- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- OE
- Ông Chú Của Tôi
- Chương 2: Thành Viên Mới
Ông Chú Của Tôi
Chương 2: Thành Viên Mới
Sau những phút giây ấy, Bình vừa ôm vừa xoa đầu tôi còn tôi thì cảm thấy ngại khi nhớ những lời nói hồi nãy của mình không biết Bình có nghĩ gì về mình không nữa. Trong cái không gian tĩnh lặng đó, Bình bỗng nhiên cất tiếng phá vỡ bầu không khí:
- chuyện hôm nay là lỗi do tui, tui sẽ chịu trách nhiệm chuyện này.
Tôi nghe thế ngẩng đầu lên nói với Bình:
- Không phải lỗi của mấy người đâu dù sao tui cũng là người chủ động trước mà. Mấy người không cần chịu trách nhiệm đâu.
Bình nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi nhìn tôi nghiêm túc nói:
- Chuyện cũng đã xảy ra rồi. Yến, làm người yêu tôi nha.
Tôi không biết diễn tả cảm xúc lúc đó sao nữa. Vừa bất ngờ xen lẫn niềm vui không nói nên lời. Lúc đó, tôi cứ nhìn Bình mà không thốt lên lời nào. Thấy vậy, Bình mỉm cười nói tôi rằng:
- Im lặng là đồng ý rồi đó nha. Thôi em đi tắm đi chú thương rồi chú chở em về.
Tôi thấy là lạ hỏi lại Bình:
- Hả? Chú và em???
Bình vừa cười vừa nói lại bằng giọng điệu trêu đùa:
- Thì đúng rồi, giờ làm người yêu rồi đổi xưng hô từ chú - cháu sang chú với em đi dễ thương mà.
Tôi nghe vậy cũng mỉm cười nghe lời Bình đi tắm. Trước khi tắm còn lén hôn Bình một cái rồi thẹn thùng chạy vào nhà tắm. Tôi chạy vội quá cũng không biết Bình phản ứng như nào nữa. Tắm xong, tôi đi ra vẫn thấy Bình ngồi đó chờ tôi. Tôi kêu Bình cũng đi tắm cho sạch sẽ trong lúc đó thì tôi sửa soạn là vừa. Bình cũng nghe lời tôi đi tắm còn tôi thì ngồi sửa soạn, lòng thì nhớ đến câu tỏ tình hồi nãy bất giác mỉm cười. Nhưng chưa vui được lâu, cảm xúc lo lắng chợt ập tới. Trong phút giây "làm liều" đó của tôi, tụi tôi chưa sử dụng biện pháp an toàn. Đang lo lắng thì Bình đi từ nhà tắm ra, tôi liền nói với Bình sự lo lắng của tôi và nhờ Bình đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Bình nghe xong cũng trấn an lại tinh thần của tôi rồi vội đi mua thuốc. Tôi được Bình trấn an thì cũng yên tâm phần nào. Uống thuốc xong, tôi cũng yên tâm hơn, cảm giác lo lắng được vơi bớt rồi Bình đưa tôi về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau hôm đó, tôi với Bình bắt đầu hẹn hò, tình yêu của tụi tôi giống như bao cặp đôi khác. Đi ăn, đi chơi, lén lút nắm tay, trao ánh mắt đầy tình cảm cho nhau trong lúc có bạn bè. Bình có bảo tôi công khai với mọi người nhưng tôi từ chối với lí do là mới quen nhau nên chưa biết đi đến đâu sợ công khai rồi vài hôm lại chia tay nên để lâu hơn rồi hẳn công khai. Mặc dù tôi thấy Bình có vẻ không vui nhưng cũng đồng ý, không ép tôi. Thật ra, lí do mà tôi không muốn công khai với mọi người là do tôi không biết Bình quen tôi là do Bình muốn chịu trách nhiệm cho chuyện hôm đó hay là do Bình thích tôi thật nên tôi mới nói dối Bình nên tôi định chờ một khoảng thời gian nữa để tôi xác định lại tình cảm của Bình.
