Anh gọi điện trực tiếp: "Cứ cầm lấy đi, là tôi có lỗi với anh."
Thẩm Lam Thanh luống cuống nghe điện thoại, ngồi trên ghế sofa cũng phải thẳng lưng.
Cố Cảnh Sâm chuyển cho hắn hơn trăm nghìn qua Alipay, làm sao Thẩm Lam Thanh có thể nhận số tiền này? Số tiền này còn nhiều hơn cả thưởng cuối năm thường lệ, cầm vào thấy phỏng tay.
Cố Cảnh Sâm nói: "Đừng từ chối nữa, chẳng phải anh còn nợ tiền nhà sao? Hay là anh muốn để người ta chê trách tôi là một ông chủ không có lương tâm?"
"Không... không phải vậy."
Đúng như Cố Cảnh Sâm nói, dù là ở thế giới cũ hay bây giờ, hắn đều bị các khoản nợ nhà nợ xe làm khổ, nên trong lòng hắn rất muốn nhận số tiền này.
Hơn trăm nghìn đối với mình là một khoản tiền lớn.
Có vẻ như, cũng khá có lời...
Cố Cảnh Sâm: "Vậy thì thế đi, tôi còn việc phải làm, anh nghỉ ngơi cho khỏe."
"Vâng." Sau khi cúp máy, Thẩm Lam Thanh mới nhận ra mình đã bị dẫn dắt, rõ ràng mình mới là nạn nhân, tại sao Cố Cảnh Sâm lại trở thành người đáng thương được.
Sau khi Cố Cảnh Sâm nghiêm túc xin lỗi, cảm giác xấu hổ của Thẩm Lam Thanh cũng giảm bớt đi một chút.
Sau đó, hắn tắm trong phòng tắm, nhìn những vết tích trên người trong gương, cảm xúc dâng lên là... nhục nhã.
Một người hơn Cố Cảnh Sâm 9 tuổi như hắn lại bị đối phương đè chặt, còn để lại nhiều dấu vết như vậy.
Hắn thật sự quá vô dụng.
Tất nhiên, chuyện khiến hắn sợ hãi hơn là, hắn lo sợ Cố Cảnh Sâm gặp chuyện không may, giống như khi đến khách sạn với Cố Cảnh Sâm, trong lòng dường như có thái độ nửa đẩy nửa kéo. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, làm chuyện đó với một người đẹp trai như Cố Cảnh Sâm, có vẻ cũng không thiệt.
Vì thế bây giờ, hắn lại càng không dám quay lại.
Sau đó do bị sốt, cộng thêm trên người đau nhức, Thẩm Lam Thanh nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày.
Sau khi cơ thể hồi phục, Thẩm Lam Thanh quyết định đi tìm việc mới.
Hệ thống không nhịn được nói: [Sao anh không đến tìm Cố Cảnh Sâm?]
[...Đợi thêm chút nữa đi.] Thật ra Thẩm Lam Thanh đã hoàn toàn quên mất nhiệm vụ, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.
Hôm nay, hắn đến chợ việc làm địa phương, không có mục đích nhìn ngó xung quanh.
Thành phố Giang là một thành phố thương mại hóa nặng nề, ở đây phần lớn đều là người trẻ, tràn đầy sức sống, bóng dáng hơi tiều tụy của Thẩm Lam Thanh lẫn trong đó, có phần không hòa hợp.
"Anh?"
Cố Cảnh Sâm đi đến từ phía sau, thân hình cao lớn phủ bóng xuống, "Anh đến đây làm gì?"
"...Đi dạo thôi." Thẩm Lam Thanh đưa mắt nhìn sang.
Ngũ quan Cố Cảnh Sâm đoan chính, khuôn mặt thô kệch nhưng trưởng thành, toát lên vẻ uy nghiêm của người nắm quyền, lông mày rậm sắc, mí mắt khép hờ, nhìn Thẩm Lam Thanh từ trên xuống, "Nghỉ cũng đủ rồi đấy, anh định khi nào quay lại?"
Anh không đòi hỏi nhiều ở tài xế, ít nói trầm tính, chăm chỉ là được, nhưng không hiểu sao, mấy ngày nay mình tìm vài tài xế khác, nhưng khi ở chung lại cảm thấy không thoải mái.
