Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Chủ Mê Luyến Ta

» Tác Giả: Kim Huyên
» Tình Trạng: Hoàn Thành
老板爱上我 (Hoàn mỹ tình nhân hệ liệt)
Thể loại: nam chính BT + siêu sủng nữ chính.
Dịch giả: QT + Google ca ca + chém bừa
Edit: crossrose

Boss yêu sai vặt tiểu muội của phòng hành chính tổng hợp Ngả Lan?

Chứng cớ 1:

Mỗi ngày tan sở, Boss ngồi trên xe máy của nàng, hai người cùng rời đi công ty.

Chứng cớ 2:

Nàng vất vả mua về hai túi đồ uống to, Boss tự mình giúp nàng mang về văn phòng.

Chứng cớ 3:

Có người không biết sống chết hung hăng đánh nàng một bạt tai, lập tức bị khai trừ!

Rồi cuối cùng giấy không gói được lửa! Không đến mười phút, toàn bộ công ty đều biết bọn họ là một đôi.

Vì không cản trở đồng sự làm việc, nàng lựa chọn từ chức về nhà mình, hắn lập tức đồng ý, còn mở miệng hướng nàng cầu hôn, muốn nàng trực dọn vào nhà hắn! Chính là từ lúc biết nàng, hắn sủng ái của nàng đến độ làm nàng ăn không tiêu.

Hắn bắt đầu 24 giờ theo dõi, sợ nàng quá mức mệt nhọc, sợ nàng xảy ra chuyện…
Chương 1
Tiệm cho thuê tiếu thuyết của nhà nàng đã có từ khi nàng còn nhỏ.

Mỗi ngày xem những khách nhân đến rồi lại đi, đem túi lớn tiểu thuyết đến, rồi lại cầm túi lớn tiểu thuyết đi, nàng đều thực hoài nghi mấy cuốn tiểu thuyết này rốt cuộc có cái gì hay? Bởi vì nàng ghét nhất là đọc sách, nên cũng không thử nghiên cứu!

Dần dần lớn lên, nàng bắt đầu giúp trông coi tiệm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền bắt đầu cùng những khách nhân nói chuyện phiếm, sau đó quen biết được rất nhiều người.

Bởi vì tò mò, nàng hỏi vài người khách cùng nàng giao tình khá tốt, này tiểu thuyết có cái gì hay?

Đáp án vô cùng kì lạ, cũng vô cùng khác nhau.

Có người nói là vì tiêu thời gian. Có người nói do thói quen. Có người nói đọc để an ủi tâm hồn bị tổn thương, có người nói làm mộng đẹp cũng không sai. Thậm chí có người còn lấy vẻ mặt luyến ái mạnh mẽ tán dương nhân vật nam chính trong sách có bao nhiêu soái , bao nhiêu tốt, lắm tiền, hại nàng thực hối hận khi hỏi vấn đề này. Tồi tệ nhất chính là, cùng loại phản ứng và cùng trả lời như thế đặc biệt có nhiều người! Tóm lại, nhịn không nổi quá nhiều cái khó hiểu, hoài nghi cùng tò mò, rốt cục nàng đọc cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong đời, cuốn tiểu thuyết mà hầu hết mọi người đều đã xem, hơn nữa còn cực lực đề cử là tiểu thuyết hay, sau đó cứ như vậy lao đầu vào nó.

Từ đó về sau cuộc sống của nàng có sự thay đổi, không phải nàng yêu thích nhân vật nam chính của tiểu thuyết, mơ đến một ngày có một hoàng tử cưỡi con ngựa trắng tìm đến nàng, mà là có tầm nhìn càng rộng lớn, bởi vì nàng biết được rất nhiều loại người ở các tầng lớp khác nhau, nên nàng xem tiểu thuyết lãng mạn là người bạn yêu thích không rời tay.

Nàng rất ngạc nhiên, bọn họ thích đọc tiểu thuyết lãng mạn, đã thấy nhiều tình yêu trong tiểu thuyết, nửa kia trong tương lai có thể hay không là quá nhiếu ảo tưởng và kỳ vọng? Bởi vì nhân vật nam chính trong tiểu thuyết một đám đều là hoàn mỹ tình nhân mỹ lão công, mà trên thế giới này thực sự có nam nhân như vậy sao?

