- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- OE
- Ông Chú Của Tôi
- Chương 4: Bé Súp
Ông Chú Của Tôi
Chương 4: Bé Súp
- Alo, alo chú còn ở đó không?
Tôi không còn nghe Bình nói gì nữa. Điện thoại cũng tắt máy.
Tôi lo lắng lắm hoảng sợ không biết làm gì. Đi qua đi lại trong phòng gọi lại cho Bình cho đến khi mẹ cầm trái cây lên kêu tôi:
- Làm gì đi qua đi lại trong phòng hoài vậy ra ăn trái cây nè.
Lúc đó tôi mới chạy lại mẹ với giọng đầy hoảng loạn:
- Mẹ ơi hồi nãy con đang nói chuyện với Bình tự nhiên có tiếng rầm rất là lớn xong Bình cúp máy luôn con gọi lại hoài không bắt máy giờ sao mẹ con lo quá.
Mẹ bỏ dĩa trái cây xuống an ủi tôi:
- Bình tĩnh đi con nhiều khi điện thoại nó hết pin. Con hoảng loạn là nó ảnh hưởng tới cháu mẹ thì sao?
Tôi vẫn còn lo lắng lắm, trả lời lại mẹ:
- Nhưng mà con nghe được tiếng rầm lớn lắm lỡ Bình có chuyện gì thì sao mẹ?
Mẹ vẫn nhẹ nhàng an ủi tôi:
- Con bình tĩnh đi thằng Bình nó không có chuyện gì đâu hay giờ con gọi lại nó đi biết đâu được giờ nó bắt máy.
Tôi vẫn còn đang hoảng loạn nên mẹ nói gì tôi làm đó. Một cuộc, hai cuộc, đến cuộc thứ ba có tiếng bắt máy:
- Alo anh Bình ơi sao nay có tiếng rầm xong anh cúp máy luôn vậy, anh có sao không?
Bên kia trả lời lại tôi nhưng là giọng của một người phụ nữ:
- Alo chị là người thân của bệnh nhân đúng không? Hiện tại Bình đang ở bệnh viện A đang bị thương nặng chị vui lòng đến bệnh viện kí giấy phẫu thuật và thanh toán tiền viện phí.
Tôi như sụp đổ, tay chân bủn rủn ngồi sụp xuống. Mẹ phải ngồi xuống lay tôi hỏi:
- Bình nói gì mà con thất thần vậy?
Tôi bật khóc vừa khóc vừa nói mẹ:
- Mẹ ơi hồi nãy là nhân viên bệnh viện nói Bình đang bị thương nặng lắm cần phẫu thuật với thanh toán viện phí hay giờ mẹ chở con tới bệnh viện đi con lo cho Bình quá mẹ ơi.
Mẹ gật đầu rồi tôi và mẹ thay quần áo đi ngay trong đêm. Trước khi đi, ba tôi có hỏi hai mẹ con mà tôi gấp quá chỉ nói ngắn gọn cho ba rồi nhanh chóng đi mất. Mẹ tôi cũng là tay lái lụa nên biết tôi lo lắng cho Bình mẹ đi nhanh lắm mới đó mà đã đến bệnh viện rồi. Trên đường đến bệnh viện, tôi gọi cho ba mẹ Bình thông báo về tình hình của Bình nên tôi đến bệnh viện không lâu là ba mẹ Bình cũng đã tới.
Mẹ Bình tới nhìn thấy tôi đang chuẩn bị kí giấy phẫu thuật cho Bình thì hất tay không cho tôi kí rồi giật cây bút của tôi kí vào tờ giấy phẫu thuật của Bình. Kí xong, mẹ Bình chửi tôi dữ lắm bảo tôi bắt Bình làm quá sức là sao chổi của Bình nên Bình mới bị như vậy. Tôi lúc đó vừa buồn vừa lo cho Bình ngồi trước phòng phẫu thuật mặc kệ những lời mẹ Bình nói.
- Tôi nói cô không nghe hay sao mà cứ ngồi im đó vậy.
Mẹ Bình nhìn tôi ánh mắt tức giận lắm nhưng tôi vẫn kệ trong lòng tôi giờ chỉ cầu mong cho Bình được an toàn. Lúc này mẹ tôi bật lại mẹ Bình:
- Tôi nhịn chị nãy giờ rồi nha ở đây là bệnh viện mà chị không biết giữ ý thức. Bây giờ quan trọng là thằng Bình kia kìa lo mà đóng viện phí cho con trai yêu dấu của chị đi ở đây mà mắng chửi con gái tôi.
Rồi hai mẹ chửi nhau ngay trước phòng phẫu thuật đến mức mà y tá bệnh viện phải can thiệp mức dừng được. Lát sau bác sĩ đi ra, ba mẹ Bình chạy vào hỏi: - Bác sĩ ,con tôi sao rồi bác sĩ?
Bác sĩ trả lời:
- Tình hình của bệnh nhân đã ổn nhưng chấn thương sọ não quá nặng nên bệnh nhân có thể sống đời sống thực vật. Bây giờ chuyển đến phòng bệnh rồi người nhà có thể thăm.