Hơn 1 tháng sau ngày định mệnh đó, tôi trở nên thèm ăn hơn, hay đói bụng mà còn thấy mình mập ra nữa. Cảm thấy lo lắng trong lòng, tôi lên mạng tìm kiếm những dấu hiệu tôi đang có. Kết quả toàn ra dấu hiệu của mang thai. Tôi bắt đầu lo lắng hơn nhưng tự trấn an bản thân mình là bữa đó đã uống thuốc tránh thai rồi mà làm sao có bầu được. Để yên tâm hơn, tôi nhắn tin cho Bình những gì tôi đọc được rồi kêu Bình sắp xếp thời gian chở tôi đi khám. Bình xem tin nhắn vội vàng trấn an tôi, lát sau tôi đã thấy Bình trước cửa nhà mình. Trước khi đi, tôi xin phép ba mẹ với lí do là đi học nhóm để có cớ đi ra khỏi nhà. Tôi đến bệnh viện gần nhà nhất vào trong ngồi chờ đến lượt vào khám. Trong lúc đó Bình không rời mắt khỏi tôi, lúc nào cũng ôm và an ủi là sẽ không có chuyện gì đâu. Chờ đợi hồi lâu cuối cùng cũng đến lượt tôi, vào khám rất nhanh nhưng khi có kết quả mặt bác sĩ nhìn trầm ngâm lắm. Bình hình như cũng cảm nhận giống tôi nên hỏi bác sĩ:
- Kết quả sao rồi bác sĩ.
Bác sĩ nhìn tụi tôi vẻ mặt khó chịu nói:
- Giới trẻ bây giờ dữ dằn ha, 6 tuần rồi nè.
Tôi chưa tin vào tai mình hỏi lại bác sĩ:
- 6... 6 tuần là sao bác sĩ.
Bác sĩ nhìn tụi tôi cười cười rồi nói:
- Bầu 6 tuần rồi.
Bình nghe vậy mặt vui hẳn lên:
- Thiệt hả bác sĩ?
Tôi không vui nhưng thế, chân tay thì cứ bủn rủn, cảm xúc lo lắng khiến tim tôi đập nhanh. Tôi chợt nhớ ra hỏi lại bác sĩ:
- Sao có thể được bác sĩ, sau khi làm chuyện đó xong tôi đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi mà. Tôi còn xem hướng dẫn sử dụng trước khi uống nữa.
Bác sĩ nghe vậy từ tốn giải thích cho tôi:
Không có một biện pháp tránh thai nào cho hiệu quả 100%. Về bản chất, thuốc tránh thai khẩn cấp là một loại thuốc nội tiết có tác dụng ngăn buồng trứng phóng thích trứng, ngăn trứng gặp tϊиɧ ŧяùиɠ và không thể làm tổ trong tử ©υиɠ.
Vì vậy, khi uống thuốc tránh thai khẩn cấp vẫn có tỷ lệ mang thai tương đối. Nếu sử dụng theo đúng hướng dẫn sử dụng và đúng thời gian quy định thì tỷ lệ thành công chỉ đạt 80 - 90%. Do đó tỉ lệ có thai khi uống thuốc tránh thai khẩn cấp vẫn có thể rơi từ 10-20% tuỳ vào cách sử dụng và cách cơ thể đáp ứng thuốc. Hoặc là em đã qu*n h* vào ngày rụng trứng nên lúc này hiệu quả của thuốc chỉ đạt khoảng 10%.
