đâu?

Thẩm Dịch cũng chơi cùng, còn chơi rất rất là vui.

Từng vòng trôi qua cuối cùng cũng đến lượt anh ta bị phạt.

Tiểu Lị hưng phấn xua tay, ánh mắt chuyển qua giữa tôi và Thẩm Dịch.

“Ông chủ chọn cái gì?”

Thẩm Dịch im lặng một lát: “Chọn nói thật.”

Trực giác của tôi nói cho tôi biết, cái người tên Tiểu Lị này không hề có ý tốt!

May mắn là Thẩm Dịch không chọn đại mạo hiểm.

Tiểu Lị nhướng mày với tôi: “Vậy để tôi hỏi anh một vấn đề.”

“Ông chủ và Nịnh Nịnh có phải là đang âm thầm ở bên nhau hay không?”

Câu hỏi này vừa được hỏi ra tất cả mọi người đều ồ lên.

Bởi vì trước đó tôi và Thẩm Dịch đã trở thành nhân vật chính trong lời đồn của công ty.

Dù thật dù giả thì cũng rất nhiệt tình với đề tài này.

Trong lúc nhất thời toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Thẩm Dịch.

Tôi lại nhẹ nhàng thở dài.

Quả nhiên Thẩm Dịch chỉ cười cười nói: “Tôi không yêu nhau với cô ấy.”

Anh ta mới nói xong, một trận ồn ào nổi lên.

Hiển nhiên Tiểu Lị không vừa lòng với đáp án này.

Chỉ có tôi là cười rất vui vẻ.

Ông chủ tự mình bác bỏ tin đồn thì độ tin cậy sẽ rất cao có đúng không?

Nhưng giây tiếp theo câu nói của Thẩm Dịch trực tiếp làm tôi hóa đá.

Anh ta chậm rãi giơ ly lên uống một ngụm, ánh mắt đảo qua những người đang ngồi, cuối cùng dừng trên người tôi.

“Chỉ là tôi đang đơn phương theo đuổi cô ấy mà thôi.”