“Tôi thấy công việc trợ lý này của cậu làm nhàn hơn nhiều so với làm trưởng ca ở bộ phận kỹ thuật đấy.” Trần An Tu đang nằm nhoài người lên bàn rũ mắt buồn chán lướt web, Tần Vân – nhân viên buồng phòng phụ trách khu Nguyệt Đường đẩy xe dọn dẹp đi qua, chồng cô và Trần An Tu cùng là trưởng ban của bộ phận kỹ thuật, chuyên làm việc trong nhà, họ cũng ăn cùng nhau mấy bữa cơm, trước đây chỉ biết cô làm việc bên khu Nguyệt Đường này, là nhân viên đã làm việc ở khách được 5,6 năm rồi. Lần này Trần An Tu vào ở mới biết cô phụ trách dọn dẹp tòa biệt thự này.
Trần An Tu duỗi người một cái nhảy xuống ghế, cười hì hì nói, “Tôi cũng thấy tốt lắm, chị này, chị thấy tôi ngày ngày tắm nắng, phơi gió, hôm qua tôi thấy cây mận tím bên đường cũng đã ra quả rồi, chắc qua chừng hai ngày nữa, cây hạnh hoa nhà tôi cũng sẽ ra hoa, hôm nay đã thấy nụ rồi đấy.”
Tần Vân lớn hơn mấy tuổi, nghe y nói vậy, cười phì ra tiếng, ôm chiếc túi dra giường đã giặt sạch từ trong xe dọn dẹp ra, nói: “Cậu đã buồn chán đến thế rồi à. Tôi nghe anh Quan của các cậu nói, người của bộ kỹ thuật còn đang ước kiếm được việc tốt như cậu đấy.”
Trần An Tu ôm gối giúp xuống, dùng giọng điệu thoải mái tán gẫu tùy tiện hỏi một câu, “Họ sao biết được việc này tốt?” Chuyện tiền lương Trưởng phòng Hàn cũng không có khả năng rêu rao khắp nơi.
Tần Vân nhìn xung quanh tầng hai không có ai, hạ giọng nói, “Cậu có nghe tới lời đồn kia không?”
“Đồn nào?” Trần An Tu làm ra vẻ khó hiểu, chớp chớp mắt khoa trương, phối hợp với bầu không khí.
Tần Vân bị nét cười nơi khóe miệng y đùa cười không ngừng được, “Chính là chuyện Lưu Việt, cháu ngoại Dư tổng đấy.”
Trần An Tu gật đầu, lời đồn ấy thực sự đã từng nghe nói, nó cũng đã tồn tại lâu ở nơi đây rồi. Nghe nói Lưu Việt đang học quản lý khách sạn ở Thụy Sĩ, con người cao ngạo, khác rất nhiều so với những công nhân viên làm việc ở hạ tầng cơ sở như họ, cho nên dù có người hiếu kỳ, nhưng cũng không ai dám kiểm tra sự thực, “Cái đó thì liên quan gì tới chuyện việc làm bây giờ của tôi?”
Động tác dọn giường chiếu của Tần Vân rất thành thạo, vừa kéo vừa gập đã biết ngay trình độ, “Nghe tin từ bộ phận nhân sự, vốn dĩ tháng này Lưu Việt được thăng làm quản lý ca trực, thông báo cũng chuẩn bị ra rồi, Chương tiên sinh này tới, Dư tổng bảo bộ phận nhân sự bên kia tạm ngừng lại, hình như cố ý điều Lưu Việt tới đây, chuyên phụ trách cho Chương tiên sinh.”
“Điều này chứng tỏ Chương tiên sinh rất giàu?”
“Cậu cũng nghĩ đơn giản quá, người vào ở trong khu Nguyệt Đường có ai không phải có tiền có thế đâu, dựa vào cái gì Dư tổng lại ưu đãi Chương tiên sinh như vậy, là cậu không thấy hôm Chương tiên sinh vào ở, Dư tổng tự đứng ở cửa đón.” Tần Vân lo lắng quay đầu lại nhìn chỗ cửa một cái, “Chính là cậu không thấy tình cảnh khi đó, cậu không cảm thấy Lưu Việt càng ngứa mắt cậu sao?”
“Chị, chị cũng nhìn ra?”