Bản thân nàng vẫn thực hoài nghi.

Nhưng là có người từng nói với nàng, trong hiện thực thật sự không có loại này hoàn mỹ tiên sinh, bởi vì bọn họ liền gặp được các nàng thuộc loại hoàn mỹ tình nhân…

Ngày hè nắng chói chang, mặt trời nóng bức.

Ngả Lan bị đồng nghiệp nhờ vả, thay quản lí về nhà lấy phần văn kiện bỏ quên, thuận đường mua nước uống mát lạnh trở về giải nhiệt.

Khởi động xe máy, nàng lại thấy văn kiện quản lí cần ở ngay tại trong túi giấy, từ trong túi lấy ra tờ giấy ghi chép, tính toán và cộng trừ tổng số để mua đồ uống cho đồng nghiệp.

Hai ly trà sữa trân châu, một ly trà xanh nửa viên đường, một ly Yakult dâu,, hai ly tiên thảo đông lạnh, còn có bốn ly cà phê đá. Trong đó trà xanh phải nguyên chất và chỉ cho một nửa viên đường, cà phê phải thêm sữa, thạch cỏ đông lạnh (ba cái đồ uống này là ta chém bừa hi hi). Cho nên, nàng tổng cộng phải chạy bốn nơi, mua 2+1+1+2+4, tổng cộng là mười ly đồ uống.

….

Trời ạ, hình như hơi nặng.

May mắn là sức khỏe của nàng còn khá tốt, từng một lần đi qua cửa hàng tiện lợi năm tầng đi mua đồ giùm mười lăm người, tin tưởng mười ly đồ uống tuyệt đối là không làm khó nàng. Bây giờ vấn đề chỉ có một, vì nàng phải chạy bốn nơi để mua những thứ này nọ, cũng may là căn tin công ty ngay dưới lầu và mấy chỗ khác ngay tại chỗ rẽ kia mà thôi.

Vừa đi vừa tính toán, quầy tính tiền ngay trước mắt, vừa lúc không ai xếp hàng, nàng đi nhanh lên trước.

“Tiểu thư, tôi muốn bốn ly cà phê đá, mang đi.”

” Vâng, xin chờ một chút.”

Nàng gật gật đầu, thanh toán tiền, đứng ở bên cạnh chờ, tránh cản đường đi của những khách hàng khác.

Lần này ra ngoài, nàng có lẽ đi hơn một giờ trong thời gian làm việc, nàng còn có việc hôm nay vẫn chưa hoàn thành? Càng vội, còn phải chờ bao nhiêu thời gian nữa đây?

“Tiểu thư, của cô bốn ly cà phê đá xong rồi đây”. Cô bán hàng bên trong quầy hướng nàng kêu.

Nàng lập tức đi về phía trước, tiếp nhận một túi chứa đầy cà phê đá, nói tiếng cám ơn, xoay người hướng chỗ để xe đi đến.

Đem đồ uống để vào rỗ xe, nàng đội mũ bảo hiểm, khởi động xe, đi đến chỗ tiếp theo.

Một ly trà xanh nửa viên đường, một ly Yakult dâu, hai ly tiên thảo đông lạnh, và cuối cùng là hai ly trà sữa trân châu rốt cục toàn bộ mua xong, nàng mang ba lô của mình cùng mười ly đồ uống đi vào tòa cao ốc công ty.

“Cần giúp đỡ không?” Nhân viên bảo vệ ở đại sảnh tiến lên hỏi.

“Phiền anh giúp tôi ấn cái thang máy, cám ơn.” Nàng gật gật mỉm cười.

Bảo vệ cùng nàng đi đến trước thang máy, giúp nàng ấn nút gọi thang máy, lại cùng nàng chờ thang máy xuống tới, giúp nàng ấn tầng muốn đi lên mới rời khỏi thang máy.

“Cám ơn” nàng không tự chủ được nhìn hắn vẻ mặt đầy cảm kích, lần thứ hai lên tiếng nói cảm ơn.

Cửa thang máy đóng lại, thang máy chậm rãi đi lên, chỉ chốc lát liền tới tầng mười của “Công ty Phương Đạt”.

