Cũng may tính cách của nguyên chủ khá giống với hắn, nhút nhát thật thà...
Thẩm Lam Thanh thử nghiệm đưa tay ra, giúp Cố Cảnh Sâm thắt dây an toàn.
Cố Cảnh Sâm đang mơ màng ngủ, khi bị Thẩm Lam Thanh làm phiền, mày kiếm nhíu lại, có vẻ không kiên nhẫn.
Thẩm Lam Thanh sợ hãi dừng lại, lo lắng nhìn khuôn mặt của Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm, mới chỉ 26 tuổi, sau khi tốt nghiệp từ nước ngoài trở về, chỉ trong vòng bốn năm đã kế nhiệm vị trí CEO của tập đoàn Cố thị, trở thành gia chủ hào môn trẻ nhất.
Lúc này, hơi thở của anh mang theo mùi rượu, môi mỏng khẽ mím lại, đường nét của khuôn mặt tuấn mỹ mà sắc sảo.
Rượu mà Cố Cảnh Sâm đã uống bị bỏ thuốc, nên một lúc nữa, Thẩm Lam Thanh có thể sẽ phải đưa Cố Cảnh Sâm về nhà của nữ chính.
Khi Cố Cảnh Sâm được thắt dây an toàn, anh đã tỉnh táo hơn một chút, nhức đầu mở mắt ra, "Chưa đến nhà sao?"
"Còn nửa tiếng nữa mới tới."
Giọng Thẩm Lam Thanh có phần dịu dàng, chững chạc, rất có khả năng an ủi người khác.
Thường ngày Cố Cảnh Sâm ngồi ghế sau, hôm nay có lẽ do vệ sĩ thấy anh say quá, không tiện chăm sóc ở ghế sau nên đã đỡ anh lên ghế phụ.
Anh bực bội kéo kéo chiếc cà vạt thắt cổ, sau khi nới lỏng thì vứt đi, thậm chí mấy cái cúc áo trong áo sơ mi cũng được mở ra, lộ ra yết hầu và xương quai xanh rất gợi cảm.
Gió lạnh lùa vào chiếc áo sơ mi.
Nhưng tại sao vẫn cảm thấy nóng?
Cố Cảnh Sâm nhíu mày, "Đi đến đâu rồi?"
Thẩm Lam Thanh cũng không rõ, hắn vội vàng nhìn vào hướng dẫn trên điện thoại, "Vừa ra khỏi phố cổ."
Phố cổ còn cách ngoại thành phía Đông cũng phải hơn bốn mươi phút, có vẻ vừa rồi Thẩm Lam Thanh đã dỗ mình.
Xung quanh dường như không có chỗ ở nào gần hơn, anh càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại, đè nén cơn say và cảm giác nóng bức.
Cuối cùng Tổng giám đốc lại ngủ thϊếp đi, những dây thần kinh căng thẳng của Thẩm Lam Thanh cũng phần nào được thả lỏng.
Hắn ngồi thẳng lưng suốt một thời gian, tập trung lái xe, có vẻ như làm vậy có thể giúp hắn quên đi nhiều phiền muộn.
Nhưng không lâu sau, ánh mắt của Cố Cảnh Sâm lại chuyển hướng về phía hắn.
Thẩm Lam Thanh không dũng cảm lắm, đặc biệt là khi bị sếp mình nhìn chằm chằm, hắn cố gắng nhớ lại xem mình có mắc lỗi gì không, đồng thời điều chỉnh tư thế ngồi cho ngay ngắn hơn.
Sự kính nể với sếp đã trở thành thói quen nhiều năm của hắn.
"... Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Giọng của Cố Cảnh Sâm có phần khàn khàn.
Thẩm Lam Thanh im lặng nhìn Cố Cảnh Sâm một cái, rồi mới nói: "Tổng giám đốc Cố, năm nay tôi 35 tuổi."
Dáng người của hắn được bảo dưỡng rất tốt, nhìn chỉ khoảng hai mươi, nhiều nhất là mười trên ba mươi.
Chỉ có điều sắc mặt của hắn rất trắng, có chút phong sương, lại đeo kính gọng đen, làm cho đôi mắt của hắn trông có vẻ uể oải.
Anh cười khẽ, nói: "Vậy có lẽ tôi nên gọi anh là anh rồi."
Lúc này, Cố Cảnh Sâm đã cảm thấy có điều không ổn, anh chéo chân lại để che giấu phản ứng của mình.
Bây giờ anh nên đến bệnh viện ngay lập tức.
Anh vốn định nhờ Thẩm Lam Thanh đưa mình đến bệnh viện.
