Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu cho đến khi nghe tiếng có ai đó kêu tôi dậy.
- Dậy... dậy đi con.
Tôi mở mắt, hoá ra là mẹ. Mẹ thấy tôi mở mắt, hỏi tôi:
- Sao không nằm ngủ mà lại ngồi đây ngủ vậy.
Tôi không thể nói với mẹ lí do tôi ngồi đây được. Nhưng chưa kịp nghĩ ra câu trả lời khác, mẹ đã nói tiếp:
- Thôi dậy rồi thì đi xuống đánh răng, rửa mặt đi rồi ăn sáng. Mẹ có nấu đồ ăn sáng xong rồi đó.
- Dạ con làm liền.
Tôi vừa nói vừa ngáp ngoan ngoãn đi đánh răng, rửa mặt rồi tôi đi xuống nhà ăn sáng. Bình thường mẹ tôi nấu đồ ăn sáng, mỗi thành viên trong nhà sẽ ăn một nơi nhưng nay tôi thấy đồ ăn được bày trên bàn mà còn có cả 4 cái chén nữa. Nhà tôi chỉ có 3 người thôi mà sao tới 4 cái chén lận. Mải mê nghĩ ngợi thì Bình phụ mẹ tôi mang đồ ăn từ bếp lên bàn. Bình thấy tôi cười một cái,ra hiệu tôi xuống ăn. Tôi thấy cũng lạ nhưng cũng đi xuống ăn. Bình thường mẹ nấu có 1,2 món thôi nhưng nay mẹ nấu 3,4 món mà toàn mấy món tôi thích. Chắc là mẹ muốn an ủi tôi vì mấy chuyện xảy ra hôm qua. Đang nhìn các món không biết ăn gì đầu tiên thì Bình ra ngồi kế bên tôi, tôi ghé vào tai Bình hỏi:
- Hôm qua ba em nói gì với chú dọ.
Bình cười cười trả lời tôi:
- Bí mật. Có dịp sẽ kể em nghe.
Tôi tò mò lắm mà Bình không nói nên thôi tôi lại hỏi tiếp:
- Sao nay qua nhà em sớm vậy?
Bình trả lời:
- Chú đâu có đi đâu đâu, đêm qua chú ở nhà em mà.
Tôi không hiểu sao Bình lại ở nhà tôi qua đêm. Bình thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi cũng giải thích:
- Do hôm qua nói chuyện với ba mẹ em đến tối muộn. Ba mẹ thấy trời tối mà đi kiếm nhà nghỉ thì nguy hiểm nên cho chú ngủ ở phòng khách sẵn mai qua nhà chú nói chuyện luôn.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại Bình:
- Hả? Ba mẹ em qua nhà chú nói chuyện?
Bình gật đầu lia lịa. Cùng lúc đó ba mẹ tôi cũng ra ăn sáng. Trong lúc tôi và Bình nói chuyện cũng đã sắp xếp bát đũa xong chỉ chờ ba mẹ ra ăn thôi:
- Mời cô chú ăn cơm.
- Mời ba mẹ ăn cơm.
Tôi và Bình nói cùng một lúc. Ba mẹ chỉ nhìn hai đứa 1 cái cũng ừ 1 tiếng. Tụi tôi thì nhìn nhau cười rồi bắt đầu ăn luôn.
Đang ăn, mẹ tôi bảo:
- Chắc con cũng nghe Bình nói nay ba mẹ qua nhà Bình rồi đúng không?
Tôi trầm ngâm trả lời mẹ:
- Dạ nãy Bình có nói con rồi.
Mẹ tôi hỏi tiếp:
- Con có muốn đi không?
Tôi chìm vào suy nghĩ, không đi thì tò mò còn đi thì nhìn cảnh ba mẹ bị sĩ nhục thì tội lỗi lắm. Sau một lúc suy nghĩ tôi cũng nói:
- Dạ con đi.
Mẹ nói tiếp:
- Vậy ăn nhanh đi rồi đi.
Tôi nghe lời mẹ ăn nhanh rồi đi rửa chén. Bình cũng đi phụ mẹ tôi rồi rửa chén cùng tôi mà toàn Bình rửa chén còn tôi đứng vừa ngắm vừa phá Bình. Phải mẹ tôi nhắc nhở, tôi mới ngưng phá mà đi thay quần áo.
Tôi vừa thay quần áo xong là ba mẹ đã ngồi sẵn chờ tôi rồi còn mắng tôi thay quần áo lâu nữa chứ. Ba mẹ 1 xe, tôi và Bình 1 xe đi qua nhà Bình. Trên đường qua nhà tôi nghĩ đến đủ mọi viễn cảnh sẽ xảy ra khiến tôi lo lắng lắm. Tôi còn chưa suy nghĩ hết viễn cảnh thì đã tới nhà Bình rồi. Bình đi trước mở cửa cho nhà tôi. Vào nhà, tôi thấy ba mẹ Bình đã ngồi sẵn trên ghế có vẻ đang chờ nhà tôi tới thì phải. Thì ra trước khi tới Bình đã nói cho tôi là Bình đã thuyết phục ba mẹ Bình là ba mẹ tôi muốn gặp mặt ba mẹ Bình nên ba mẹ Bình mới đồng ý cuộc gặp mặt để xem ba mẹ tôi muốn nói gì.