Cửa thang máy mở ra, nàng đi ra ngoài, văn phòng đơn giản, rộng rãi, tiện nghi hiện ra trước mắt, điều quan trọng nhất là không khí lạnh lập tức phả vào mặt làm cho cả thể xác và tinh thần nàng khoan khoái, làm cho nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Ngả Lan, cô rốt cục trở về!”. Ngồi ở quầy gần cửa, Lâm Lệ Văn lập tức đi hướng nàng: “Của tôi trà xanh nửa viên đường đâu? Có hay không mua được?”

Nàng gật đầu, cuối xuống nhấc lên cái túi đựng mười ly đồ uống trong hai tay.

“Tôi nhìn thấy ly của mình rồi, tôi tự mình mang, cám ơn nha.” Nói xong một đường quay đi.

Nàng đi hướng phòng hành chính, chân trước vừa mới vừa bước vào cánh cửa, liền nghe được thanh âm “Ngả Lan đã trở lại!”. Tiếp theo đó là một mảnh hỗn loạn.

“Ngả Lan, cám ơn nha, của tôi trà sữa đâu?”

“Vất vả, của tôi cà phê đâu?”

“Của tôi tiên thảo đông lạnh đâu?”

“Đây là của tôi Yakult dâu. Cám ơn, Ngả Lan, không có ngươi tôi không biết làm sao bây giờ? ‘

Nàng cười cười, nhớ tới văn kiện của quản lí còn trong túi sơ mi, đi nhanh hướng phòng quản lí, đưa tay gõ cửa.

“Mời vào.” giọng của quản lí sau cánh cửa truyền ra.

Nàng đem văn kiện trong túi sơ mi lấy ra, sau đó đẩy cửa vào.

“Quản lí, đây là văn kiện ngài muốn.” Đem văn kiện đưa cho quản lí.

“Vất vả cô.” Quản lí nhìn nàng một cái nói. Nàng mỉm cười rời khỏi phòng quản lí, trở lại chỗ ngồi làm việc. Trong lúc nàng ra ngoài, không ít văn kiện chất đống trên bàn làm việc của nàng. Khụ! Thật là thương tâm, nàng nhẫn nhục chịu đựng, đem chúng cầm lên kiểm tra, đồng thời sắp xếp ra tài liệu nào không vội dùng và cần dùng ngay theo trình tự trước sau, bắt đầu vùi đầu làm việc.

……..

“Boss.”

Chương Sĩ Hào nghe tiếng đồng nghiệp ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trợ lý đặc biệt Ngô Thừa Trước lấy vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt có chuyện muốn nói đứng ở trước mặt hắn nhìn hắn.

“Chuyện gì?” Hắn dừng viết hỏi.

“Tôi nghe được một tin tức, Triệu tổng nói chúng ta tháng trước ký hợp đồng với ‘Mỹ Liên’ làm cho bọn hắn rất bất mãn.” Ngô Thừa Trước cau mày, lo lắng nói.

“Sau đó thì sao?” Chương Sĩ Hào vẫn như cũ mặt không đổi sắc.

“Hắn nói Tổng Giám Đốc rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, giống như muốn tìm người gây khó dễ cho Tổng Giám Đốc.”

“Nghe ở đâu nói?” Hắn cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện.

Nghe thấy giọng điệu cùng phản ứng của Tổng Giám Đốc, Ngô Thừa Trước đã theo Chương Sĩ Hào công tác ba năm, biết Tổng Giám Đốc căn bản là không xem trọng những chuyện đồn đãi này.

Chương Sĩ Hào đối với hắn có ơn tái tạo, ba năm trước đây hắn bởi vì bị người vu oan hãm hại mà mất đi việc làm, bởi vậy ở trong ngành mất đi danh dự cùng chữ tín, không có một công ty nào nguyện ý mướn hắn, chỉ có Chương Sĩ Hào nguyện ý tin tưởng hắn bị vu oan, hơn nữa chịu mướn hắn, còn trọng dụng hắn cho hắn làm trợ lý đặc biệt bên cạnh mình.

Ơn tái tạo của Tổng Giám Đốc không chỉ có cứu hắn, còn cứu hắn một nhà năm người, làm cho hắn nguyện khắc cốt ghi tâm, thề đời này làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp đại ân đại đức của Tổng Giám Đốc.

