Cố Cảnh Sâm hôm nay phải đi làm rồi, dù sao anh cũng đến công tác, còn Thẩm Lam Thanh thì không có việc gì làm, nên sau khi ăn sáng xong, hắn đi dạo quanh trang viên.
Thẩm Lam Thanh cầm một quyển sách, ra hồ bơi dưới lầu tắm nắng.
Trong những bộ phim truyền hình hắn từng xem, rất nhiều người đều làm như vậy, hắn cũng bắt chước làm thử.
Nhưng trên thực tế, hắn chỉ mới đọc được vài trang sách đã bắt đầu chơi điện thoại rồi.
Mặc dù đang là mùa thu, nắng giữa trưa cũng quá gay gắt.
Thẩm Lam Thanh đang định đi ăn trưa, chẳng bao lâu, một bóng người đứng bên cạnh ghế tắm nắng của hắn.
Hắn ngước mắt lên, nhìn qua bóng râm, người đến lại là Giang Ly.
Thẩm Lam Thanh vội vàng ngồi bật dậy, "Sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Giang Ly dừng lại trên lớp băng gạc trên cổ tay Thẩm Lam Thanh, "Chuyện gì vậy? Hôm qua còn chưa có."
Thẩm Lam Thanh nói thật: "Bất cẩn bị đứt."
Giang Ly ngồi xuống cạnh Thẩm Lam Thanh, điểm khác biệt là, bên cạnh anh ta có rất nhiều người theo dõi.
Một số người không quen biết đến nói chuyện với anh ta, nhưng chỉ nhận được sự phớt lờ, cuối cùng đành phải lủi thủi rời đi.
Thẩm Lam Thanh nghĩ, với người như anh ta, dù có vô lễ đến đâu, cũng sẽ có người chạy theo phía sau.
Giang Ly đột nhiên nói: "Một người vô vị như anh, rốt cuộc làm thế nào để giành được sự tin tưởng của Cảnh Sâm vậy?"
Vô vị lại bình thường, còn đặc biệt dễ bị lừa, cực kỳ ngốc nghếch.
Biểu cảm nào cũng viết rõ trên mặt.
Như sợ người ta không nhìn ra vậy.
Thẩm Lam Thanh tất nhiên vẫn không trả lời được, "Không biết."
Thấy anh vẫn không chịu nói, Giang Ly tự cười nhẹ, "Không nói cũng không sao, sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết được bí mật của anh."
Thẩm Lam Thanh nuốt nước bọt, cảm thấy không thể ở bên cạnh anh ta nữa, đành đứng dậy rời đi.
Hắn muốn tránh xa Giang Ly càng xa càng tốt, sân golf này lớn như vậy, chắc không thể cứ gặp nhau mãi đúng không?
Nhưng khi ăn trưa, hắn vẫn rất xui xẻo gặp phải Giang Ly.
Thẩm Lam Thanh cúi đầu tập trung ăn cơm, trong lòng lẩm bẩm "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi".
Nhưng chuyện xui xẻo hơn là, trong nhà hàng rộng lớn này, Giang Ly lại không chọn vị trí khác, mà đi thẳng đến chỗ đối diện hắn, kéo ghế ngồi xuống, giống như cố ý gây sự với hắn.
Giang Ly và Cố Cảnh Sâm đều có khuôn mặt tuấn tú, khí thế áp đảo, nhưng Giang Ly trông có vẻ lịch sự và lý trí hơn, càng khiến người ta không dám đến gần.
Ở bên cạnh những người này, Thẩm Lam Thanh luôn cảm thấy mình trở nên bé nhỏ, sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn. Hắn biết, đó đều là ảo giác của mình, sẽ không có ai nhìn mình, mọi người đều nhìn Giang Ly.
Nhưng tiếc là lần này hắn sai rồi.
Giang Ly là một người khá kỳ quặc, ngoại trừ hai ba người bạn thân, anh ta hầu như không đi cùng người khác, có vẻ anh ta rất thích duy trì sự độc đáo và cô độc.
Vì vậy khi nhìn thấy Giang Ly ngồi đối diện Thẩm Lam Thanh, không ít người đều sửng sốt.
"Người ngồi đối diện Tổng giám đốc Giang là ai vậy? Sao anh ta lại ăn cơm cùng anh ấy?"
"Không biết nữa, hôm qua tôi thấy anh ta ở cùng Cố Cảnh Sâm mà."
