Đồng thời, Thẩm Lam Thanh không khỏi cảm thấy hoang mang.
Cố Cảnh Sâm, có thật sự cần phải tốt với mình như vậy không? Thực ra cho dù bọ họ không làm những việc rõ ràng như thế này, Giang Ly cũng sẽ lợi dụng hắn thôi, nhưng những điều Cố Cảnh Sâm nói có vẻ rất có lý...
Thẩm Lam Thanh rơi vào trạng thái phân vân.
Cố Cảnh Sâm tặng cho hắn rất nhiều thứ, bất giác căn phòng của hắn trong nhà Cố Cảnh Sâm đã được lấp đầy bởi các món đồ đắt tiền.
Tuy ban đầu Thẩm Lam Thanh rất không quen, nhưng dần dần cũng có thể thích nghi, nhiều thứ đắt thì có lý do của nó, giá trị mà chúng mang lại xứng đáng với số tiền đó.
Như vải may quần áo đắt tiền hơn, sẽ mềm mại và ôm sát hơn, còn có những sản phẩm chăm sóc da mắt xa xỉ đó cũng khiến làn da của Thẩm Lam Thanh đẹp hơn không ít.
May mắn là nhanh chóng đến cuối tuần, Thẩm Lam Thanh lấy cớ về nhà thu dọn hành lý, trở về nhà mình.
Thẩm Lam Thanh đi thang máy lên lầu, nhìn mình qua gương, đột nhiên giật mình nhận ra, dường như hắn đã rơi vào một cái bẫy ngọt ngào và đầy cám dỗ. Bộ trang phục hàng hiệu trên người hắn, chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, cùng làn da trắng mịn được chăm sóc kỹ lưỡng, tất cả đều cho thấy hắn đã hoàn toàn bị bao bọc bởi hơi thở của đồng tiền.
Hơi thở thuộc về những thứ Cố Cảnh Sâm đặt riêng cho hắn.
Từ đầu đến chân hắn, quần áo, cà vạt, áσ ɭóŧ, giày dép, tất cả đều do Cố Cảnh Sâm chọn cho hắn.
Hơn nữa, hắn không thể ghét bỏ, cũng không thể kháng cự.
Thẩm Lam Thanh ôm trán, nhăn mày nghĩ, chuyện này thật tội lỗi.
"Ting~ Đã đến tầng 19."
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Thẩm Lam Thanh đột nhiên mở to mắt, người đứng bên ngoài thang máy, lại chính là thanh niên xăm trổ sống đối diện nhà mình!
Tại vì gần đây hắn quá quan tâm chuyện khác, đột nhiên quên mất người này chính là hàng xóm của mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung một lúc.
Thẩm Lam Thanh nuốt nước bọt.
Cơ thể cứng đờ rất lâu, mới phát hiện ra đối phương dường như không nhận ra mình.
Sau đó, hắn cẩn thận bước ra ngoài.
Hắn gần như đang nín thở.
Tuy nhiên, khi hắn tưởng không sao nữa, lúc đi ngang qua thanh niên, gã đột nhiên nói.
"Là chú đúng không? Ông chú."
Giọng nói trẻ trung, mang chút khàn khàn đặc trưng, và đầy trêu chọc.
"Tuần trước, người hôn nhau trong hành lang, gây ra tiếng động lớn, cũng là chú."
Thẩm Lam Thanh giật mình, không ngờ khi hắn đưa Cố Cảnh Sâm say rượu về nhà, người này cũng nhìn thấy?
Thanh niên không vào thang máy, mà đi đến sau lưng hắn, dáng người cao lớn áp sát lại gần, mang theo áp lực: "Tôi đang nói chuyện với chú đấy, phải nhìn tôi chứ."
"... Cậu nhầm người rồi." Thẩm Lam Thanh không dám quay đầu lại.
Thanh niên bước đến trước mặt cậu, khẽ cười: "Vậy, làm quen lại nhé. Tôi tên Tống Minh Chu, còn chú?"
Thẩm Lam Thanh hoàn toàn không hiểu nổi logic của gã, hắn chỉ cảm thấy người này rất nguy hiểm, nên không thể không nhượng bộ.
"Tôi tên Thẩm Lam Thanh."
"Rất tốt, chú đã ăn bánh quy tôi làm chưa?"
