Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Chú Của Tôi

Chương 5: Cái Kết

« Chương Trước
Lên đến bệnh viện, tôi đau bụng lắm như bác sĩ không cho sinh. Bác sĩ cho tôi khám đủ thứ rồi cho tôi ngồi đợi. Lát sau bác sĩ ra kiểm tra cho tôi bảo tôi sinh được rồi nên cho tôi thay đồ vào phòng sinh. Trong lúc ngồi chờ, tôi thấy có mấy sản phụ sinh trong phòng được chồng vào động viên, còn có mấy sản phụ có cả gia đình chồng và chồng ngồi ngoài phòng sinh đi qua đi lại cầu mong " mẹ tròn con vuông " nữa. Vui quá à, Bình mà có ở đây chắc cũng sẽ vào động viên tôi giống vậy mà không biết khi nào Bình tỉnh dậy để chứng kiến khoảnh khắc này nữa.

Tôi lần này "vượt cạn" một mình thôi nhưng không sao miễn sao bé Súp ra đời an toàn, khoẻ mạnh là được.

Sinh thường nên tôi rặn đau lắm, rặn hoài rặn mãi cho đến khi bác sĩ kêu thấy đầu em bé rồi kêu tôi hít thở đều không rặn nữa. Mãi cho đến khi tôi nghe được tiếng khóc của Súp, lúc đó vừa vui vừa mệt cứ khóc rồi cười sau đó mắt tôi nhắm lại không biết gì nữa.

Lúc tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở phòng bệnh rồi, ba tôi thì bế Súp, mẹ thì ngồi kế bên tôi. Thấy tôi tỉnh, ba tôi liền đem Súp đặt bên tôi. Tôi nhìn ba mẹ, sau đó nhìn Súp. Khuôn mặt nhỏ nhỏ xinh xinh đang nhìn ba mẹ tôi cười, càng nhìn lại càng thấy giống ba nó ghê không giống tôi miết nào. Mẹ thấy vậy nói:

- Súp nãy giờ ngoan lắm đó, quấy khóc có xíu à. Ba mẹ ẫm dỗ nó nó mới hết khóc. Nãy giờ chắc nó nhớ mẹ lắm rồi đó.

Tôi còn mệt nên không nó gì mẹ. Cứ cười với ba mẹ rồi quay lại nhìn Súp tiếp.

Mẹ tôi nói tiếp:

- À, mẹ chưa có làm khai sinh cho Súp, đợi con tỉnh dậy đặt tên cho nó rồi mẹ đi làm luôn.

Tôi chìm vào suy nghĩ, có muôn vàn cái tên đẹp dành cho Súp nhưng tôi không biết đặt tên nào.

- Đức Uy

Tôi vô thức nói ra tên này. Trong lúc tôi mang thai có tìm hiểu những cái tên đẹp dành cho Súp thì tôi ấn tượng với cái tên Đức Uy với mong muốn con mình sau này sẽ có nhân phẩm tốt, may mắn, thành công, có cuộc sống êm đềm.

- Nguyễn Đức Uy

Vì Bình họ Nguyễn nên tôi quyết định lấy cái tên này cho Súp. Ba mẹ tôi cũng không phản đối mà đi làm giấy khai sinh cho Súp luôn.

Thời gian cứ trôi cho đến lúc tôi và Súp xuất viện. Tôi thì phải ở cử, còn Súp ngoan lắm không có quấy khóc vào ban đêm khiến tôi đỡ phải chăm cực như mấy mẹ bỉm khác.

Mỗi ngày cứ như vậy cho đến khi tôi khoẻ hơn. Tôi bắt đầu việc đi học lại sau đó đi làm. Mỗi ngày cứ xoay quanh công việc, đi học rồi lại chăm Súp nên tôi không còn thời gian nào để thăm Bình nữa. Cũng may, ba Bình lâu lâu qua nhà tôi thăm Súp và mang một số đồ ăn do mẹ Bình chuẩn bị. Mặc dù mẹ Bình chưa đến thăm tôi và Súp lần nào nhưng những món ăn này cũng như là sự có mặt của mẹ Bình. Ba Bình mỗi lần tới sẽ chơi với Súp và kể cho tôi nghe tình hình của Bình. Tôi cũng biết được trong những lúc tôi lén thăm Bình, tình trạng của Bình tiến triển tốt lắm nhưng từ lúc bé Súp lớn lên cho đến bây giờ Bình vẫn chưa có tiến triển rõ nét. Biết tin vậy, tôi cũng mừng và cảm ơn ba Bình nhiều lắm.

Cứ như thế cho đến khi tôi đang đi học thì có 1 cuộc gọi đến cho tôi. Tôi không để ý và để chế độ im lặng rồi học tiếp. Kết thúc tiết học tôi mới mở ra xem mà thấy đó là số điện thoại của Bình. Không lẽ Bình...

Tôi vội vàng gọi lại cho số này. Tiếng chuông kéo dài hồi lâu thì có người bắt máy. Tôi ngập ngừng nói:

- A... aloo

Bên kia trả lời:

- Alo, là chú nè.

Tôi lấp bắp, nước mắt bắt đầu rơi:

- A...anh...Bình

Bên kia giọng thều thào nhưng vẫn chọc tôi:

- Umm, chồng em đây chứ em nghĩ ai.

Tôi vội vàng nói:

-Chú..chú đợi em xíu,em tới bệnh viện liền.

Chưa để Bình trả lời. Tôi cúp máy luôn, sắp xếp công việc rồi chạy thật nhanh đến bệnh viện gặp Bình.

Vừa vào đến phòng Bình, tôi không thấy ba mẹ Bình đâu mà lại thấy Bình tự đứng dậy đi đâu đó. Thấy Bình sắp té, tôi vội vàng chạy lại đỡ Bình.