Nhà tôi vào, ba mẹ Bình không mời nước cũng không chào hỏi chỉ có gật đầu ý là đang nghe ba mẹ tôi nói. Bình thấy nhà tôi đến không được mời nước nên chạy vào nhà lấy nước cho ba mẹ tôi. Người mở đầu câu chuyện trước là mẹ Bình:
- Hôm nay anh chị đến đây muốn nói chuyện gì?
Ba tôi mặt nghiêm túc nói chuyện với mẹ Bình:
- Hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện của tụi nhỏ. Hôm qua tụi nhỏ có nói với tôi hết rồi không biết chị có gì muốn nói với tôi không?
Mẹ Bình trả lời ba tôi:
- Nếu ông anh nghe tụi nó nói rồi thì tôi không còn gì để nói nữa tôi chỉ muốn nói là ông anh đã nghèo rồi thì nhớ dạy con dạy cháu lại cho đàng hoàng đừng có để nó dụ dỗ con người khác rồi mang hậu quả đến đòi danh phận.
- Mẹ nói gì kì cục vậy.
Nhìn Bình tức lắm nhưng mẹ tôi ra hiệu im lặng nên Bình không nói nữa.
Ba tôi bình tĩnh nói tiếp:
- Hôm nay tôi định qua đây nói chuyện đàng hoàng mà chị nói vậy thì tôi xin phép nói thẳng. Xin lỗi chị, nhà tôi nghèo nhưng con tôi đủ ăn đủ sống, học hành tới nơi tới chốn, nó muốn cái gì tôi cũng cho nó được. Chị nói tôi dạy lại con cho đàng hoàng vậy thì chị đã dạy con chị đàng hoàng chưa?
Mẹ Bình nghe thế tức giận ra mặt nhưng vẫn để cho ba tôi nói tiếp:
- Đâu phải một mình con tôi nó mới có bầu được. Chị nói con tôi mất nết vậy con chị là cái thá gì mà làm cho con tôi có bầu. Vì thằng con chị nó xin tụi tôi qua đây và tụi nó yêu nhau thật lòng nên tôi mới qua đây nói chuyện rõ ràng với anh chị chứ không thì khỏi, cháu tôi tôi tự nuôi được. Còn nữa, bây giờ thời đại nào rồi mà chị còn phân biệt trai với gái miễn sao mình biết dạy nó sống tốt, có hiếu, nên người là được rồi trai hay gái quan trọng gì chị. Với mình sống sao cho nó noi gương học theo chứ để nó noi gương mấy người phân biệt giới tính, sĩ diện với họ hàng làng xóm làm sao mà nó nên người được chị.
- Anh dám nói tôi vậy đó hả?
Mẹ Bình tức lắm nhưng không nói được gì hết thì bị ba tôi cắt ngang:
Còn anh, anh là đàn ông vợ mình nói sai cũng không biết cản vợ, ngồi im để vợ mình buông những lời không hay mà không dám lên tiếng. Hèn!
Giờ thì ba mẹ Bình tức lắm nhưng mà không nói được gì hết. Bầu không khí dần im lặng thì mẹ Bình lên tiếng:
- Thôi được rồi, anh cho con Yến ở đây đi rồi tôi sẽ lo cho nó được chưa.
Ba tôi dứt khoát nói:
- Không!!! Tôi đâu biết không có tụi tôi, không có thằng Bình thì chị làm gì con bé đâu. Con tôi nó có bầu thì nó vẫn ở nhà tôi còn thằng Bình thì nó vẫn ở nhà chị.
Mẹ Bình gật gù không nói gì hết.
Ba tôi hơi khó chịu nhưng vẫn nói tiếp:
- Đó là để tụi nó quyết định tôi không can dự vào.
Hôm nay tôi thấy ba mẹ mình ngầu lắm đúng là chỉ có ba mẹ mới yêu thương, giúp đỡ, là nơi cho mình dựa vào lúc khó khăn thôi.
Ba tôi nói tiếp:
- Thôi chào anh chị tôi về, hi vọng những lời tôi nói sẽ giúp ích cho anh chị.
Rồi nhà tôi đều đi về còn Bình thì giãn cơ mặt ra hẳn không như trước khi nói chuyện nữa.Bình chở tôi về nhà, tạm biệt tôi còn tạm biệt em bé trong bụng nữa rồi mới rời đi. Tôi cũng thoải mái hơn nhưng bây giờ có thêm em bé rồi phải kiếm thêm tiền để nuôi con nữa dù sao nhà tôi cũng không khá giả và nhà Bình thì chắc cũng không quan tâm.
