Chương 5

21.

Tần Thác nhìn thấy Cố Diễn Châu liền nhiệt tình tiến tới chào hỏi.

“Tôi đến muộn, tự phạt một ly nhé.”

Tôi muốn chạy trốn, nhưng Cố Diễn Châu đã giữ tôi lại: "Đừng đi, đây là người bạn thân nhất thời trung học của anh, Tần Thác, để anh giới thiệu cậu ấy với em."

Tần Thác cầm ly rượu trên tay sải bước tới, cho đến khi nhìn thấy tôi, nụ cười mới cứng lại.

"Sao cậu lại ở đây?"

Cố Diễn Châu cho rằng Tần Thác đang nói chuyện với mình nên đấm vào ngực Tần Thác.

"Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Đây không phải là buổi họp lớp cấp ba của chúng ta sao?"

Ánh mắt của Tần Thác lần này tập trung vào tôi: "Tôi đang nói về cậu ta."

"Cậu nói em ấy hả, em ấy là đàn em năm cuối của chúng ta, bây giờ đang là thư ký của tôi. Tên em ấy là..."

Tần Thác cười lạnh: "Tống Dật, cậu đúng là âm hồn không tan!"

Giờ đến phiên Cố Diễn Châu sửng sốt: "Hai người quen nhau sao?"

Tần Thác túm lấy cổ tôi, hung tợn nhìn tôi: "Tống Dực, tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo cậu tránh xa Diễn Châu, đây là cách cậu ghi nhớ đấy à?"

"Tần Thác, cậu mau buông tay ra."

Thấy vậy, những người khác cũng xông vào can ngăn.

Tần Thác đầy hận ý hét lên với Cố Diễn Châu: "Cậu có biết tên biếи ŧɦái này đã yêu thầm cậu từ khi còn học trung học không?"

Đột nhiên, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.

Tôi rơi vào tuyệt vọng.

Bí mật bị che giấu nhất đã bị Tần Thác công khai tiết lộ cho tất cả.

"Xin lỗi đã làm phiền mọi người."

Tôi cúi đầu chào mọi người rồi chán nản định rời đi.

Nhưng giây tiếp theo, tôi được một đôi bàn tay ấm áp ôm lấy.

"Để tôi giới thiệu lại cho mọi người một chút, Tống Dực, em ấy không chỉ là thư ký của tôi mà còn là người tôi yêu, hi vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi."

Tần Thác không thể tin nổi mắng Cố Diễn Châu: "Cố Diễn Châu,cậu điên rồi sao! Lại đi yêu một kẻ biếи ŧɦái."

Rồi đi ra ngoài đóng sầm cửa lại.

"Em về nhà trước đợi anh, anh sẽ giải thích với Tần Thác."

Sau đó, Cố Diễn Châu đuổi theo hắn ra ngoài.

22.

Tôi đã đợi thật lâu.

Cố Diễn Châu vẫn chưa về nhà.

Tôi do dự gọi cho anh ấy.

Tôi một mặt lo lắng cho anh ấy, mặt khác tôi lo nếu anh ấy vẫn ở cạnh Tần Thác sẽ kích phát mâu thuẫn giữa họ.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng mở khóa cửa.

Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, đi lấy dép cho Cố Diễn Châu.

"Em yêu, em thực sự đã thích anh từ khi còn học trung học phải không?"

Anh dường như lại uống rượu, sức lực mạnh hơn bình thường một chút.

"Anh uống nhiều quá rồi, để em nấu cho anh một ít canh giải rượu."

Cố Diễn Châu không chịu thả tôi ra, ép tôi vào tủ giày: “Có thật hay không?”

Đôi mắt anh lấp lánh cứ như có những ngôi sao đang tỏa sáng trong đó.

Ma xui quỷ khiến tôi gật đầu.

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.

“Tống Dật, chúng ta kết hôn được không?”

Anh mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một chiếc nhẫn trơn màu bạc.

"Nay về muộn quá, trung tâm thương mại cũng đóng cửa rồi, anh chỉ mua được cái này thôi. Nhưng anh không đợi được nữa. Em có thể đồng ý với anh được không?"

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

Tôi cứ tưởng Cố Diễn Châu sẽ thấy tôi ghê tởm và biếи ŧɦái.

Sau đó mối quan hệ của chúng tôi sẽ kết thúc.

Không ngờ anh ấy lại cầu hôn tôi.

