"Theo tôi thấy thì đúng là như vậy, hơn nữa làm gì có ai uống bia mà say được." Tống Minh Chu khoác khăn lau tóc lên vai, đi đến bên giường, "Dù sao, lần trước tôi đã nói rồi, tôi thích chú từ cái nhìn đầu tiên mà, chúng ta thử xem sao?"
Lần trước? Thích từ cái nhìn đầu tiên?
Hắn chỉ có thể nhớ đến những lời bậy bạ mà Tống Minh Chu nói khi bọn họ mới gặp. Nhưng chẳng phải Tống Minh Chu đã nói, lúc đó gã chỉ nói vậy để dẫn mình đi thôi sao?
Thẩm Lam Thanh hoàn toàn sợ hãi, "Thử gì cơ?"
Đối với một người đàn ông trung niên tư tưởng chậm chạp như hắn, đồng tính chỉ là từ ngữ trong sách vở mà thôi.
"Hẹn hò đó."
Thẩm Lam Thanh vội vàng từ chối: "Chúng ta đều là đàn ông, không thể nào?"
"Nhưng hôm qua chú rất thích ngực tôi mà."
Nói xong, Tống Minh Chu còn nắm tay Thẩm Lam Thanh, kéo về phía ngực mình, làm bộ muốn cho hắn cảm nhận lại.
Mặt Thẩm Lam Thanh đỏ bừng lên, vùng vẫy rút tay về, "Không thể nào!"
Nhưng ánh mắt của hắn vẫn không kiểm soát được mà nhìn qua. Tống Minh Chu mặc áo choàng tắm, cơ ngực to lớn còn ấn tượng hơn cả phụ nữ, trên đó còn lấp lánh vết nước, làn da trắng trẻo khỏe mạnh, hoàn toàn là thân hình mà Thẩm Lam Thanh ngưỡng mộ.
Sức của Tống Minh Chu lớn hơn hắn, nắm cổ tay hắn, ấn lên cơ ngực của mình.
Thẩm Lam Thanh có thể cảm nhận được bắp thịt to lớn đó, cảm giác rất tốt.
Khiến đầu óc hắn trống rỗng trong chốc lát.
Ở cùng với Tống Minh Chu, thật sự có một cảm giác khó kiểm soát bản thân, như thể mọi thứ đều bị gã chi phối, mọi thứ đều không thể kiểm soát.
Quá nguy hiểm.
Thẩm Lam Thanh cảm thấy rất nguy hiểm, cảm giác không kiểm soát này đã vượt quá phạm vi hắn có thể hiểu được.
Có một cảm giác, nếu hắn tiếp tục ở lại, không biết sẽ làm ra chuyện không thể tưởng tượng gì.
"Tôi còn việc, đi trước!"
Nói xong, Thẩm Lam Thanh cố sức giằng tay khỏi Tống Minh Chu, nhặt quần áo trên đầu giường lên, không kịp mặc, đã chạy ra ngoài cửa.
Lần này Tống Minh Chu không đuổi theo, chỉ nói với theo: "Chú à, về nhà suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi nha."
Suy nghĩ con khỉ!
Bây giờ đầu của hắn sắp nổ tung rồi.
May mà nhà hắn ở đối diện, hắn tìm thấy chìa khóa trong túi quần, mở cửa. Tuy nhiên, hắn chưa kịp đẩy cửa vào, phía sau đã vang lên một giọng nói không tốt.
"Anh, tại sao anh..."
Thẩm Lam Thanh cứng đờ cả người, hắn quay đầu lại, nhìn thấy chính mình nhếch nhác trong mắt Cố Cảnh Sâm - chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng mà đi lại trong hành lang, như một tên biếи ŧɦái điên khùng!
Thẩm Lam Thanh có chút không thể chấp nhận được, khi bộ dạng của mình bị người thứ hai nhìn thấy, quần áo trên tay lập tức rơi xuống đất.
"Tổng giám đốc Cố, tôi... sao cậu lại đến đây?"
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm lướt qua người hắn vài lần: "Anh chắc chắn muốn nói chuyện với tôi trong tình trạng này?"
Hiện tại hắn trông giống như một con thỏ đang bỏ chạy.
Hơn nữa còn giống như vừa chạy từ trên giường người khác xuống vậy.
Đương nhiên, tâm trạng Cố Cảnh Sâm rất không vui.