“Cậu đừng cười với tôi, trông như không có việc gì ấy. Cậu nhìn Lưu Việt người ta đi, ngày ngày theo Chương tiên sinh ra ra vào vào, trông thế mới giống một trợ lý chứ. Cậu như thế là thiệt rồi.”
Ngoại trừ làm tốt công việc đúng chức vụ của mình, thời gian còn lại Trần An Tu đều im lặng ở trong phòng y, chủ động lôi kéo thân thiết gần gũi gì cũng không có, Lưu Việt và y rõ ràng có phương thức xử sự hoàn toàn khác nhau, hễ là nơi Chương tiên sinh xuất hiện, hắn bưng trà rót nước, dọn dẹp bày biện, công tác phục vụ tuyệt đối đến nơi đến chốn, đương nhiên người ta là quản gia theo sát, đãi khách thế nào tự có cách của riêng hắn, chẳng qua là suy nghĩ cá nhân khác nhau thôi, Trần An Tu cũng không thể nói người ta làm sai, còn mình thì đúng được. Chính là Lưu Việt luôn có địch ý với y ở một mức độ nào đó, đừng nói đến lễ phép cơ bản là chào hỏi nhau, lúc Chương tiên sinh không có mặt, người nọ không thèm nhìn y một cái, đi qua trước mặt y luôn, nếu y nói với hắn, hắn coi như không khí, thi thoảng mở lời vàng thì cũng chính là, này, ngươi đừng động tới cái này, ngươi đừng đυ.ng vào cái kia.
Đương nhiên, Trần An Tu cũng không mong đợi y và Lưu Việt yêu thương đùm bọc lẫn nhau, cho nên phương thức ở chung như vậy y cũng có thể tiếp thu được. Đôi khi y buồn chán quá cũng sẽ nổi ý xấu, tìm lời trêu chọc Lưu Việt, nhìn người nọ mặt lạnh tanh giận không dám phát cũng không tệ, “Chị này, tôi chỉ làm hai tháng, sau lại đi về làm với anh Quan thôi.”
“Cũng đúng, chỉ có hai tháng, nịnh bợ hay không thì cũng thế, làm tốt phận sự của mình là được rồi, nhưng tôi cứ cảm thấy Lưu Việt lần này là lạ, phương diện này chắc chắn có điều kỳ lạ gì đó.”
“Mặc kệ nó đi, có lẽ hắn có dự định riêng gì đó, không liên quan tới chúng ta.”
Tần Vân cười liếc y, “Cậu nghĩ thoáng thật đấy, đúng rồi, tôi nghĩ tới một việc, lần này chắc chắn có liên quan tới cậu. Cậu và Hạ Phỉ rốt cuộc có chuyện gì không? Trước đây tôi luôn thấy ánh mắt cô ấy nhìn cậu có gì đó không đúng. Chỉ bằng chút bản lĩnh của cô ấy, sao giấu được người từng trải như tôi.”
“Tin tức của chị lạc hậu quá đấy, chị không nghe nói người ta giờ đang sống cùng với Ngô Hoa ở bộ phận tiêu thụ rồi.”
“Tôi thấy tin tức của cậu mới là lạc hậu đó, chia tay lâu rồi, năm trước hôm nhập hàng Tết ở bộ phận tiêu thụ ấy, Ngô Hoa đúng lúc đi ra ngoài thăm hỏi khách hàng, bộ phận tiêu thụ có người trêu Hạ Phỉ, bảo cô ấy là người thay thế, Hạ Phỉ nổi cơn giận lớn, lúc đó đã có lời đồn chia tay rồi, qua Tết thì nghe người ta nói, Hạ Phỉ đã thuê một căn nhà của riêng mình đằng sau tiểu khu Nam Lý, cậu xem đi, chắc chắn là chia tay rồi.”
“À, thì ra là vậy, thảo nào hôm đó đi ăn tôi cũng thấy cô ấy.” Trần An Tu chỉ tiếp lời thôi, chứ không hề có chút hứng thú gì với hiện trạng của Hạ Phỉ cả.
Tần Vân thấy thái độ của Trần An Tu là biết ngay hai người quả nhiên chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thế là càng ăn nói thả phanh, “Tôi không thích cô Hạ Phỉ kia, tuy trông thì xinh thật, nhưng xinh có thể lấy làm cơm ăn không, vừa thích giả vờ còn hay yếu ớt, tính tình thật không làm người ta thích được, lấy về làm vợ cả nhà còn không phải đi hầu cô ta ấy chứ.”