“Tổng Giám Đốc, mặc dù là nghe đồn, nhưng là không có lửa làm sao có khói, thà gϊếŧ lầm chứ không thể thả lầm.”

“Ta đã biết.” Chương Sĩ Hào nhịn không được ngắt lời hắn: “Trợ lý Ngô, ngươi năng lực làm việc cao, chịu khó, giản dị và thành thất, chăm chỉ làm việc, cái gì cũng tốt, chính là một điểm không tốt là nhiều lời.”

“Tổng Giám Đốc, không phải tôi muốn làm phiền ngài, mà là Triệu tổng người này nổi danh giảo hoạt ti tiện, tôi lo lắng!” Sau đó lời nói lại một lần nữa bị gián đoạn.

“Thay vì lãng phí thời gian lo lắng về những việc này, ngươi muốn hay không theo ta giải thích một chút đề án “Hoành Đại” kia là có chuyện gì xảy ra? Không phải trước đó đã dàn xếp không có vấn đề hay sao? Vì cái gì xấp văn kiện này lại xuất hiện trên bàn của ta?”

Chương Sĩ Hào đem xấp văn kiện dày 2 cm, phía trên đề hai chữ “Hoành Đại” rút ra, đặt tới trước mặt trợ lý Ngô.

Ngô Thừa Trước sửng sốt một chút, lập tức trả lời một cách trung thực.

“Bởi vì gần đây nguyên vật liệu không ngừng tăng giá, Trương tổng cảm thấy giá cả trước quá thấp, không phù hợp chi phí của bọn họ, cho nên hắn hy vọng giá cả có thể nâng cao hơn một chút.”

Chương Sĩ Hào chậm rãi dựa vào lưng ghế phía sau, nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Ngươi cảm thấy được đây là vấn đề của chúng ta sao?”

“Không phải.” Ngô Thừa Trước thành thật đáp.

“Vậy vì cái gì văn kiện này lại xuất hiện trên bàn của ta?”

“Bởi vì cho dù Hoành Đại nâng cao giá bán, cùng với các công ty khác cũng là giá rẻ nhất, ta biết Tổng Giám Đốc không thích cùng người nói không giữ lời hợp tác, nhưng là có tiền không kiếm cũng không phải ý định của ngài, cho nên…” Ngô Thừa Trước nhún vai, một bộ ngươi có biết ta muốn nói cái gì chuyện, “Các bản báo giá khác nhau, lợi nhuận, các ước tính tổn thất đã được gắn liền với các tài liệu, Tổng Giám Đốc muốn hay không xem một chút?”

Chương Sĩ Hào liếc nhìn hắn một cái, cúi đầu đem văn kiện kia tới trước mắt mơ hồ lật xem một chút.

“Hoành Đại nâng cao giá sau cùng, và sự khác biệt giữa các công ty khác chỉ là mười lăm vạn mà thôi, công ty hẳn là ngay cả chênh lệch mười lăm vạn đều trả không được đi?” Hắn ngẩng đầu nói.

“Nhưng là, Tổng Giám Đốc muốn thay đổi, mua hàng của công ty khác?”

“Ngươi đi theo người quản lý thu mua nói, nếu Hoành Đại kiên trì phải tăng giá, sẽ đem những lời ta vừa nói, nói với đối phương, sau đó lại đem hợp đồng lại đây cho ta, ngày mai trước khi tan ca, ta muốn nhìn thấy hợp đồng đã ký mặc kệ đối tượng hợp tác là ai.” Hắn đem văn kiện dày 2cm kia, tùy tiện ném trên mặt bàn.

“Tôi đã biết.” Ngô Thừa Trước nghiêm túc gật đầu, nhưng không quên chủ đề vừa rồi đã bàn luận được một nửa, ” Tổng Giám Đốc,còn chuyện về Triệu tổng!”

“Ta sẽ cẩn thận, sẽ lưu ý, như vậy được chưa?” Chương Sĩ Hào thở dài ngắt lời của hắn, thật sự là vị này trợ lý Ngô, không có được đáp án, tuyệt sẽ không bỏ qua.