Thẩm Lam Thanh do dự gật đầu.
Giọng điệu của Tống Minh Chu giống như đang trêu đùa con vật nhỏ: "Vậy chú không có quà đáp lễ gì sao?"
Thẩm Lam Thanh không nói gì nữa.
Khi gặp những câu hỏi kỳ lạ, lựa chọn của hắn luôn là né tránh và im lặng.
Tống Minh Chu nhận ra sự im lặng phản kháng của hắn, khóe môi lại cong lên: "Chú không có biểu hiện gì, nhưng tôi lại có đấy. Chú à, chú có biết không, gần đây tôi vẫn luôn tìm chú đấy."
Đã vẫn gọi hắn là chú, vậy tại sao còn phải hỏi tên...
Thẩm Lam Thanh: "Sao lại tìm tôi?"
Tống Minh Chu vòng tay qua vai Thẩm Lam Thanh, dẫn hắn đi về phía cửa nhà: "Hai tuần trước, chú phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi vốn đang thực hiện nhiệm vụ, nhìn thấy chú vô tội nên tiện đường đưa chú đi, chú lại vong ân bội nghĩa, hại tôi vào đồn cảnh sát, phải làm sao đây?"
Thẩm Lam Thanh bị dẫn đến trước cửa nhà Tống Minh Chu, đầu óc trống rỗng, hắn nhìn hình xăm hung dữ trên cánh tay Tống Minh Chu: "Vậy, cậu không phải là xã hội đen?"
"Ừm." Tống Minh Chu nói úp úp mở mở, nhưng không phủ nhận.
Lúc đó, Thẩm Lam Thanh vốn thấy Tống Minh Chu và đồng bọn đang bắt nạt người, nên mới cho rằng gã là xã hội đen, nhưng nghĩ kỹ lại, Tống Minh Chu thật sự đã đưa mình rời khỏi nơi nguy hiểm...
Mặt Thẩm Lam Thanh trắng bệch: "Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm, tôi tưởng cậu định làm gì tôi, nên mới..."
"Nên mới gọi hồng hài nhi của chú đến?"
Thẩm Lam Thanh lại giật mình, vội vàng phủ nhận: "Hả? Cái gì! Không phải đâu, cậu ấy là sếp của tôi!"
"Ồ~" Tống Minh Chu lấy chìa khóa mở cửa, lôi Thẩm Lam Thanh vào trong: "Hôn nồng nhiệt với sếp ở cửa?"
"Không phải vậy! Tối hôm đó cậu ấy say rượu, đó hoàn toàn là hiểu lầm, là tai nạn, không phải như cậu nghĩ đâu!" Thẩm Lam Thanh gấp đến đỏ mặt.
Theo cổ áo của hắn xuống, có thể thấy da cổ và xương quai xanh cũng hồng hồng, còn có nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh, vẫn khiến người ta liên tưởng.
Rầm" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Thẩm Lam Thanh mới chợt nhận ra, mình đã bị dẫn vào nhà của Tống Minh Chu.
Hắn rụt người lại, muốn lùi về sau, nhưng Tống Minh Chu mạnh mẽ kéo hắn vào trong, ngồi xuống ghế lười ở ban công: "Đừng nghĩ đến chuyện chạy, tối nay uống rượu với tôi đi, coi như xin lỗi."
"Tôi- tôi không uống được nhiều rượu."
"Tôi vốn cũng định ra ngoài uống rượu, chú chọn đi, ở trong nhà tôi, hay là cùng uống rượu với tôi và anh em của tôi."
Thẩm Lam Thanh lập tức im lặng, anh em của Tống Minh Chu, có phải đều hung dữ như gã không?
Vậy, có vẻ vẫn là, ở lại nhà Tống Minh Chu, an toàn hơn?
Cái quái gì vậy chứ!
Tống Minh Chu thật sự quá đáng sợ, khuôn mặt đó nhìn giống như người trong xã hội đen, nói chuyện cũng luôn không cho mình lựa chọn.
Trong lòng Thẩm Lam Thanh không cam lòng, nhưng cũng thật sự là hắn có lỗi, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại.
Tống Minh Chu lấy nhiều bia từ trong tủ lạnh ra, chiếu phim hành động lên tường ban công, Thẩm Lam Thanh thì co rúm bên cạnh gã.