Cứ nghĩ mãi như vậy, Thẩm Lam Thanh càng thêm bất an.
Thậm chí sau khi về đến biệt thự, hắn còn đâm vào lưng Cố Cảnh Sâm.
Hắn vội vàng lùi lại: "Xin lỗi, tôi thất thần."
Cố Cảnh Sâm đã thay dép, quay người lại: "Có vẻ anh có tâm sự gì đó?"
Thẩm Lam Thanh đã do dự cả ngày, cuối cùng mới quyết tâm.
"Tổng giám đốc Cố, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Là về bạn của cậu, cậu Giang."
Thẩm Lam Thanh kể lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay với Giang Ly cho Cố Cảnh Sâm nghe.
Hắn xấu hổ cúi đầu, nói: "Tôi rất xin lỗi, vì tôi đã do dự, cậu đối xử với tôi tốt như vậy, trả lương cao như vậy, nếu tôi đồng ý làm việc giúp cậu ta, thì tôi đúng là kẻ phản bội."
Rõ ràng hắn cũng chưa làm gì sai, mà đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ rồi.
Cũng khá là đáng yêu.
Cố Cảnh Sâm nhìn chằm chằm vào xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu hắn, thất thần một lúc.
Thấy hắn nói xong rồi, Cố Cảnh Sâm mới ho một tiếng, khoanh tay lại: "Không sao, anh làm rất tốt."
"Thật sao?" Nước mắt Thẩm Lam Thanh như muốn trào ra: "Cậu không trách tôi sao?"
Mắt hắn ướt nhòe, lông mi đều đang run rẩy.
Cố Cảnh Sâm cố nén xúc động muốn vuốt ve người kia, siết chặt tay lại: "Sao lại trách anh chứ? Đây vốn chỉ là một tai nạn, là Giang Ly muốn lợi dụng anh, đâu phải lỗi của anh. Hơn nữa, anh đã nói với tôi rồi mà? Anh không muốn hại tôi, đúng không?"
Thẩm Lam Thanh gật đầu, cúi mắt: "Đúng vậy."
Cố Cảnh Sâm khẽ cười: "Rất tốt, vậy anh nghe tôi, hãy hợp tác với cậu ta, sau này mỗi lần liên lạc với nhau, đều nói cho tôi biết, được không?"
"... Hợp tác với câu ta?"
Thẩm Lam Thanh có chút không thể tin được: "E là không được đâu? Chuyện này... chuyện này có ổn không?"
Hắn vốn tưởng, sau khi thú thật với Cố Cảnh Sâm, sẽ không còn việc gì liên quan đến mình nữa.
"Ngẩng đầu lên." Cố Cảnh Sâm đột nhiên tiến lại gần một bước, đầu ngón tay nhấc cằm Thẩm Lam Thanh lên, khiến hắn nhìn về phía mình.
"Khi nói chuyện phải nhìn vào mắt tôi, mới có lễ phép chứ."
Thẩm Lam Thanh lập tức mở to mắt, đôi mắt vốn tròn trịa càng to hơn, hắn rụt người lại, toàn thân bị Cố Cảnh Sâm bao phủ, không hiểu sao cảm thấy Cố Cảnh Sâm lúc này rất nguy hiểm.
"Cậu ta muốn hại tôi, tất nhiên tôi phải phản công. Anh sẽ giúp tôi đúng không?"
"Nói đi, anh."
Thẩm Lam Thanh của tôi.
Nông cạn, tầm thường, phàm tục, yếu đuối, nhiều tâm cơ.
Thẩm Lam Thanh đã liên lạc với Giang Ly, do dự cả ngày mới về nói với mình, ai biết được trước đó bọn họ đã nói những gì? Tại sao không nói sớm với mình? Khi thú thật với mình, lại còn dùng vẻ mặt đáng thương để mê hoặc lòng người.
Hóa ra Thẩm Lam Thanh, còn xảo quyệt hơn anh tưởng tượng.
Thẩm Lam Thanh nuốt nước bọt, hắn biết, lúc này không thể từ chối Cố Cảnh Sâm được.
Vì vậy hắn chỉ có thể gật đầu: "Được, tôi sẽ làm theo."
Lúc này Cố Cảnh Sâm mới mỉm cười buông hắn ra.
Nhưng trong lòng Thẩm Lam Thanh vẫn còn cấn cấn, cứ cảm thấy nụ cười của người này có gì đó không thiện ý.