Mọi tế bào trong cơ thể đều đang gào thét: "Đồng ý với anh ấy!

Đáp ứng anh ấy! Nhận lời anh ấy đi!"

Tôi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt Cố Diễn Châu: “Anh không hối hận chứ?”

Đôi mắt cương nghị của anh chợt mang lại cho tôi dũng khí.

Anh nắm lấy tay tôi, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.

“Tháng tới, vừa hay công ty nghỉ thời vụ, chúng mình đi Thụy Sĩ kết hôn nhé.”

23.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị Cố Diễn Châu hôn đánh thức.

"Hôm nay em có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Nếu em buồn chán thì hãy lên kế hoạch cho tuần trăng mật của chúng ta nhé."

Tôi vẫn hơi lo lắng về Tần Thác.

"Tần Thác bên đó thế nào?"

"Là đàn ông trưởng thành rồi, có chuyện gì được chứ? Chỉ ghen tị anh khi anh bỗng nhiên không còn độc thân nữa thôi."

Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Hôm nay anh định bàn việc làm ăn với Tần Thác, tối nay em không cần đợi cơm anh đâu.”

Cố Diễn Châu cho tôi xem bàn tay phải của anh ấy một cách phô trương.

Trên bàn tay có đeo một chiếc nhẫn đơn giản giống hệt của tôi.

"Em yên tâm, anh có chừng mực mà. Giờ anh đã là đàn ông có gia đình rồi đấy."

Gia đình?

Gia đình của tôi và Cố Diễn Châu ư?

Thế nhưng không hiểu sao, mắt phải tôi cứ nháy liên tục.

24.

"Xin chào, anh Tống phải không ạ?"

"Vâng là tôi."

"Cố Diễn Châu tiên sinh bị tai nạn xe cộ, người liên lạc khẩn cấp của anh ấy là anh, xin hãy đến bệnh viện trung ương."

Tôi cúp máy rồi lao ngay đến bệnh viện.

Nhưng khi đến phòng bệnh của anh, tôi lại rụt rè.

Tình cờ bác sĩ bước ra, tôi nhanh chóng tóm lấy bác sĩ hỏi thăm tình hình.

"Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?"

"Bệnh nhân bị đập vào đầu, trên đầu có vài cục máu đông, cần được theo dõi. Ngoài ra còn bị chấn động nhẹ, phải nghỉ ngơi."

Tôi gần như ngã gục bên ngoài phòng bệnh, may mắn bác sĩ kịp thời đỡ lấy.

"Đừng quá lo lắng, trước mắt đã không còn nguy hiểm tính mạng nữa."

Tôi loạng choạng bước vào phòng bệnh, Cố Diễn Châu sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, đầu vẫn băng bó.

"Chẳng phải anh nói tháng sau chúng ta sẽ đến Thụy Sỹ kết hôn sao? Anh mau tỉnh lại đi."

Tôi nắm tay Cố Diễn Châu, cố gắng đánh thức anh ấy.

Nhưng Cố Diễn Châu vẫn nằm bất động trên giường.

Lòng tôi như bị khoét mất một nửa.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Tôi nhìn thấy người mà tôi không muốn gặp nhất - Tần Thác.

Anh ta dùng gậy chống, khập khiễng bước tới.

Tần Thác ngồi xuống phía bên kia giường bệnh của Cố Diễn Châu, tình cảm trong mắt không còn che giấu nữa.

“Cậu ấy thực sự thích đàn ông.”

"Không nghĩ tới sau cùng keo da chó như cậu lại thắng."

Cuối cùng, Tần Thác nhìn tôi: "Tống Dực, tôi sẽ không nhượng bộ. Tôi là người gặp cậu ấy trước, tại sao cuối cùng cậu ấy lại thích người như cậu chứ?"

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tần Thác thực sự thích Cố Diễn Châu.

Anh ta giấu nó quá sâu.

Chẳng trách chỉ cần nhìn thoáng qua anh ta liền nhận ra tôi thích Cố Diễn Châu.

Hồi cấp ba, anh ta đã đe dọa tôi không được xuất hiện trước mặt Cố Diễn Châu.

Với du͙© vọиɠ chiếm hữu biếи ŧɦái của mình, nếu sau đó anh ta không đi du học.

Có lẽ Nguyễn An Kỳ sẽ không có cơ hội ở bên Cố Diễn Châu.