“Vâng, vâng, chỉ có chị sáng suốt.” Sợ nhất là phụ nữ dài dòng, Trần An Tu vội nịnh bợ, muốn nhân cơ hội chấm dứt vấn đề tại đây.
Tần Vân đổi khăn khô để lau bụi, “Tôi không nói về Hạ Phỉ nữa, tôi muốn bảo cậu điều này, giờ cậu cũng đến tuổi rồi đấy, tôi có quen một cô gái ở đám tiệc, cậu cũng biết đấy, những cô gái phụ trách tiệc tùng vừa có đầu óc, vừa có tướng mạo, người ta còn là sinh viên đại học đấy, cậu nếu chịu, hôm nào chị hẹn giúp cậu, hai người gặp mặt thử xem?”
Trên đời luôn tồn tại những người phụ nữ đáng yêu như thế, các cô một khi bước vào cung điện hôn nhân là liền ước gì đưa tất cả những người xung quanh mình bước theo.
Thấy cậu im lặng, Tần Vân tiếp tục khuyên, “Cô gái người ta còn không sợ, đàn ông con trai như cậu còn sợ gì, sớm vẫn hơn hết, cứ chọn hôm nay luôn đi, nói không chừng nhìn một cái là cậu nhìn trúng ngay.”
Trần An Tu còn chưa trả lời đã nghe thấy ở cửa có người cười hỏi một câu: “Nhìn trúng cái gì?”
Tần Vân lại càng hoảng sợ, sở dĩ cô dám tán phét những chuyện này là do cô đã chắc chắn tầng 2 không có ai, Trần An Tu là người một nhà sẽ không bán đứng cô, nhưng giờ đột nhiên xuất hiện một người…
“Chương tiên sinh, ngài có việc tìm tôi à?”
Hôm nay Chương Thời Niên mặc một chiếc áo len màu lông cừu ngoài sơ mi trắng, tư thái nhã nhặn, đứng ngược chiều sáng, thân hình vốn cao to có vẻ càng rắn rỏi kiên cường hơn, hắn đưa tay ý chỉ tài liệu trong tay, “Đi lấy phần đồ này, tiện qua báo cậu một tiếng, cơm trưa sắp đưa tới rồi.”
“Vâng, cảm ơn Chương tiên sinh, tôi xuống ngay đây.”
“Chào Chương tiên sinh.” Tần Vân ở đằng sau Trần An Tu vỗ ngực, thở phào một hơi, đứng ra hơi khom người lên tiếng gọi.
Chương Thời Niên gật đầu cười với cô, không nói gì tiếp, nhanh chóng xoay người đi xuống nhà.
“Phù… làm tôi sợ chết khϊếp, cũng may Chương tiên sinh không so đo, nhưng kể ra thì, người tốt như Chương tiên sinh, lại còn đẹp trai, đúng thật là hiếm có. Điều quan trọng nhất là ngài ấy còn giàu như vậy.” Người đã đi mất, Tần Vân bắt đầu đánh bạo phát biểu suy nghĩ.
Trần An Tu khua tay trước ánh mắt sắp biến thành hình tim của cô, nhắc nhở rằng, “Cô Tần à, con cô năm nay đi nhà trẻ.”
Tần Vận gạt tay y ra, “Điều này tôi còn rõ hơn cậu, nhưng pháp luật cũng không quy định phụ nữ đã kết hôn không được nhìn trai đẹp bồi bổ mắt a.”
Có một số phụ nữ không bao giờ nói đạo lý, Trần An Tu phải thừa nhận sự thật này, “Vậy sao không thấy chị khen tôi bao giờ?” Dầu gì y cũng được công nhận là một chàng đẹp trai.
Tần Vân khí khái xua tay, tiếp tục công việc, “Hai người hoàn toàn khác nhau, kiểu như cậu sẽ có cách nói khác, nếu tôi trẻ lại mấy tuổi, lần đầu gặp cậu, tôi sẽ lập tức muốn theo đuổi cậu, sau đó gả cho cậu, ở với cậu cả đời, còn Chương tiên sinh ấy, là cái kiểu cách quá xa, làm người ta không dám hy vọng xa vời, chỉ cần từ xa trông ngóng nhìn một cái coi như cũng ổn.”
Trần An Tu không thể hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng đại khái ý đó thì y biết, Chương Thời Niên có đẳng cấp cao hơn y nhiều.