Ba mẹ Bình nghe thế thì không thể đứng vững được nữa. Mẹ Bình gục xuống rồi khóc nức nở. Mẹ tôi thì trầm ngâm không nói gì. Còn tôi thì không ổn chắc nãy giờ lo lắng quá nên ảnh hưởng đến đứa bé khiến tôi đau bụng không thể nào mà di chuyển được. Mẹ phải đưa tôi nhập viện để thăm khám. Rất may tôi chỉ bị động thai cần nghỉ ngơi, ăn uống tẩm bổ là được. Mẹ tôi lo lắng nên dặn dò tôi nghỉ ngơi để mẹ mua chút đồ ăn tẩm bổ lại, tôi gật đầu với mẹ chờ mẹ đi xong lại lén lút qua phòng bệnh của Bình gặp Bình.
Vào phòng, tôi nghe bác sĩ dặn dò ba mẹ Bình:
- Thường xuyên nắm tay trò chuyện với bệnh nhân nhất là những người bệnh nhân có tình cảm thì bệnh nhân sẽ nhanh chóng hồi phục hơn.
Rồi bác sĩ đi ra ngoài, lướt ngang qua tôi,mẹ Bình thấy tôi đứng trước cửa thì đuổi tôi đi:
- Mày đi đi, tao có thể tự chăm cho con tao được. Từ nay mày không cần phải qua đây nữa.
Tôi xin ba mẹ Bình:
- Cô chú ơi cho con gặp Bình 1 lần thôi rồi con đi.
Mẹ Bình dứt khoát:
- Tao nói không là không.
Lúc này ba Bình mới lên tiếng nói:
- Bà để nó vào gặp thằng Bình 1 lần đi bà không nhớ nãy bác sĩ đã nói Bình nó được nói chuyện với người nó có tình cảm sẽ nhanh tỉnh hơn hả.
Mẹ Bình mới im lặng ra hiệu cho tôi vào còn ba mẹ Bình thì đi ra ngoài đóng cửa để lại mình tôi tâm sự với Bình.
Tôi nắm tay Bình kể một vài câu chuyện vui cho Bình nghe và hoàn thành câu chuyện đang dang dở của tụi tôi:
- Chú ơi, nãy em định nói sẽ đặt tên cho con của mình là Súp vì đó là món ăn đầu tiên hai đứa mình đi ăn với nhau. Em biết chú sẽ chiều theo ý em mà nên chắc chú cũng sẽ thích cái tên này lắm. Chú biết không hồi nãy bác sĩ khám thai cho em nói bé Súp là con trai đó chú, hong biết sau này nó lớn lên nó giống em hay giống chú ha. Chú mau tỉnh lại đi để còn chơi với em và Súp nè.
Tôi đang nói với Bình thì có tiếng mở cửa vào, là ba mẹ Bình. Mẹ Bình thấy tôi ngồi đó thì đuổi tôi ra ngoài nhưng lần này giọng điệu của mẹ Bình lạ lắm không bực tức, không khinh thường mà chỉ không cảm xúc đuổi tôi ra còn cho tôi ít bánh để ăn nữa. Thấy cũng lạ nhưng mà bị đuổi cũng không thể ở lại nên tôi chào Bình rồi về phòng bệnh. Trên đường về, tôi vừa đi vừa xoa bụng nói chuyện với Súp:
- Súp ơi, mẹ xin lỗi khi từ đầu con đến với mẹ mà mẹ lại không thích con. Từ khi có con xuất hiện, mẹ hạnh phúc lắm còn hiểu ra được nhiều điều nữa. Dù sao con cũng đã đến bên mẹ rồi mẹ sẽ ráng chăm con thật tốt đợi ba con tỉnh dậy rồi mẹ sẽ giao cho ba chăm con tiếp.
Tôi lén lút mở hé cửa ra xem mẹ có trong phòng không mà hên quá mẹ chưa về. Tôi mới đi vội vào đóng cửa, giả vờ như mình chưa rời khỏi phòng. Lát sau, mẹ mở cửa phòng đem đến món cháo sườn nóng hổi cho tôi. Tôi hào hứng nhận lấy từ mẹ rồi ăn như chưa từng được ăn.
Đang ăn ngon, mẹ bỗng hỏi tôi:
- Nói mẹ nghe coi nãy con qua phòng thằng Bình rồi đúng không?
Tôi ngập ngừng đáp:
- Đâu có đâu nãy giờ con ở đây mà.
Mẹ cười một cái rồi nói giọng chọc ghẹo tôi:
- Thôi bà, tui đẻ ra bà mà sao tui không biết tính bà được.
Tôi cười trừ với mẹ ngầm ý thú nhận mẹ nói đúng.
Mẹ nói tiếp:
- Trong lúc mua đồ ăn mẹ có nói rõ tình hình cho ba con biết rồi. Ổng thấy hai mẹ con mình đi trong đêm không biết có chuyện gì nên tối đâu có ngủ được đâu. Phải mẹ kể rõ chuyện cho ổng nghe bảo ổng đi ngủ ổng mới ngủ đó.