Anh ta tham lam chạm vào mặt Cố Diễn Châu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

"Tống Dực, tôi đã trở lại, bên cạnh Cố Diễn Châu sẽ không có chỗ cho cậu, tôi khuyên cậu nên sáng suốt mà rời đi, tránh lúc bị bỏ rơi lại khóc lóc."

"Tần Thác, anh đang mơ tưởng đấy à, anh quen biết anh ấy nhiều năm như vậy, nếu anh ấy thật sự thích anh, sẽ không đến lượt tôi nhảy vào."

Tôi duỗi tay phải ra: "Anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út này không? Cố Diễn Châu đã cầu hôn tôi, tháng sau chúng tôi sẽ đi Thụy Sĩ nhận giấy đăng ký kết hôn."

Tần Thác cười lạnh: "Nếu Cố Diễn Châu không mất trí nhớ, cậu làm sao có cơ hội?"

Không chịu thua kém, tôi đáp lại: “Cố Diễn Châu mất trí nhớ rồi, anh ấy cũng không yêu anh đúng không?”

"Cậu..." Tần Thác nghẹn họng không nói nên lời, "Tống Dực, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp Cố Diễn Châu khôi phục trí nhớ, để cậu ấy nhận ra cậu là kẻ dối trá ích kỷ."

"Được! Tôi mỏi mắt mong chờ."

25.

Cố Diễn Châu hôn mê hai tuần, vẫn không tỉnh lại.

Trong thời gian này, tôi thay anh ấy giải quyết công việc của công ty.

Cho đến hôm nay, một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trong phòng làm việc.

Kỳ quái, chuyện gì đang xảy ra với nhân sự ở công ty này vậy? Tại sao ai cũng được mời vào văn phòng?

Vì phép lịch sự, tôi hỏi người phụ nữ: "Chào bà, xin hỏi bà tới đây có chuyện gì vậy?"

"Tôi là CEO của tập đoàn Phong Mộc."

Hóa ra đó là Thần Tài.

Thái độ của tôi tôn trọng hơn một chút.

"Không biết hôm nay điều gì đưa bà đến đây? Cố tiên sinh gần đây cảm thấy không khỏe, vẫn đang nằm trong bệnh viện."

"Tôi muốn cậu rời khỏi công ty."

Lời nói của người phụ nữ thẳng thắn và lạnh lùng.

Tôi ngừng rót nước, người phụ nữ nói tiếp: “Nếu cậu không đi, tôi sẽ rút vốn khỏi công ty”.

Tôi cố gắng hồi tưởng lại, đúng thật là tôi chưa bao giờ gặp người phụ nữ này.

Không biết tại sao bà ấy lại nhắm vào tôi như thế.

"Tôi đã làm điều gì khiến bà phải đến tận công ty nói sa thải tôi?"

"Chuyện của cậu và Cố Diễn Châu tôi đều đã biết, cậu nhất định phải rời đi."

"Đây là chuyện giữa hai chúng tôi. Tôi không nghĩ mình có quyền đưa ra quyết định một mình."

Người phụ nữ lấy ra một tấm séc rồi nói: “Chỉ cần rời khỏi Cố Diễn Châu, cậu muốn viết con số nào vào đây tùy cậu.”

"Tập đoàn Phong Mộc của bà thích kinh doanh thua lỗ đến vậy à?"

"Tôi ngoài việc là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Mộc, còn là mẹ của Cố Diễn Châu."

Tôi cầm lấy tấm séc nhưng không đáp ứng ngay với yêu cầu của bà ấy.

"Cứ coi như bà là mẹ anh ấy, bà cũng không có quyền thay anh ấy quyết định, tôi tôn trọng suy nghĩ của Cố Diễn Châu, nếu anh ấy chọn bà, tôi tự nhiên sẽ rời đi."

Tôi luôn cảm thấy vụ tai nạn xe hơi của Cố Diễn Châu có gì đó bất thường.

Sau khi gặp tai nạn ô tô, Cố Diễn Châu lái xe cực kỳ thận trọng.

Tại sao Tần Thác vừa trở về liền gặp tai nạn?

Đã có tiền lại rảnh rỗi, nên việc ném loại vấn đề này sang cho bà ấy là không đúng.

“Có thời gian đến xử lý tôi, sao không điều tra nguyên nhân thực sự khiến con trai bà gặp tai nạn.”