Không giống như Thẩm Lam Thanh, như thể một con ốc sên co mình lại, nhìn là biết không dám gây chuyện, khiến người ta rất yên tâm.
Giọng Cố Cảnh Sâm nhàn nhạt, dường như không có ý gì khác, "Tôi tin tưởng anh."
Hôm nay anh đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp Thẩm Lam Thanh.
Nhưng Thẩm Lam Thanh không đồng ý, "Xin lỗi, Tổng giám đốc, tôi vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được, xin cho tôi thêm thời gian..."
Đúng vậy, làm sao có thể như vậy được, giống như chuyện đó có thể nhẹ nhàng bỏ qua vậy? Làm sao Cố Cảnh Sâm có thể làm như không có chuyện gì xảy ra được?
Trong lòng hắn rất để ý.
Vất vả mới quên được, Cố Cảnh Sâm lại xuất hiện trước mặt mình.
Hắn quay người định đi, Cố Cảnh Sâm nói phía sau: "Anh, tôi xin lỗi anh, tôi hứa chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, tôi thật sự là do bị người ta hạ thuốc mới như vậy, không phải cố ý."
Thẩm Lam Thanh chỉ dừng lại một chút, nhưng cũng không vì thế mà mềm lòng, vẫn bước đi thẳng.
Nhìn bóng lưng gầy gò của người kia, sắc mặt Cố Cảnh Sâm khó hiểu, ánh nắng để lại bóng đen rõ nét trên sống mũi thẳng tắp của anh.
*
Thẩm Lam Thanh gần như là bỏ chạy.
Khi vội vã đi qua con hẻm nhỏ, hắn nghe thấy tiếng kêu cứu mơ hồ bên trong, ngập ngừng đi tới nhìn một cái.
Để nghe rõ hơn, vô thức hắn đã rẽ vào trong hẻm.
Sau đó hắn đυ.ng phải lưng một thanh niên.
"Xì, ai vậy, đi đường không có mắt à?" Thanh niên xoay người túm lấy Thẩm Lam Thanh.
Thanh niên đó rất cao lớn, mặc áo thun đen, cánh tay là những cơ bắp phồng lên, trên cơ bắp có hình xăm màu xanh đen, theo động tác gã mà khẽ rung lên.
Thẩm Lam Thanh theo phản xạ xin lỗi, "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lập tức nín thở, kinh hãi muốn lùi lại, nhưng bị thanh niên xăm móc cổ.
"Này, ai vậy?" Có người nhìn về phía Thẩm Lam Thanh.
"Không có gì, để tao xử lý." Thanh niên xăm người mang mùi thuốc lá nhạt và mùi rượu, dễ dàng kẹp chặt Thẩm Lam Thanh như bắt gà con, "Đi đâu, xin lỗi thì phải xin lỗi cho đàng hoàng chứ ông chú, có thành ý được không?"
Trong hẻm nhỏ rõ ràng có mấy thanh niên cao lớn, đồng phục vest, trông như hoạt động tụ tập băng đảng nào đó, người nằm dưới đất bị đánh bầm mặt, khóc lóc van xin.
"Cứu tôi... họ sẽ đánh chết tôi mất!"
Người đó tuyệt vọng cầu cứu Thẩm Lam Thanh.
Có vẻ tiếng kêu cứu mà Thẩm Lam Thanh vừa nghe thấy là do cậu ta phát ra.
Có người đá cậu ta một cái, chửi rủa: "Còn sức kêu là, xem ra đánh chưa đủ mạnh."
Thẩm Lam Thanh chưa từng tiếp xúc những chuyện bạo lực đẫm máu này, thầm nuốt nước bọt, chân run lẩy bẩy.
Thanh niên xăm trổ cười khẩy một tiếng, trêu chọc vỗ vỗ tóc của hắn, cúi đầu ghé gần nói: "Ồ, thấy những thứ không nên thấy rồi, chú à, giờ chú định làm sao đây?"
"Tôi... tôi sẽ không báo cảnh sát đâu." Thẩm Lam Thanh cố trấn an những thanh niên có vẻ có xu hướng bạo lực này.