Tôi vừa ăn vừa cười chả biết nói gì với cái tính của ba nữa.
Mẹ tôi nói tiếp:
- Giờ bà lo ăn lẹ đi tui đi làm thủ tục xuất viện cho bà rồi đi về nè. Mốt làm gì cũng phải coi chừng ảnh hưởng đến cháu tui đó nha.
Tôi cười ra vẻ làm nũng với mẹ:
- Con biết rồi mà.
Rồi mẹ tôi đi làm giấy xuất viện cho tôi.
Tôi nói chỉ gặp Bình một lần thôi nhưng mà đâu ai có thể cản được mình đi gặp người mình yêu chứ. Tôi lén ba mẹ đi tới bệnh viện thăm Bình. Nhiều lúc thấy tôi đi hoài, ba mẹ cũng có ý muốn đi theo sợ tôi đi một mình ảnh hưởng đến Súp. Tôi không chịu bảo con tự đi một mình được mà không sao, ba mẹ thấy thế cũng không nói gì nữa. Đến bệnh viện, tôi phải canh lúc ba mẹ Bình đều đi ra ngoài thì tôi vào thăm Bình. Kể cho Bình nghe cuộc sống hằng ngày của Tôi và bé Súp, còn nói Bình mau tỉnh dậy sớm để thấy Súp ra đời nữa. Có lúc tôi bị mẹ Bình phát hiện, mẹ Bình vừa chửi vừa đuổi đi không cho tôi gặp Bình.
Có 1 hôm người phát hiện ra tôi là ba Bình. Trái ngược với mẹ Bình, ba Bình không chửi tôi hay đuổi tôi đi mà từ tốn nói với tôi:
- Con cứ gặp Bình đi mà con phải cẩn thận một chút,chú phát hiện thì không sao chứ để cô phát hiện là bị chửi đó nha con.
Tôi cười rồi đáp:
- Không sao đâu chú, cô chửi chứ cũng có làm gì con đâu.
Ba Bình vẫn từ tốn nói tiếp:
- Chú cũng có nói chuyện với cô về chuyện của hai đứa rồi nhưng mà cô cũng như vậy hoài không có thay đổi nên chú cũng chịu.
Tôi cũng cười trừ với ba Bình còn ba Bình gấp gáp nói tiếp:
- Thôi con về trước đi lỡ cô tới cô chửi nữa đó.
Tôi cũng dạ dạ mấy cái rồi nhanh chóng đi về.
Mà chắc có lẽ thấy tôi quá lì nên sau vài lần phát hiện, mẹ Bình cũng không đuổi tôi đi nữa mà mắt nhắm mở mở cho qua.
Càng ngày bé Súp càng lớn nên tôi đi học nhận được nhiều sự bàn tán hơn. Cô giáo môn tôi học cũng khuyên tôi học hết năm nhất rồi bảo lưu kết quả chừng nào sinh xong khoẻ rồi thì đi học lại.
Bé Súp càng lớn nên tôi không còn lén lút đi thăm Bình được nữa. Mỗi lần muốn đi là "danh chính ngôn thuận "nhờ mẹ chở. Có mẹ ở bên, mẹ Bình cũng không nói vì thế nên thời gian gặp Bình cũng lâu hơn. Sau đó, Súp càng lớn nên tôi không còn đi thăm Bình nữa. Không đến gặp Bình, tôi bắt đầu viết nhật kí về cảm nhận và cuộc sống hằng ngày của tôi và bé Súp. Như là bé Súp đạp tôi bao nhiêu lần, tôi nói xấu ba nó với Súp như nào để cho đến khi Bình tỉnh dậy thì tôi sẽ đưa cuốn nhật kí này lại cho Bình.
Cũng gần đến ngày dự sinh, mẹ tôi bắt đầu cho tôi đi dạo nhiều hơn để dễ đẻ. Đi dạo như vậy, được hít thở không khí trong lành cũng thoải mái lắm. Có lúc còn thấy cặp vợ đang mang thai được chồng cột dây giày cho hay là cặp mẹ chồng con dâu cho con đi ra ngoài chơi cũng vui lắm. Nhìn người ta hạnh phúc mình cũng vui lây, cũng ước gì Bình có ở đây thế nào cũng sẽ làm những việc này cho tôi hay là nếu mẹ Bình không hà khắc với tôi chắc tôi và mẹ Bình cũng sẽ đi cùng nhau giống cặp mẹ con đó. Nghĩ vu vơ thế rồi tôi cũng cho qua vì mẹ tôi nói mình nghĩ đến những điều tích cực thì những điều tích cực sẽ đến với mình. Bẵng đi cho đến vài hôm trước ngày dự sinh, tôi đang nằm nghỉ ngơi thì đau bụng dữ dội không thể di chuyển được. Cũng may mẹ lên phòng thấy tôi như thế vội gọi xe chở tôi đến bệnh viện.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- OE
- Ông Chú Của Tôi
- Chương 4: Bé Súp