Nhưng hiện tại lương của Thẩm Lam Thanh đã tăng lên rất nhiều, hắn cũng không cảm thấy thoải mái khi lười biếng, đành ở lại công ty chờ.
Bởi vì tò mò, Thẩm Lam Thanh cũng bí mặt đến xem nữ chính.
Nữ chính Mạnh Nguyệt Nhân quả nhiên là một cô gái xinh đẹp rực rỡ, trẻ trung có sức sống, chỉ là luôn hơi đãng trí, như trong nguyên tác nói là một mỹ nhân ngốc nghếch.
Bạn thân của Cố Cảnh Sâm là Hứa Duy Chiêu gần đây cũng thường xuyên tới, anh ta cũng thích nữ chính, thỉnh thoảng tới công ty là lại bám theo Mạnh Nguyệt Nhân.
Người trong công ty đều đang truyền, Hứa Duy Chiêu đang theo đuổi Mạnh Nguyệt Nhân.
"Anh Thẩm, anh có biết thái độ của Tổng giám đốc Cố không?"
Thẩm Lam Thanh đang nghỉ ngơi trong phòng trà, có nhân viên quen mặt trong công ty tò mò hỏi hắn, hắn khó hiểu nói: "Thái độ gì?"
"Tiểu Mạnh thích anh ấy đó!"
"Tổng giám đốc Hứa thích Mạnh Nguyệt Nhân, nhưng Mạnh Nguyệt Nhân thích Tổng giám đốc Cố, không biết anh ấy nghĩ thế nào."
"Nghe nói hôm đó Tổng giám đốc Cố chắn rượu giúp cô ấy, cô ấy vẫn muốn báo đáp, chỉ là không biết anh ấy thích gì."
Người trong văn phòng rảnh rỗi không có việc gì, thích nghiên cứu mấy chuyện bát quái này, đặc biệt là chuyện tình cảm trong công ty, ba nhân vật chính lại đều đẹp mắt như vậy.
"Anh Thẩm, anh là tài xế của Tổng giám đốc Cố, bình thường tiếp xúc riêng với Cố tổng nhiều nhất, hẳn là anh biết chứ?"
"Đúng vậy, tính cách của Tổng giám đốc lạnh lùng như vậy, ít nói, ngoài Tổng giám đốc Hứa ra cũng không có bạn bè gì, chỉ có anh Thẩm tiếp xúc với anh ấy nhiều nhất."
Tính cách lạnh lùng là thật, nhưng ít nói ấy hả?
Vì sao Thẩm Lam Thanh lại thấy, Cố Cảnh Sâm nói cũng khá nhiều mà.
"Tôi cũng không rõ." Thẩm Lam Thanh không thích tham gia những chuyện này, đơn giản phụ họa vài câu, rồi lấy cớ đi vào toilet.
Trong lúc hắn đang rửa tay, có một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đi tới bên cạnh.
Người cao lớn như vậy, Thẩm Lam Thanh chỉ gặp mỗi Cố Cảnh Sâm.
Hứa Duy Chiêu thực ra cũng tương đối cao, nhưng hắn chưa từng tiếp xúc gần.
Nhưng Cố Cảnh Sâm không ở tầng này, đương nhiên cũng sẽ không tới toilet ở tầng này, nên sẽ không phải là anh rồi.
Hắn nhìn thoáng qua trong gương, khóe mắt thoáng thấy người đàn ông trẻ tuổi kia, mặc bộ vest đơn giản vừa người, khí chất cao quý thanh lịch, dung mạo tuấn mỹ gần như lạnh lùng.
Dáng người rất cao, ít nhất cũng trên 188, thân hình như người mẫu.
Người như vậy vốn là kiểu Thẩm Lam Thanh không dám đắc tội, thuộc về loại hắn chỉ có thể nhìn một cái rồi thôi.
Hắn không dám nhìn nữa, quay người bước ra ngoài, không ngờ người đàn ông kia cũng tình cờ quay người, vai hai người trực tiếp chạm vào nhau. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến trong đầu là, trên người người đàn ông này có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Thẩm Lam Thanh bị đẩy lùi hai bước, ngạc nhiên ngẩng mắt lên, người đàn ông này lại đứng bất động tại chỗ.
"Xin lỗi." Thẩm Lam Thanh theo bản năng xin lỗi.
Cánh tay vẫn còn âm ỉ đau.
Người đàn ông này nhìn qua khá sáng sủa, sao cánh tay lại rắn chắc như vậy, va vào đau quá?