- không sao, chú có thể tự đi được mà.

Bình vừa cười vừa nói với tôi.Tôi khó chịu hỏi lại Bình:

- Đi muốn té đến nơi mà đòi tự đi được. Ba mẹ chú đâu mà không nhờ ba mẹ đưa đi.

Bình lảng tránh câu hỏi của tôi mà hỏi thăm sức khoẻ, cuộc sống thường ngày của tôi và bé Súp. Tôi trả lời hết câu hỏi của Bình thì thấy nụ cười nhẹ nhàng của Bình, vừa cười vừa xoa đầu tôi. Tôi đưa cuốn nhật kí luôn mang bên mình cho Bình, dặn dò Bình mỗi khi buồn chán hay nhớ tôi thì mở ra đọc còn tôi cũng nói với Bình sẽ ít vào thăm Bình nên có cuốn nhật kí này sẽ giúp Bình đỡ buồn hơn. Bình không vui lắm nhưng cũng cười với tôi rồi tôi tạm biệt Bình đi làm tiếp.

Tôi đi ra phòng bệnh thì đυ.ng mặt ba Bình. Tới lúc này ba Bình mới thú nhận cho tôi là Bình đã tỉnh lâu rồi như mẹ Bình không cho báo với tôi còn nói với Bình là tôi đã có người khác rồi nên không cần quan tâm. Bình nghe vậy không tin nên đã đuổi mẹ Bình đi để Bình tự chăm sóc bản thân. Lúc đó tôi thầm nghĩ "bảo sao nãy Bình lại lãng tránh câu hỏi của mình". Ba Bình còn kể tiếp, Bình không chịu tập vật lí trị liệu, ba Bình dẫn Bình đi thì lúc tập lúc không nên tình hình chưa được tốt mong tôi sắp xếp thời gian để tập vật lí trị liệu cho Bình. Tôi cũng đồng ý rồi tập được cho Bình vài bữa, tôi dặn dò Bình phải để cho ba mẹ Bình tập cho không là tôi sẽ không yêu Bình nữa. Bình nghe vậy đồng ý luôn nên ba mẹ Bình cũng an tâm được phần nào.

Nhờ đó, Bình đã khoẻ hơn và xuất viện. Nhờ vậy mà tôi tiện cho bé Súp qua đó gặp ba hơn cho hai ba con có cơ hội gắn kết với nhau nhiều hơn. Mẹ Bình thấy thì trước mặt cháu vui vẻ còn sau lưng vẫn đuổi khéo tôi như bình thường.

Cho tới một hôm tôi dẫn Súp qua nhà Bình, hôm đó chỉ có ba và Bình ở nhà thôi. Tôi cũng cho Súp chơi với ba như mọi ngày thì ba Bình nói với tôi:

- lâu rồi hai đứa chưa có ở riêng với nhau, để ba dẫn Súp đi chơi cho tụi con có không gian riêng.

Nói rồi, ba Bình dẫn Súp đi chơi để lại tôi và Bình. Giờ chỉ còn mình tôi nên Bình giở nét chọc ghẹo tôi như trước:

- Chú nhớ em quá à hay mình làm tí cho Súp có em không?

Tôi cười, đánh Bình một cái:

- Mới xuất viện về chưa có khoẻ không có giở ba cái trò này nghe chưa?

Bình vẫn nói giọng chọc ghẹo tôi:

- Chú khoẻ rồi mà. Vào phòng chú chứng minh cho em xem.

Chưa kịp để tôi phản ứng, Bình bế tôi lên, vừa hôn vừa đi vào phòng, khoá cửa và rồi.....

Sau lần " chứng minh" đó, tôi và Bình ôn lại kĩ niệm xưa với nhau. Lúc đó tôi mới biết Bình đã thích tôi từ lúc vào câu lạc bộ rồi. Tôi tò mò chuyện lúc trước ba tôi đã nói gì với Bình thì Bình nói rằng:

-Lúc em lên lầu là ba đánh chú quá trời luôn mà rồi cũng thôi. Ba kêu chú lại ngồi truyền cho chú bí kíp chăm sóc phụ nữ mang thai và sau khi sinh nữa. Tiếc là chú chưa kịp áp dụng với em rồi.tôi lại hỏi Bình tiếp:

- Hôm chú nói chuyện với em, chú đi đường sao mà bị tai nạn vậy?

Bình trả lời tôi:

-Tthì hôm đó đang nói chuyện với em thì hoa mắt không kịp né xe lớn nên mới bị vậy.

Tôi nói lại với giọng trách móc:

- Thấy chưa, vậy mà ban đầu nói sức khỏe tốt lắm không cần phải lo.

Bình cười cười,xoa đầu tôi rồi Bình nói tiếp:

- Chú đã đọc nhật kí của em rồi. Chú xin lỗi em vì đã không thể bên em lúc em cần chú nhất.Chú cũng hiểu được em đã tủi thân như nào khi không có chú.

Tôi ôm Bình tỏ vẻ không sao rồi hỏi Bình lúc hôn mê có nghe được những câu chuyện tôi kể không thì Bình nói là có. Nó giống như một giấc mơ vậy, tỉnh dậy là không nhớ gì hết.

Tự nhiên ôn lại vậy tôi cũng thấy vui vui thì đột nhiên Bình hỏi tôi:

- Chú hỏi em nè, nếu như bây giờ em quay lại ngày hôm đó em có chủ động lại với chú không?

Tôi nhìn Bình và cười:

- Nếu như quay lại hôm đó, em vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình. Bây giờ em có chú, có cả Súp nữa tội gì phải thay đổi.Đúng Không?
« Chương Trước