Chẳng phải do hắn muốn để lại ấn tượng tốt với Hạ Vũ hay sao, trong mắt hắn, những người uống cà phê Mỹ đều là những người ưu tú, nhưng mà cà phê Mỹ thật sự rất đắng, mỗi lần hắn chỉ có thể uống từng chút một...
Sau đó, Cố Cảnh Sâm tự nhiên nói: "Tôi muốn giống như anh ấy."
Sau khi Hạ Vũ rời đi rồi, Thẩm Lam Thanh có hơi bồn chồn, đặc biệt là Cố Cảnh Sâm lại còn ngồi bên cạnh mình, khoảng cách này quá gần, bình thường bọn họ hiếm khi ở gần nhau như vậy.
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm thỉnh thoảng lại rơi trên người hắn, thế nhưng hắn không dám nhìn Cố Cảnh Sâm.
Hắn chủ động mở lời: "Tổng giám đốc Cố, tiếp theo chúng ta làm gì?"
Cố Cảnh Sâm: "Tôi biết có lẽ anh không muốn làm to chuyện, đợi cô ta tan làm, chúng ta sẽ tìm cô ta nói chuyện."
Thẩm Lam Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Do hai người họ đến muộn, sau khi Hạ Vũ bận rộn một tiếng đồng hồ thì tan làm.
Thẩm Lam Thanh và Cố Cảnh Sâm đến cửa sau.
Bên trong vang lên tiếng xì xào nói chuyện, Thẩm Lam Thanh còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Cố Cảnh Sâm đột nhiên dừng lại, hắn suýt lại đâm vào lưng đối phương. Cố Cảnh Sâm xoay người, ra hiệu cho hắn im lặng.
Trong cửa, Hạ Vũ trở lại phòng nghỉ nhân viên, bên trong có một thanh niên, thấy cô ta đi vào, vội nói: "Người mà bạn trai cô đưa đến, cô có biết anh ta là ai không?"
Hạ Vũ lắc đầu, "Anh ta chỉ là bạn của Thẩm Lam Thanh thôi."
Thanh niên kia lấy trang tìm kiếm trên điện thoại cho cô ta xem, "Cô nhìn kỹ đi, anh ta là Tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị. Không phải Thẩm Lam Thanh là tài xế sao, anh ta chắc chắn là lái xe cho Cố Cảnh Sâm này, không ngờ lần này lại câu được một con cá lớn!"
"Cậu muốn làm gì?"
"Cô ngốc thật, trước tiên hãy giữ Thẩm Lam Thanh, đừng lấy chút sính lễ đó nữa, hãy đi tiếp cận với Cố Cảnh Sâm, nếu cô có thể dựa vào Cố Cảnh Sâm, thì mấy chục triệu sính lễ chỉ là chuyện nhỏ!" Ánh mắt của thanh niên lộ ra vẻ tham lam.
Hạ Vũ vẫn còn chút lý trí, từ chối nói: "Nhưng mà, tôi cảm thấy không được đâu, Cố Cảnh Sâm là người như thế nào, làm sao tôi có thể lay động được anh ta?"
Lời nói vừa dứt, cô đã bị thanh niên ấn vào tủ quần áo, đối phương hung dữ nói: "Tốt nhất cô hãy làm theo lời tôi! Nếu không, tôi sẽ khiến cô không lấy được một xu, còn bán cô đi, dùng chính cô để trả nợ!"
Sắc mặt Hạ Vũ lập tức trắng bệch.
Tay nắm cửa xoay một cái, người bên trong sắp ra ngoài đến nơi.
Cố Cảnh Sâm nắm vai Thẩm Lam Thanh, đẩy hắn vào sau cửa, chính mình cũng dựa vào.
Thanh niên kia càu nhàu bước đi, không hề phát hiện ra họ.
Thẩm Lam Thanh thu hồi suy nghĩ, mới phát hiện ra mình và Cố Cảnh Sâm gần như dán sát vào nhau.
Quá gần, ánh mắt Cố Cảnh Sâm dừng lại trên gương mặt trắng bệch gầy gò của hắn, trong thoáng chốc, anh không nghe thấy động tĩnh khác, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng trước mắt, đôi môi mỏng và xinh đẹp.
Tim anh đập rộn ba cái.
Cố Cảnh Sâm nhớ mùi của đối phương, trong ký ức rối ren mờ ám đêm đó, trong mấy ngày mơ hồ liên tiếp.
Thật kỳ lạ, rõ ràng nhìn người này gầy yếu như vậy, trắng bệch đến mức gần như ốm yếu, tại sao trong giấc mơ mình lại... khát khô.
Biểu cảm yếu ớt trên gương mặt đó, luôn có thể kí©h thí©ɧ mạnh mẽ hơn ham muốn phá hủy của mình.