—
Tuy trong biệt thự của khách sạn còn thiết lập thêm phòng bếp, nhưng rõ ràng hai người đàn ông Trần An Tu và Chương Thời Niên không có dự định tự tay làm cơm nên bếp vẫn để đó, đến nay cơm nước của hai người đều là do nhà bếp của khách sạn đưa tới, cơm Trung cơm Tây, cơm Nhật cơm Hàn thích gì có đó, có đầu bếp cấp độ 5 sao tự tay nêm nếm, mùi vị dù sao cũng không kém được.
“Đúng rồi, Tiểu Trần, xế chiều hôm nay theo tôi tới bệnh viện một chuyến.” Thấy Trần An Tu đi xuống, Chương Thời Niên thả báo xuống, đứng dậy khỏi sô pha, ý bảo Lưu Việt có thể bưng thức ăn lên.
“Bệnh viện? Chương tiên sinh có gì không thoải mái sao? Có cần mời bác sĩ trong khách sạn tới xem trước không?” Lưu Việt và nhân viên đưa cơm tới cùng bày biện bàn ăn, nghe Chương Thời Niên nói vậy, săn sóc hỏi một câu.
“Không có gì, bệnh cũ thôi, buổi chiều có tiểu Trần theo tôi là được.” Chương Thời Niên thờ ơ đáp.
Lưu Việt biết lúc Chương Thời Niên dùng cơm không thích có người ở bên cạnh nên dọn dẹp đồ xong, nhìn hai người đã ngồi vào bàn liền khom người làm lễ. Nhưng thấy Trần An Tu an nhàn ung dung, hắn nắm chặt tay thành đấm.
Hai người cùng ở chung một nhà, gần như cũng sắp được một tuần, mặc dù Trần An Tu không dám thoải mái quá, nhưng cuối cùng cũng chẳng câu nệ mấy, trên bàn cơm thỉnh thoảng y còn trò chuyện hai ba câu, “Chương tiên sinh chiều muốn tới bệnh viện nào?”
“Đi Ninh Thế đi, nghe nói bệnh viện đó tốt.” Hiển nhiên Chương Thời Niên đã có dự định.
“Đúng là tốt thật.” Chỉ là nếu có thể, Trần An Tu thực không muốn đi. Nơi đó có một người y rất không thích gặp.
“Trông cậu như không muốn đi lắm.” Cậu bé này nghĩ một đằng nói một nẻo trông thật hay.
Trần An Tu cố cười gượng một cái, miệng nói lời không đúng với lòng, “Cũng bình thường, chính là thu lệ phí đắt quá.” Nhiều tiền thì cần gì tới bệnh viện, thuê bác sĩ tại gia có phải hơn không.
“Chữa bệnh tốt là được, vậy cứ đến đó đi.” Trong mắt Chương Thời Niên chợt lóe ý cười.
Có thể vì đã thông báo trước nên lúc bọn Trần An Tu tới, đã có người chờ sẵn ở đó, không cần trải qua bất kỳ thủ tục nào đã được dẫn thẳng lên tầng 19, có hai chuyên gia khoa nội hô hấp đã ở trong phòng chờ, vừa thấy Chương Thời Niên vào cửa là lập tức cung kính đứng lên.
“Có tiền tốt thật, đúng là đãi ngộ khác biệt.” Bởi vì khí quản của Tấn Tấn nhạy cảm, Trần An Tu không chỉ mang Tấn Tấn tới khoa nội hô hấp một lần, hai người bác sĩ bên trong y đều biết, là nhân vật cấp chuyên gia tốt nhất của Ninh Thế, trước đây y tới có thể gặp đã coi như không tệ, giờ Chương Thời Niên vừa tới, hai người đã đều có mặt. Người ta khám bệnh cũng không cần y ở trong phòng cùng, y tự giác ra bên ngoài ngồi chờ ở băng ghế. Không biết bệnh viện thu xếp thế nào, cả tầng này không có một bệnh nhân nào chờ khám.
“Trần An Tu? Sao cậu lại ở đây?”
Đúng là sợ cái gì thì nó tới ngay, lúc này Trần An Tu thật muốn giả vờ không biết giọng nói ấy.
Nhưng có những người vốn đã bị người ta ghét bỏ, một đôi giày da đen trông rất ‘hiệu’ vô tư đứng trước mặt y, “Nhìn từ xa tôi còn tưởng nhầm, thì ra là cậu thật.”