Tuy rằng không phải thực vừa lòng với câu trả lời như vậy, Ngô Thừa Trước vẫn gật đầu, tự nói với Tổng Giám Đốc của mình phải cẩn thận, phải lưu ý. Hắn bây giờ chỉ có thể làm một việc, là cầu nguyện , cầu nguyện hết thảy đều là do hắn lo lắng vô cớ, quan tâm quá nhiều.

Ông trời phù hộ.



Tiếp khách nước ngoài ăn cơm nước xong, thanh toán tiền xong, Chương Sĩ Hào lại giúp khách gọi taxi về khách sạn, lúc này mới chấm dứt công việc hôm nay.

Ban đầu, hắn là nghĩ muốn lên taxi trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến sáng mai lại phải dùng xe, mà hắn lại không nghĩ sáng sớm phải tới công ty bằng taxi, cho nên để tài xế taxi đưa hắn quay về công ty.

Đi vào đại sảnh lầu một, bảo vệ trực ca đêm nhìn hắn gật gật đầu.

Hắn lịch sự gật đầu lại, cầm chìa khóa xe đi vào thang máy, bấm nút xuống bãi đậu xe ở tầng ngầm.

Mười giờ rưỡi tối, bãi đỗ xe dưới tầng ngầm công ty có chút trống trải, chỉ có một vài chiếc xe đậu trong bãi, lẳng lặng chờ đợi chủ nhân tan ca, xe của hắn cũng là một trong số đó.

Hắn bước về phía trước, đem chìa khóa mở xe, đèn phía trước và sau xe nháy sáng.

Mở cửa xe, ngồi vào, khởi động động cơ, lại phát hiện xe không chuyển động.

Tại sao có thể như vậy?

Hắn lại thử lại lần nữa, chỉ nghe thấy động cơ vang lên một chút, động cơ xe lại vẫn như cũ không hề có động tĩnh gì. Hắn thử lại một lần, kết quả vẫn là giống như vậy.

Đáng giận! Sớm biết rằng xe xảy ra vấn đề, hắn vừa rồi liền trực tiếp lên taxi về nhà .

Nhíu mày, hắn không từ bỏ lại thử một lần, phát hiện kết quả vẫn không thay đổi, đành phải buông tha xuống xe, đóng cửa xe, sau đó đi trở về đường cũ, ấn thang máy trở lại đại sảnh lầu một.

Thấy hắn, bảo vệ lần thứ hai đối hắn gật gật đầu, hắn bất đắc dĩ mỉm cười, cũng hướng bảo vệ gật đầu.

Đi ra khỏi cao ốc, xe taxi vừa rồi hắn đi sớm đã không thấy bóng dáng, cũng không thấy có xe taxi nào khác đi qua.

Gần đây vì giá dầu quốc tế tăng, đại đa số xe taxi sẽ không chờ trên con đường trống, mà dừng tại một địa điểm cụ thể chờ khách hàng khác đi. Hắn nhớ hình như phía sau cao ốc gần đường cái, tựa hồ có chỗ taxi thường đậu đón khách.

Hắn xoay người hướng ngõ phía sau cao ốc đi tới, taxi đón khách đứng ở đường cái mới đúng.

Mười giờ rưỡi đêm ở ngỏ nhỏ, im lặng, các cửa hàng và nhà dân đều đã đóng chặt cửa, trừ mấy con chó hoang ở trong ngõ hẻm đi lại tìm thức ăn, nhưng không có chút nào bóng dáng của con người, chỉ có ở góc đường một cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn.

Chương Sĩ Hào rất nhanh đi qua ngỏ nhỏ, khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, làm cho hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, chỉ thấy hai gã mặc đồ đen khoảng chừng ba mươi tuổi, cách hắn hai mươi hay ba mươi mét đang đi về phía hắn.

Những lời của trợ lý Ngô đột nhiên nổi lên trong đầu hắn, ["Hắn nói Boss rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, giống như muốn tìm người gây khó dễ cho Boss."]

Làm cái quái gì? Chẳng lẽ tin tức kia là thật?

Khinh thường hạ mày, hắn quay đầu một lượt, thay vì đi thẳng hắn lại bước vào cửa hàng tiện lợi mua đồ.