"Chẳng lẽ anh ta là bạn của cả hai người họ sao? Giỏi vậy cơ à?"
"Ai mà biết được, nhưng có vẻ anh ta lớn tuổi hơn, lẽ nào là anh trai của ai trong số họ đó chứ?"
"Tách" một tiếng, Thẩm Lam Thanh bị chụp ảnh.
"Trong các cậu có ai biết anh ta không?"
Giang Ly cũng không nhìn Thẩm Lam Thanh, giọng lạnh lẽo vô tình: "Anh đang trốn tôi?"
"Không có."
"Vậy sao anh không dám nhìn tôi?"
Thẩm Lam Thanh vẫn không dám nhìn anh ta, người này chỉ ngồi ở đó thôi cũng đã khiến người khác cảm thấy rất áp lực, hắn vội vàng lấy giấy ăn lau miệng, "Tôi ăn no rồi, tôi đi trước đây."
Hắn đứng dậy rời đi, khi đi ngang qua bên cạnh Giang Ly, khóe mắt nhìn thấy Giang Ly vẫn đang xem điện thoại, dường như không để ý đến mình.
Giang Ly hơi khinh thường nói: "Chỉ một lần gặp mặt thoáng qua, đáng để anh kích động như vậy sao?"
Thẩm Lam Thanh sững người, "Tôi không có."
"Yên tâm, tôi không có ý gì khác với anh, chỉ muốn cân nhắc xem anh có đáng để tôi lợi dụng hay không."
"... Ồ."
Buổi chiều, trên xe trở về trang viên, Cố Cảnh Sâm nhận được hàng loạt tin nhắn dồn dập từ Hứa Duy Chiêu.
Anh bấm vào hộp thư riêng, ngay lập tức ánh mắt tập trung, bởi vì Hứa Duy Chiêu lại gửi ảnh của Thẩm Lam Thanh, mà còn là ảnh chụp chung với Giang Ly!
Có ảnh nói chuyện bên hồ bơi, có ảnh ăn cơm cùng nhau trong nhà hàng...
Người do mình mang đến, bản thân anh còn chưa đi chơi cùng Thẩm Lam Thanh bên hồ bơi, Giang Ly đã chiếm trước rồi.
Hứa Duy Chiêu còn không biết trời cao đất dày mà hỏi: [Từ khi nào quan hệ của anh Thẩm và Giang Ly tốt như vậy?]
Cố Cảnh Sâm nghiến răng hàm, suýt nữa ném điện thoại đi.
Cố Cảnh Sâm tìm thấy Thẩm Lam Thanh trên sân golf.
Dù sao đây cũng là một trang viên golf, hoạt động chính vẫn là chơi golf, các hoạt động giải trí khác đều là phụ, nên Thẩm Lam Thanh tất nhiên cũng muốn trải nghiệm, môn golf mà trước đây hắn chưa từng trải nghiệm, chỉ từng thấy người giàu chơi trên TV.
Thẩm Lam Thanh đương nhiên không biết chơi golf, nhưng hắn cũng không muốn để người khác dạy mình, như vậy sẽ khiến hắn trông quá ngây ngô, sẽ khiến người khác nhận ra hắn hoàn toàn không phải người trong tầng lớp này.
Vì vậy hắn đứng một bên xem người khác chơi trước.
Nếu có caddie đi qua, hắn sẽ đứng sang một bên xem điện thoại, hoặc giả vờ ngắm cảnh.
*Caddie là nhân viên hướng dẫn, phục vụ khách chơi golf tại các sân golf trong khu nghỉ dưỡng hoặc sân golf độc lập.
Thẩm Lam Thanh có dáng vẻ như vậy, kỳ thực lại khá thu hút sự chú ý, dù sao ai vào được đây, cũng không phải là kẻ ngốc, người có thể ngốc nghếch rõ ràng như vậy, cũng khá hiếm. Chỉ là chính hắn không hề nhận ra.
Khi Cố Cảnh Sâm nhìn thấy hắn từ xa, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, sải bước đi tới, một tay choàng lên vai hắn, "Anh đứng đây làm gì vậy? Muốn thử không?"
Thẩm Lam Thanh không bị giật mình, nhưng ánh mắt hơi lơ đãng, có vẻ đang mải suy nghĩ, nói: "... Tôi không biết chơi."
"Không sao, lần đầu ai cũng không biết, để tôi dạy anh."
Nói xong, Cố Cảnh Sâm đã dẫn hắn đến khu vực phát bóng.