“Bác sĩ Lâu, mắt ngài tinh thật đấy.” Trần An Tu khẽ giật khóe miệng, không làm sao khen hắn thật lòng được, người áo blouse sạch sẽ trước mắt, hai tay khoanh ngực, vẻ mặt không tử tế chính là bác sĩ đã đỡ đẻ cho Tấn Tấn năm đó, giờ cũng là người gần 40 tuổi, khóe mắt hắn có một vết sẹo trông như vệt nước mắt, đeo kính lên cũng không thấy rõ lắm, là lúc Trần An Tu đau bụng sinh vô tình để lại. Đó chính là cầu nối cho hai người quen biết.
Sau khi Tấn Tấn sinh, bệnh viện này đã cho y một thẻ ưu đãi, nói là dựa vào thẻ này có thể hưởng ưu đãi chiết khấu 20% ở bệnh viện Ninh Thế, ban đầu Trần An Tu nghĩ sẽ không còn việc gì đến đây nữa, trên đời này sao lại có chuyện tốt này, nhưng mẹ y vững tin, phế quản của Tấn Tấn lại đúng là có chút bệnh, Trần An Tu liền mang Tấn Tấn tới đây mấy lần như vậy. Vậy là cũng lần lượt gặp Lâu Nam này mấy lần.
Bởi chuyện ‘hủy dung’ năm ấy, Lâu Nam ôm hận Trần An Tu đã lâu, lần nào nhìn thấy Trần An Tu cũng đâm chọt hai câu. Theo Lâu Nam tự giới thiệu, nghề chính của hắn là bác sĩ khoa hậu môn trực tràng, nghề phụ mới là đỡ đẻ cho đàn ông. Lần trước Trần An Tu mang Tấn Tấn tới Ninh Thế, khéo sao lại gặp phải vị này, hắn tiện tay ném cho Trần An Tu một hộp thuốc, vô tư nói cái gì đó là thuốc bôi trơn mới ra, hiệu quả tốt, trước khi làm thì bôi ở đằng sau, lúc làm khó bị thương hơn, lúc đó trên hành lang người đến người đi, bác sĩ bệnh nhân đều có, một loạt ánh mắt quái dị lướt qua người y, lúc đó Trần An Tu nghĩ chỉ cần còn Lâu Nam ở đây, y không bao giờ bước vào Ninh Thế một bước.
Dường như biết Trần An Tu nhớ tới chuyện lần trước, Lâu Nam cười đểu, môi mấp ma mấp máy, hỏi, “Thuốc lần trước đưa cho cậu, người đàn ông của cậu có nói nó tốt không?”
Trần An Tu nào phải kẻ mặc người bắt chẹt, lập tức cười điềm đạm vô hạn, đứng dậy choàng vai Lâu Nam, ghé sát lỗ tai hắn nói nhỏ, “Bác sĩ Lâu tự thí nghiệm rồi, thế nào cũng sẽ tốt thôi.” Đừng tưởng y chưa thấy bao giờ, có lần ở dưới ga ra ngầm của bệnh viện, trò ‘xe rung’ ấy như muốn long cả cái khung xe ra vậy, “Viện trưởng tự hầu hạ, mặt mũi của bác sĩ Lâu thiệt là ghê gớm.” Viện trưởng của Ninh Thế chính là người thanh niên có tướng mạo rất nhã nhặn tiếp đãi mẹ con Trần An Tu năm đó, hiện tại đã là trưởng một viện rồi, người nọ là hội viên thẻ vàng của khách sạn Quân Nhã, biển số xe của hắn dĩ nhiên Trần An Tu sẽ nhớ.
Lâu Nam hổn hển lườm y một cái, đang muốn tiếp tục đâm chọt, chợt nghe cửa đằng sau mở ra, lúc thấy mặt Chương Thời Niên, Lâu Nam chậc một tiếng, “Tôi đã bảo sao cậu lại ở tầng lầu dành cho khách quý thế này, thì ra là người đàn ông của cậu có bản lĩnh.”
“Anh nói cái gì vậy?” Trần An Tu ngớ người.
“Hắn không phải ba ba của Tấn Tấn sao?” Mang khuôn mặt y đúc như vậy, còn không thừa nhận, tưởng hắn là người mù chắc.