Hắn dừng lại ở quầy sách tạp chí, đưa mắt nhìn về phía đường cái ngoài mặt tiền cửa hàng, cầm lấy một quyển tuần san lật xem, đồng thời dùng góc mắt chú ý vừa rồi hai người kia có hay không như vậy đi qua hay là dừng lại chờ hắn đi ra cửa hàng.

Không nằm trong dự đoán của hắn, nhưng càng bất ngờ, hai người kia thế nhưng cũng theo hắn vào trong cửa hàng, dạo quanh chỗ tủ đồ uống lạnh, rõ ràng là đang đợi hắn.

Xem ra hai người này tám chín phần mười thật là vì hắn mà đến, hắn nên như thế nào ứng phó đây?

Dứt khoát tiến lên bảo bọn hắn trở về nói với Triệu tổng có bản lĩnh liền tự mình tìm đến hắn sao? Vẫn là làm như không biết, nghĩ biện pháp tránh đi chuyện phiền toái này, sau đó chính mình sẽ đi tìm Triệu tổng nói chuyện? Nhưng quan trọng là chứng cớ, hắn cần thời gian tìm ra bằng chứng xác thực, làm cho Triệu tổng hết đường chối cãi.

Đinh!

“Hoan nghênh quý khách.”

Cửa tự động của cửa hàng tiện lợi mở ra, trong âm thanh chào đón của nhân viên, đi vào là một cô gái trẻ tuổi tóc dài ngang vai, mặc áo sơmi màu xanh, váy dài ngang gối, vai đeo một cái ba lô màu xanh và trắng pha hồng.

Nàng cỡ khoảng 23, 24 tuổi, chiều cao đại khái 1m 60, mặt mày sáng sủa, ngũ quan thanh tú, ân, nói thực ra, trong một lúc hắn đúng là tìm không ra bất kỳ từ nào khác để hình dung diện mạo của nàng, bất quá thoạt nhìn còn thật thuận mắt.

Chương Sĩ Hào dùng khóe mắt nhìn nàng đi đến quầy tính tiền, trong ba lô xuất ra giấy tờ linh tinh gì đó thanh toán hóa đơn, không nghĩ qua là làm một chùm chìa khóa rơi xuống mặt đất.

Xem nàng cúi người nhặt lên chìa khóa, đầu của hắn đột nhiên nảy sinh một mưu kế.

Mặc kệ chìa khóa của nàng không phải chìa khóa xe hơi, mà là chìa khóa xe máy, chỉ cần không phải xe đạp là được, chỉ cần có xe có thể cho hắn đi nhờ một chút, tin rằng việc thoát khỏi hai cái tên đầu trâu mặt ngựa còn đang đứng ở chỗ tủ đồ uống lạnh kia hẳn không phải là khó khăn.

Có đối sách, hắn bất động thanh sắc tiếp tục lật xem tạp chí, chờ nữ nhân đứng ở quầy tính tiền xoay người muốn đi ra cửa hàng, mới cầm quyển tạp chí đi đến quầy tính tiền, để tránh cái gì cũng không mua gây ra hoài nghi mà đả thảo kinh xà.

Trả tiền xong, hắn chú ý tới nữ nhân vừa rồi đi đến đứng bên một chiếc xe gắn máy đậu trước cửa tiệm, trước đem ba lô trên vai nhét vào chỗ để đồ dưới ghế ngồi, sau đó đội nón bảo hiểm, ngồi lên xe máy, chuẩn bị khởi động xe.

Cơ hội chỉ có một lần, hắn đi nhanh ra khỏi cửa hàng, nháy mắt ở chỗ nữ nhân kia đem xe chuyển hướng, đi nhanh hai bước liền chạy đến giữ xe của nàng, ngồi vào chỗ phía sau nàng, sau đó nắm lấy tay nàng đang nắm chặt tay ga, vặn tay ga.

Phốc! Máy xe lập tức giống như mũi tên lao về phía trước phóng đi.

“A!” Nữ nhân ngồi trước hắn ngăn không được sợ hãi kêu ra tiếng.

“Đừng sợ, tôi không phải người xấu, chỉ là bị người theo dõi , phiền em đưa tôi đi đoạn đường được không?” Hắn nói với nữ nhân trước mặt, đồng thời quay đầu lại nhìn thoáng ra sau cửa hàng tiện lợi chạy theo hai gã mặc đồ đen, chỉ thấy bọn họ dùng sức chạy theo ở hàng cây ven đường, miệng không ngừng nguyền rủa, thanh âm lớn đến ngay cả động cơ xe cũng không lấn át được.