Tiếp theo, giọng thờ ơ của Cố Cảnh Sâm vang lên: "Vậy thì, trước tiên chúng ta phải tạo ra ảo tưởng, để cậu ta nghĩ tôi rất tin tưởng anh, thân thiết với anh. Chỉ có như vậy, anh mới có giá trị lợi dụng đối với cậu ta, cậu ta mới chủ động tìm anh."
"Vì vậy, tuần sau anh đi công tác với tôi nhé."
Thẩm Lam Thanh gật đầu, nhận ra Cố Cảnh Sâm không thể nhìn thấy, mới mở miệng nói: "Tôi hiểu rồi."
*
Trong tuần tiếp theo, vì mục đích đó, Cố Cảnh Sâm thường xuyên để Thẩm Lam Thanh cùng ăn cơm với mình.
Mỗi lần Thẩm Lam Thanh từ văn phòng Tổng giám đốc đi ra, đều phải chịu ánh mắt nóng bỏng của mọi người ở phòng thư ký, hơn nữa, để tin đồn càng nhiều càng có vẻ thật, hắn không thể không ở lại tán gẫu với mọi người một lúc mới có thể rời đi.
Trong một lần ăn cơm ngẫu nhiên, Cố Cảnh Sâm nhìn thấy điện thoại của Thẩm Lam Thanh, màn hình đã vỡ, trên đó có vài vết nứt.
Ngày hôm sau, Thẩm Lam Thanh nhận được gói quà điện thoại mới do Mạnh Nguyệt Nhân đưa tới.
Thẩm Lam Thanh ngơ ngác: "Đây là...?"
Mạnh Nguyệt Nhân nói: "Đây là điện thoại Tổng giám đốc Cố dặn mua cho anh đấy, anh Thẩm, màn hình điện thoại của anh đã vỡ rồi, dùng chắc không tiện, anh cứ nhận lấy đi, nếu không điện thoại đắt thế này phải vứt đi."
Thẩm Lam Thanh sửng sốt: "Vứt đi?"
Hứa Duy Chiêu ở bên cạnh chen vào: "Đúng vậy, đồ Cảnh Sâm tặng, anh không nhận, người khác cũng không dám dùng! Nhưng nếu anh thật sự vứt nó, nhớ nói cho tôi biết vị trí thùng rác nhé."
Thẩm Lam Thanh không nhận ra đó là nhãn hiệu gì, nhưng hắn biết đó là cùng kiểu với điện thoại của Cố Cảnh Sâm.
Giọng lạnh lùng vô tình của Cố Cảnh Sâm từ trong văn phòng vọng ra: "Hứa Duy Chiêu, cậu không có việc gì làm sao? Cả ngày chạy qua đây tung tin đồn."
Hứa Duy Chiêu lập tức giơ hai tay lên: "Được rồi được rồi, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi."
Sau đó anh ta nhìn Thẩm Lam Thanh với vẻ ghen tị: "Nhưng mà, cậu ấy đúng là đối xử với anh rất tốt, lại còn mua cho anh chiếc điện thoại này, là mẫu mới tôi còn không đặt được đấy."
Thẩm Lam Thanh nhận lấy điện thoại, sau đó khi ăn cơm, cảm ơn Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm nói: "Lương của anh cũng không ít, không cần phải tiết kiệm quá mức, đồ cần thay thì phải thay mới."
"Theo mức thu nhập của anh, không cần phải sống cuộc sống nghèo khó tiết kiệm nữa, chi tiêu của anh cũng là đóng góp cho xã hội, hiểu không? Mỗi tầng lớp, đều có mức chi tiêu tương ứng."
Thẩm Lam Thanh mờ mịt gật đầu, cảm thấy đối phương nói cũng có lý, có điều bản thân từ trước đến nay vì trả nợ nhà nên quen tiết kiệm, lại nghe Cố Cảnh Sâm tiếp tục nói: "Còn cả quần áo của anh nữa, để tôi bảo người mua mới cho anh nhé."
"... Được."
Thẩm Lam Thanh không phải không biết từ chối, chỉ là, trước mặt Cố Cảnh Sâm, hắn luôn không có can đảm từ chối.
Hơn nữa, trước đây hắn cũng đã từ chối đề nghị cùng ăn cơm với Cố Cảnh Sâm rồi, nhưng Cố Cảnh Sâm lại dùng lý do lừa gạt Giang Ly để thuyết phục hắn.
Tóm lại, Thẩm Lam Thanh không nói lại được Cố Cảnh Sâm, mỗi lần đối mặt với Cố Cảnh Sâm, hắn lại có chút lúng túng, nên đành giảm bớt đối thoại, trực tiếp đồng ý, như vậy Cố Cảnh Sâm sẽ không nói gì thêm nữa.