Đối phương không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu, rồi vượt qua hắn rời đi.
Thẩm Lam Thanh chậm rãi đi phía sau ra ngoài.
Ra ngoài, hắn mới nhìn thấy Mạnh Nguyệt Nhân và người đàn ông kia cùng nhau rời đi.
"Anh Thẩm? Nhìn gì thế?"
"Ồ, đó là Tổng giám đốc Giang, gần đây hợp tác với công ty chúng ta, đều do Tiểu Mạnh phụ trách tiếp đãi."
Thẩm Lam Thanh thấy hơi quen tai, hỏi một câu: "Giang Ly?"
"Đúng, nghe nói cũng là bạn của Tổng giám đốc chúng ta."
Thẩm Lam Thanh đột nhiên nhớ ra, hệ thống có giới thiệu Giang Ly, nhưng Giang Ly hình như là... phản diện?
Hơn nữa chính Giang Ly đã xúi giục mình, khiến mình làm sai chuyện, rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Hắn nhất định phải tránh xa Giang Ly.
Chiều tối.
Thẩm Lam Thanh đang đưa Cố Cảnh Sâm về nhà, hỏi: "Tổng giám đốc, tối mai tôi có thể về muộn một chút."
Cố Cảnh Sâm ngồi ở ghế sau xe, cầm máy tính bảng xử lý tin tức, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: "Tại sao? Tối mai anh có chuyện gì sao?"
Thẩm Lam Thanh lập tức ngượng ngùng hạ thấp giọng xuống một chút: "Họp lớp, tôi muốn đi."
Bạn học nhiệt tình sắp xếp, Thẩm Lam Thanh lại từ chối không được, tự nhiên là đã đồng ý.
"Họp lớp?" Cố Cảnh Sâm nhướn mày, "Cấp ba à?"
Thẩm Lam Thanh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vâng, lâu rồi không gặp, tôi muốn đi."
Cố Cảnh Sâm nhìn Thẩm Lam Thanh một cái từ gương chiếu hậu, trên gương mặt thanh tú của người đàn ông mang theo chút ý cười, dường như rất mong đợi.
Anh nhíu mày, dời tầm mắt, "Được, anh đi đi."
Buổi tối khi về nhà, Thẩm Lam Thanh trở về phòng ngủ, lục tung tìm quần áo.
Hắn mang theo một ít quần áo thường mặc, là tài xế của Cố Cảnh Sâm, tự nhiên cũng phải ăn mặc chỉnh tề, cho dù người khác không nhìn thấy, hắn cũng không thể mất thể diện.
Thẩm Lam Thanh cũng khá mong đợi, đây là lần đầu tiên hắn tham gia họp lớp trong đời.
Dì giúp việc ở nhà nói để hắn mặc quần áo đẹp ra xem thử.
Thẩm Lam Thanh bèn chọn một bộ vest Ý mỏng nhẹ mềm mại mặc vào, chất liệu cao cấp màu xanh nhạt, càng tôn lên khí chất tao nhã của hắn.
Dì giúp việc khen hắn không ngớt lời: "Đẹp lắm Tiểu Thẩm, đẹp trai thế này, nếu tôi có con gái thì sẽ giới thiệu cho cậu."
Thẩm Lam Thanh bị khen đến nỗi xấu hổ.
Hắn cũng khen lại: "Dì nói quá rồi, nếu dì có con gái chắc chắn cũng rất xinh đẹp, tôi quá tầm thường."
Dì thân thiết vỗ vai hắn: "Cậu tốt hơn thằng con trai hư của tôi nhiều, kết hôn xong nó biến thành người mập rồi."
Tầng hai, Cố Cảnh Sâm cầm cốc nước đi ngang qua.
Anh từ trên cao nhìn xuống Thẩm Lam Thanh, bình thường hắn ăn mặc giản dị, lúc này rõ ràng đã trang điểm cẩn thận một phen, không đeo kính, tóc rẽ ngôi có cảm giác bồng bềnh.
Anh khẽ cười nhạo.
Đêm đó, anh nhớ một số chi tiết.
Thẩm Lam Thanh là người nhạy cảm như vậy, dĩ nhiên cũng có thể với phụ nữ...?
Sáng sớm hôm sau, Cố Cảnh Sâm tự mình lạnh mặt thay một bộ chăn ga gối đệm.
Cả ngày sắc mặt anh âm trầm, khiến Thẩm Lam Thanh lái xe cũng bồn chồn lo lắng.