Nữ nhân trước người hắn nghe được âm thanh mắng chửi, cũng quay đầu nhìn thoáng qua, hành động giãy dụa chống cự lúc trước khi quay đầu nhìn lại lập tức ngừng lại.

“Nắm chặt.” Nữ nhân đột nhiên mở miệng nói, sau đó trong nháy mắt đẩy tốc độ xe nhanh hơn, thiếu chút nữa làm hắn rớt khỏi chỗ ngồi phía sau.

Gió huýt vào lỗ tai hắn gào thét, nhà ở hai bên đường nhanh chóng trôi qua, xe máy lập tức liền chạy ra khỏi ngỏ nhỏ, chạy đến trên đường cái giữa dòng xe cộ, sau đó tiếp tục chạy như bay về phía trước.

Chương Sĩ Hào đầu óc trống rỗng, đột nhiên không hề có gì ý tưởng gì. Bây giờ làm như thế nào?

Hắn trừng mắt nhìn, cảm giác gió đêm không ngừng mà phất vào mặt hắn, mặc dù là gió nóng đêm mùa hè, nhưng cũng làm cả cơ thể hắn thoải mái, cảm giác này thật đúng là kỳ quái.

Hắn nhịn không được giương khóe môi, phát hiện tiểu nữ tử người này đánh bậy đánh bạ thế nhưng đi đúng đường, chính là hướng nhà hắn đi tới.

“Phía trước ở đèn xanh đèn đỏ quẹo phải.” Hắn cũng không có nghĩ nhiều, lập tức mở miệng chỉ đường.

“Hảo.”

“Kế tiếp đèn xanh đèn đỏ quẹo trái.”

“Hảo.”

“Qua phía trước đèn xanh đèn đỏ, theo bên phải ngõ nhỏ đi vào.”

“Phía trước cái kia sao?”

“Uh, chính là nó.”

“Sau đó sao?”

“Cuối đường quẹo trái, qua phía trước đường cái ở ngã tư, sau đó đi thêm 100m là đến.”

“Tôi đã biết.” Nữ nhân nghiêm túc trả lời.

Chương Sĩ Hào khóe miệng giương lên cao, thẳng đến chính mình nhịn không được nhếch miệng mỉm cười không tiếng động mới thôi.

Trời ạ, nữ nhân này như thế nào dễ sai bảo nha? Nàng đưa hắn đoạn đường, giúp hắn vượt qua nguy hiểm, kỳ thật là có thể ở ven đường bảo hắn xuống xe, kết quả nàng lại một đường theo chỉ thị của hắn mà đưa hắn về nhà, nàng rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào? Là tiểu nữ tử ngu ngốc, vẫn là như hướng đạo sinh tự nguyện giống nhau?

Này làm cho không người nào nói mà chống đỡ được cái tiểu ngu ngốc.

“Một trăm mét tới rồi, nhà anh ở nơi nào nha?” Tiểu ngu ngốc hỏi.

“Phía trước tòa nhà lớn có hoa viên kia.”

Tiểu ngu ngốc theo lời đem xe chạy đến hoa viên, sau đó dừng lại ở lối vào của tòa nhà, để cho hắn xuống xe.

Hắn chân dài vừa rơi xuống đất, đầu gối thẳng chống đỡ, liền rời đi chỗ ngồi phía sau xe. Đi đến phía trước xe, hắn cúi đầu nhìn về phía tiểu ngu ngốc, nghĩ muốn hướng nàng nói lời cảm tạ, không nghĩ tới tiểu ngu ngốc lúc này lại đột nhiên giương đôi mắt to nhìn chằm chằm vào hắn thốt ra một tiếng kêu sợ hãi.

“Boss?!”

Hắn sửng sốt, hoài nghi nhìn tiểu ngu ngốc trước mắt.

“Em bảo tôi là cái gì?”

“Boss nha.” Ngả Lan trừng mắt nhìn, có chút ngu ngốc trả lời.

Nàng thế nào đều không nghĩ tới, vừa rồi: người đột nhiên nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe, chính là Boss đại nhân của công ty nàng.