Thẩm Lam Thanh vội vàng đẩy cửa vào trong: "Cậu đợi bên ngoài một chút, tôi sẽ ra mở cửa ngay."
"Bộp" một tiếng, Thẩm Lam Thanh đóng cửa vào trong.
Vài phút sau, Thẩm Lam Thanh mở cửa, đã thay một bộ trang phục thường ngày, vẻ mặt ngượng ngùng: "Xin lỗi, vừa rồi để cậu thấy cảnh đó."
Cố Cảnh Sâm nhìn hắn không chút biểu cảm, ánh mắt trầm xuống: "Vậy chuyện là thế nào?"
Dưới ánh mắt dò xét của đối phương, Thẩm Lam Thanh không hiểu sao cảm thấy hơi bất an và có lỗi, cúi đầu nói: "Đó là sự cố, hôm qua tôi uống rượu với hàng xóm, không cẩn thận uống nhiều quá nên ngủ ở nhà cậu ta, mới thành ra như cậu thấy đấy..."
Nghe thấy hắn nói vậy, sắc mặt Cố Cảnh Sâm mới hơi dịu đi, vừa định nói gì thì phía sau đột nhiên có tiếng động.
Tống Minh Chu mở cửa, tay cầm một chiếc thắt lưng, thấy Thẩm Lam Thanh đứng ở cửa, cười nói như không có ai ở đó: "Chú, lúc nãy chú đi nhanh quá, cả thắt lưng cũng không mang theo."
Sau đó ga mới nhìn về phía Cố Cảnh Sâm, nói: "Anh chính là sếp của chú ấy đúng không?"
Cố Cảnh Sâm nheo mắt lại, đánh giá lẫn nhau với đối phương, cảm thấy tên này có vẻ quen mắt, nhưng trong thoáng chốc lại không nhớ ra rốt cuộc là ai.
Tóm lại, Tống Minh Chu chính là người khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Có vẻ cậu rất thân thiết với anh ấy."
Tống Minh Chu cười cười: "Tuy chúng tôi mới quen không lâu, nhưng đã rất hiểu nhau rồi. Đã là chú làm việc dưới quyền anh, phải nhờ anh chăm sóc nhiều hơn."
"Tất nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."
Thẩm Lam Thanh im lặng đưa tay ra, nhận lấy thắt lưng, không muốn phát biểu ý kiến gì.
Tống Minh Chu cười rạng rỡ nhìn về phía Thẩm Lam Thanh: "Vậy sau này liên lạc nhé, chú à, nhớ xem tin nhắn của tôi đấy."
Sau đó gã rất tự giác đóng cửa lại.
Thẩm Lam Thanh nhìn về phía Cố Cảnh Sâm.
Ánh mắt u ám của Cố Cảnh Sâm lướt qua thắt lưng trên tay hắn, nói: "Tôi đến đón anh, lần này đi công tác bằng máy bay riêng của tôi, anh chuẩn bị hành lý xong chưa?"
"... Đợi tôi một chút."
Trong lòng Thẩm Lam Thanh có khổ mà không nói nên lời.
Có sếp nhà ai lại đi tìm người đi làm sớm thế này không? Bây giờ mới mấy giờ chứ?
Tuy nói thế nhưng hắn cũng không phải đi làm, chỉ là để phối hợp diễn với Cố Cảnh Sâm, lừa Giang Ly lộ sơ hở, nhưng về bản chất mà nói, việc này phải tính là công việc, mà còn ảnh hưởng đến cuộc sống nghỉ ngơi của hắn!
Nhưng hắn cũng không dám nói không đi, nếu Cố Cảnh Sâm đổi ý, bắt hắn tự gánh món nợ 6 triệu của Giang Ly thì sao?
Cứ như vậy, hai giờ sau, Cố Cảnh Sâm và Thẩm Lam Thanh lên máy bay riêng.
Đến thành phố mới, Thẩm Lam Thanh khá tò mò, kiếp trước hắn chưa từng rời khỏi thành phố của mình, đừng nói đến đi du lịch, giờ đi công tác cùng Cố Cảnh Sâm chuyến này, ngược lại giống như đi du lịch.
Điểm đến của Cố Cảnh Sâm lần này là một khu trang viên sân golf hẻo lánh, diện tích rất rộng, phía sau núi thậm chí còn có một sân bay nhỏ.