Một lúc sau, Hạ Vũ thay xong quần áo thường bước ra.
Hạ Vũ đóng cửa lại, mới nhìn thấy Thẩm Lam Thanh và Cố Cảnh Sâm ở góc rẽ, cô ta hơi sững sờ, vẫn chưa kịp phản ứng.
Cô ta bước qua, khó hiểu nói: "Sao các anh lại ở đây?"
Thẩm Lam Thanh há miệng, không nói gì.
Cố Cảnh Sâm kéo hắn cách xa một chút, lạnh lùng nói: "Vừa rồi, chúng tôi đều nghe thấy."
Sắc mặt Hạ Vũ vốn đã trắng bệch nay còn khó coi hơn.
Cô ta lộ ra vẻ sắp khóc, nhìn Thẩm Lam Thanh, khẽ giải thích: "Anh, em không cố ý đâu, là bọn họ ép em, bảo em lừa tiền sính lễ của anh..."
Thẩm Lam Thanh nhỏ giọng hỏi: "Sao em không báo cảnh sát?"
Hạ Vũ khóc nói: "Bố em nợ tiền, ông ấy chết rồi, chỉ còn em trả, nhưng bây giờ em hoàn toàn trả không nổi, lúc đầu bọn chúng tốt bụng giúp tìm việc giúp em, sau đó, sau đó em cũng trả được không ít... Vốn định lần này sẽ không làm nữa, nhưng giờ bọn họ lại ép em đến gần Tổng giám đốc Cố."
Thẩm Lam Thanh hiểu ra, Hạ Vũ không báo cảnh sát, là vì cô ta cũng đã sa chân vào vũng bùn từ sớm, bị người khác nắm thóp rồi, chỉ có thể để mặc người ta chém gϊếŧ, nếu cô ta báo cảnh sát, thì chính cô ta cũng sẽ xong đời.
Cố Cảnh Sâm nói: "Em quá ngây thơ. Em cho rằng ngoài báo cảnh sát ra, em còn lựa chọn nào khác sao? Em vĩnh viễn không thể thoát khỏi chúng, hoặc là tiếp tục phạm tội, hoặc là tự thú, em tự chọn đi."
Hạ Vũ che mặt bắt đầu khóc, cô gái trẻ xinh đẹp khóc cũng rất đáng thương.
Thẩm Lam Thanh mím môi, nhìn Cố Cảnh Sâm: "Tổng giám đốc Cố, thật sự không còn cách nào khác sao?"
Gương mặt tuấn tú của Cố Cảnh Sâm căng thẳng, bất mãn nói: "Cô ta đã là nạn nhân, lại còn có công chủ động tố cáo, tôi sẽ mời luật sư giúp cô ya."
Nghe nói vậy, Thẩm Lam Thanh dịu dàng nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc Cố, lần này cũng làm phiền cậu rồi."
Cố Cảnh Sâm hơi nâng cằm lên: "Ừm, chuyện nhỏ thôi."
Thẩm Lam Thanh quay sang Hạ Vũ: "Hạ Vũ, em yên tâm đi, Tổng giám đốc Cố sẽ giúp em."
Mọi người nói chuyện xong, rồi sau đó tản ra.
Thẩm Lam Thanh đang định lại cảm ơn Cố Cảnh Sâm, quay người nhìn, không biết Cố Cảnh Sâm đã tự mình rời đi từ lúc nào, đi về phía chiếc xe đậu bên ngoài cửa.
"Còn không qua đây?" Cố Cảnh Sâm quay đầu thúc giục.
Thẩm Lam Thanh vội đuổi theo, bắt đầu lái xe.
Trên đường về nhà, Cố Cảnh Sâm rất im lặng, Thẩm Lam Thanh bắt đầu nghi ngờ, không biết mình có làm gì khiến Tổng giám đốc không hài lòng không?
Nhưng hôm nay đúng là mình lại làm phiền Cố Cảnh Sâm, để cậu ấy vì những chuyện nhỏ này của mình mà phiền hà, nên cho dù cậu ấy có tức giận thì cũng đúng.
Về đến nhà, Thẩm Lam Thanh vẫn nói: "Tổng giám đốc Cố, tôi thực sự không biết phải cảm ơn cậu thế nào cho phải, lần này nhờ có cậu..."
Cố Cảnh Sâm xua tay, có vẻ hơi sốt ruột: "Không cần lặp đi lặp lại cảm ơn, mời luật sư giúp cô ta, gần như không tốn tiền."
Thẩm Lam Thanh ngẩn người, đúng vậy, với cậu ấy mà nói, đúng là chuyện nhỏ, bỏ ra chút tiền mời luật sư, mấy trăm nghìn mấy triệu đều không tính là tiền...