Xuất hiện này Boss đại nhân, thật sự tựa như nam chính trong tiểu thuyết tình yêu giống nhau, không chỉ có cao lớn anh tuấn, có nhiều tiền, năng lực xuất sắc, quan trọng nhất là, thân là đại Boss của một công ty lớn, lại chỉ chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lại chưa kết hôn, hoàn toàn phù hợp với hình tượng nam chính trong các tiểu thuyết tình yêu, là đối tượng mà các thiên kim của những nhà giàu có đổ xô theo đuổi.

Bình thường nàng thích đọc tiểu thuyết, sau khi vào Công ty Phương Đạt, kỳ thật cũng có ảo tưởng qua một chút, không biết mình có thể hay không cùng nữ chính trong tiểu thuyết giống nhau, vô tình được Boss yêu, sau đó hạnh phúc vô cùng.

Kết quả! Aha! Chỉ chứng tỏ một điều, tiểu thuyết quả nhiên là dùng để nằm mơ, có khoảng ba ngàn người đẹp quay chung quanh đại Boss, đại soái ca, quý công tử nhà giàu có, cho dù ăn no chán, cũng sẽ không đi chú ý một cái bộ dạng khiêm tốn người qua đường như nàng.

Cho nên. Muốn nằm mơ, đọc tiểu thuyết là đủ rồi. Nàng vẫn là thật sự làm việc, cố gắng kiếm tiền quan trọng hơn, dù sao việc này liên quan đến sinh kế, là sinh tử đại sự nha. Mộng đẹp là không có no bụng, nàng đã sớm nhận rõ thực tế này.

“Em là nhân viên Phong Đạt?” Chương Sĩ Hào nhanh chóng hỏi.

Ngả Lan gật gật đầu.

Hắn nhịn không được nhíu mày, nhìn chằm chằm vào nàng, cố gắng muốn từ trong óc đào ra diện mạo cùng người trước mắt giống nhau, nhưng như thế nào cũng không đào ra được.

Nàng là nhân viên công ty hắn? Điều này sao có thể? Bởi vì hắn thế nhưng đối với nàng một chút ấn tượng đều không có!

“Em tên là gì?”

“Ngả Lan.”

Vẫn là không ấn tượng, “Làm việc ở bộ phận nào?”

“Phòng hành chính tổng hợp.”

Phòng hành chính tổng hợp? Ân, vẫn là không ấn tượng.

“Em vào công ty bao lâu rồi?” Hẳn là sẽ không thật lâu mới đúng, có lẽ là vừa mới tiến công ty người mới, cho nên hắn mới có thể đối nàng không ấn tượng.

“Tháng nay mới vừa tròn hai năm.”

Chương Sĩ Hào cằm thiếu chút nữa rơi xuống.

Hai năm?

Điều này sao có thể?

Hắn làm sao có thể đối với một nhân viên ở công ty công tác đã hai năm một chút ấn tượng đều không có? Hắn này Boss… Trời ạ, hắn có như vậy không quan tâm nhân viên sao?

“Em!” Không phải là gạt ta đi? Hắn vốn nghĩ muốn nói như vậy, nhưng là suy nghĩ một chút, hắn cần gì phải tự nhận mình đảng trí, tự rước lấy nhục đâu? Thế nhưng ngay cả môt nhân viên ở chính mình công ty đi làm hai năm đều không biết, hắn rốt cuộc là trí năng không đủ, vẫn là mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì nha?

Nàng lấy vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn.

“Cám ơn em đưa tôi trở về, Ngả tiểu thư.” Hắn một lần nữa mở miệng hướng nàng nói lời cảm tạ.

“Không khách khí.” Nàng vội vàng lắc đầu.

“Như vậy, ngủ ngon.”

“Boss, ngủ ngon.” Nàng mỉm cười gật đầu, vẫy tay tạm biệt, sau đó xe “phốc” một tiếng liền chạy đi rồi, hắn còn không tự chủ được đứng ở tại chỗ nhìn một lúc lâu, lúc sau mới gãi đầu, xoay người đi vào trong đại sảnh.

Thật là một nữ nhân kỳ lạ.

🎲 Có Thể Bạn Thích?