Nhưng khi chạm vào thắt lưng thon gọn và thanh mảnh của Thẩm Lam Thanh, ánh nhìn không khỏi trượt xuống, quần âu đồng bộ ôm sát vào hình dáng đầy đặn của người kia.
Cổ tay và mắt cá chân đều trắng trẻo như vậy, không khó để tưởng tượng rằng dưới lớp quần áo kia là làn da trắng đến mức nào.
Một người đàn ông trung niên bình thường, không có năng lực và nhút nhát như vậy.
Một cơ thể vừa trắng nõn vừa gầy yếu như thế.
"Tổng giám đốc Cố, cậu có thể gọi tôi thế nào tùy cậu." Thẩm Lam Thanh vẫn giữ giọng điệu nhẫn nhịn như mọi khi, không có chủ kiến, hay là thái độ nịnh bợ như tất cả mọi người.
Thế nhưng tại sao anh lại cảm thấy có gì đó khác biệt?
Chuyện này không nên xảy ra.
Nhưng cảm giác nóng bỏng liên tiếp ập đến tựa như những cơn sóng mạnh, lý trí bắt đầu sụp đổ, ánh mắt của Cố Cảnh Sâm ngày càng sâu thẳm, trong lòng có một con quái vật với hàm răng nhọn đang rục rịch.
"Hứa Duy Chiêu?" dường như Cố Cảnh Sâm có chút nghiến răng, một cuộc gọi đến, anh tiếp máy nhưng giọng điệu rất không thân thiện, "Tốt nhất là có chuyện quan trọng."
"Cảnh Sâm, cậu không sao chứ? Tôi đã đưa bác sĩ đến nhà cậu rồi, con rệp đó suýt nữa đã xâm phạm thư ký nhỏ của cậu, may mà chúng tôi đến kịp, rượu mà cậu đã chắn giúp cô ấy cũng có vấn đề..."
Người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ gầy gò, hôm nay đặc biệt bồn chồn không yên, bộ vest ôm sát khiến vòng eo của hắn trông như chưa tới một vòng tay.
Ánh nhìn của Cố Cảnh Sâm không tự chủ dừng lại, anh nheo mắt lại, hạ giọng nói: "Đã muộn rồi."
Tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát huy.
Cuộc gọi bị anh cúp.
Ánh mắt của người đàn ông càng trở nên rõ ràng.
Thẩm Lam Thanh căng thẳng theo dõi từng cử động của Cố Cảnh Sâm, trong khi đó hắn vẫn đang băn khoăn một vấn đề. Nếu mình không thực hiện nhiệm vụ, thì sẽ không thu thập được dương khí của đàn ông, và như vậy hắn sẽ không thể trở về thế giới của mình.
Nhưng mà, cho dù ở đâu dường như cũng không quan trọng, hắn có một người em trai thành đạt, có thể chu cấp cho cha mẹ rất tốt, hơn nữa giữa hắn với cha mẹ cũng không có tình cảm gì, thế giới đó cũng không có ai khiến hắn lưu luyến.
Hay là hắn có thể ở lại đây cũng được, ít nhất công việc hiện tại với thân phận này còn tốt hơn công việc ban đầu của hắn, lương cũng cao hơn, cuộc sống cũng đàng hoàng hơn...
Hơn nữa, trông có vẻ Cố Cảnh Sâm là người mà hắn không thể chọc vào.
Cố Cảnh Sâm có quyền lực và thế lực, cũng là một trai thẳng, Thẩm Lam Thanh từ những ký ức hạn chế biết rằng, Cố Cảnh Sâm ghét nhất những người muốn nịnh bợ.
Nếu như hắn dám thực hiện nhiệm vụ như vậy, chắc chắn sẽ bị Cố Cảnh Sâm ghét, chưa nói đến việc thu thập dương khí, đó thực sự là một nhiệm vụ không thể hoàn thành!
"Chờ đã, tìm một chỗ không có người dừng xe." Cố Cảnh Sâm đột nhiên nói bằng giọng khàn khàn.
"Được." Thẩm Lam Thanh không hiểu tại sao, nhưng hắn cũng chỉ có thể nghe lời làm theo, rẽ vào dưới cầu và dừng xe.
"Xuống xe."
Thẩm Lam Thanh lại nghe lời mở cửa xe, bước xuống.
Là một người làm công, dù sếp có bỏ hắn giữa đường cũng không sao, hắn đã quen với việc chịu đựng như vậy.
Xung quanh rất yên tĩnh, trên cầu rộng thỉnh thoảng có xe cộ chạy vù vù qua, ánh đèn chập chờn phản chiếu bóng dáng của hai người.