Nay tôi đã có một đêm ngủ thật ngon, giờ chuẩn bị những ngày vừa học vừa làm để kiếm tiền nuôi con thôi. Cả tôi và Bình đều bắt đầu đi làm nhiều hơn nhưng bé trong bụng càng lớn tôi không còn thèm ăn nữa mà hay mệt mỏi rồi ốm nghén, ăn gì cũng ói hết. Bình ngày nào cũng qua chở tôi đi làm cũng mang đồ ăn, thức uống rồi còn kêu tôi nghỉ làm để Bình lo. Nhưng tôi lì lắm sợ nghỉ rồi ba mẹ phải lo nhiều hơn, Bình cũng phải đi làm nhiều hơn nữa nên tôi không chịu.
Trong lúc làm thêm, tôi cứ hay buồn nôn và cả buổi làm đa số toàn trong nhà vệ sinh. Đồng nghiệp cũng có hỏi nhưng tôi chỉ nói cho qua rồi ráng đi làm tiếp. Những lần như thế tôi đều mệt mỏi không muốn ăn muốn uống nhưng tôi đâu dám nói Bình lỡ Bình mà biết sẽ bắt tôi nghỉ làm nữa. Tôi cảm thấy thương mẹ nữa, giờ mới hiểu trước đây chắc mẹ mang thai tôi cũng cực khổ lắm. Còn thêm cả đồng nghiệp nữa, đi đến đâu là nghe tiếng xì xầm đến đó nào là không chồng mà có chửa, làm tiểu tam mà chưa có danh phận,... Nghe cũng buồn với tủi thân lắm nhưng tôi cũng kệ người ta nói gì mà không thèm giải thích. Có một hôm, sếp tôi đến kiểm tra vô tình thấy tôi không làm mà cứ trong nhà vệ sinh nôn mửa nên kêu tôi ra nói chuyện riêng:
- Cô đang có bầu đúng không?
Tôi trả lời sếp:
- Dạ đúng rồi sếp.
Sếp nghiêm túc nói tôi:
- Cô nghỉ đi tôi cho cô nghỉ thai sản mỗi tháng vẫn được nửa tháng lương.
Tôi mừng lắm hỏi lại sếp:
- Thiệt hả sếp.
Sếp trả lời lại tôi:
- Tôi nói dối cô làm gì. Cùng là chị em phụ nữ với nhau với tôi cũng đã từ nghèo khó vừa mang thai vừa bươn trải cuộc sống.
Tôi vui quá ôm chầm sếp. Sếp tôi cũng cười ôm lại tôi.
Sếp nói tiếp:
- Cô làm hết hôm nay đi rồi từ mai bắt đầu ở nhà nghỉ ngơi.
- Dạ sếp
Tôi bắt đầu có tâm trạng lại làm việc hăng say hơn mà ngoài ra cũng có những lời bàn tán mới như là con này nó ói có xíu mà được sếp cho nghỉ chắc mốt tao cũng bắt chước nó quá. Tôi cũng kệ nốt dù sao mai cũng nghỉ sẽ không gặp mấy người đó nữa. Hết hôm đó, tôi thú nhận với Bình. Bình trách yêu tôi lắm nhưng tôi chỉ cần làm nũng một cái là Bình dịu ngay. Sau đó Bình làm nhiều việc hơn, làm từ sáng sớm đến tối muộn mà lâu lâu những lúc rảnh là gọi cho tôi liền hà. Làm được bao nhiêu Bình cũng gửi tiền cho ba mẹ tôi mua những thứ tôi thèm. Tôi sợ Bình cứ vừa học vừa làm vậy sẽ lao lưc nên lúc nào cũng nhắc nhở nhưng Bình không chịu nghe bảo tôi làm vậy mới đủ lo cho tôi và con kêu tôi cứ yên tâm sức khoẻ Bình vẫn tốt. Tôi nghe vậy cũng bớt lo, những ngày tháng đó sống hạnh phúc lắm được ở nhà với ba mẹ mà còn được Bình quan tâm, yêu thương nữa thì còn gì bằng. Như mọi hôm, tối đó Bình đi chạy xe đêm thì gọi điện cho tôi:
- Alo, em yêu của chú nay sao rồi?
Tôi nhận được cuộc gọi thì vui lắm trả lời Bình:
- Đang làm việc hả sao không dành thời gian nghỉ ngơi đi mà gọi cho em.
Bình trả lời tôi:
- Chú đang chạy xe đêm, trên đường đi nhớ em quá nên gọi nè.
Tôi bực cười mà cũng hơi lo nói giọng điệu trách móc:
- Đang chạy xe thì đi đường cẩn thận nghe chưa hong có vừa đi vừa nghe điện thoại.
Tôi nghe tiếng Bình cười trả lời tôi:
- Chú nói chuyện với em bằng tai nghe mà với chú làm việc xong rồi đang trên đường về nhà.
Tôi cũng ậm ừ cho qua. Tôi nói tiếp:
- Con trong bụng nó cũng đạp đạp kêu ba nè.
Bình nói tiếp:
- Hay mình đặt tên ở nhà cho con đi mốt kêu nó cho dễ.
- Ò ha cũng được á chứ mình đặt tên gì bây giờ chú.
- Tùy em.
- em hong biết nữa chú cho em gợi ý đi.
- Ò hay em đặt gì liên quan đến hai đứa mình đi để mốt nó hỏi còn có câu chuyện kể nó nghe.
- Vậy mình đặt tên nó là...
Rầmmmm