Lúc đó, tôi cảm thấy vừa bất lực vừa lo lắng. Bình thì ôm tôi vẻ mặt rất vui sướиɠ còn nói với tôi lần trước Bình đã nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi nên tôi không cần phải lo lắng. Lời nói của Bình làm cho tôi yên tâm hơn phần nào nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng không biết nói với ba mẹ như thế nào dù gì đi nữa chuyện "ăn kem trước cổng" người lớn cũng khó chấp nhận và Bình vẫn chưa đủ tuổi để cưới rồi tụi tôi còn quá trẻ không biết làm cha làm mẹ như thế nào. Mà chuyện đã xảy ra rồi thế nào cũng phải cho hai bên gia đình biết. Tôi nở nụ cười công nghiệp với Bình rồi chào bác sĩ ra về. Bình có vẻ như đoán được những gì tôi nghĩ nên an ủi tôi suốt đường đi về. Tôi muốn hai gia đình biết càng sớm càng tốt nên nói Bình về nhà nói chuyện với ba mẹ Bình luôn. Bình nghe vậy cũng đồng ý rồi vòng xe chạy về nhà Bình. Thật ra, tôi muốn nói chuyện với ba mẹ Bình trước một phần là sợ ba mẹ tôi sẽ mắng,một phần là do trước đây ba mẹ Bình đối xử với tôi rất tốt còn gọi tôi là con dâu nữa nên chắc ba mẹ Bình sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Đến nhà Bình, vừa đúng lúc ba mẹ Bình đều có ở nhà. Ba mẹ Bình gặp tôi thì cũng vui lắm tươi cười nói chuyện còn hỏi thăm sao lâu rồi không thấy tôi qua nhà chơi nữa. Tôi cũng vui vẻ đáp lời lại nhưng chuyện chính vẫn phải làm, tôi nhìn Bình ra hiệu Bình nói trước. Bình hiểu ý tôi, nghiêm túc nói ba mẹ rằng:
- Ba mẹ nay con đưa Yến đến đây là có chuyện muốn nói với ba mẹ.
Tôi thấy ba mẹ Bình cười cười, mẹ Bình nói với tụi tôi:
- Nếu mà hai đứa xin phép quen nhau thì không cần phải nói mẹ, mẹ cho hết.
Bình nói tiếp:
- Dạ không, chuyện con muốn nói với ba mẹ là Yến đã có thai với con rồi con xin ba mẹ cho con được chịu trách nhiệm với Yến.
Ba mẹ Bình đang tươi cười như thế nghe vậy mặt biến sắc. Mẹ Bình trông có vẻ tức giận lắm nói với giọng điệu rất giận dữ:
- Yến, trước giờ tôi tưởng cô là một cô gái ngoan hiền, con nhà gia giáo nên tôi mới yêu thương cô còn định cho hai đứa đến với nhau nữa. Bây giờ hai đứa đến thông báo với tôi một chuyện xấu hổ như vậy đó hả.
Bình nghe thế liền đáp lại mẹ:
- Là do con chủ động trước chứ Yến không có lỗi mẹ đừng trách Yến.
Mẹ Bình chưa nguôi cơn giận vẫn mắng tiếp:
- Tôi không cần biết là ai chủ động trước. Hai anh chị làm vậy là bôi tro trét trấu vào mặt cái nhà này rồi làm sao tôi dám nhìn bà con lối xóm, họ hàng xung quanh. Tôi không có chấp nhận đứa con dâu mất nết như vậy được.
Tôi nghe vậy chỉ biết khóc trong lòng thôi. Ban đầu, tôi đâu có ngờ rằng ba mẹ Bình sẽ phản ứng như thế. Giờ tôi cảm thấy vừa bất lực vừa tủi thân nữa. Bình vẫn gay gắt lắm đáp trả lại mẹ rằng:
- Tại sao mình phải nhìn mặt hàng xóm, họ hàng xung quanh mà sống. Họ đâu có giúp đỡ, nuôi sống mình đâu mà phải nhìn mặt. Chuyện này là lỗi do con, nếu mẹ có mắng thì con mới là người đáng phải nghe những lời mắng chửi chứ không phải là Yến. Dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi mẹ không thể chấp nhận cho tụi con sao mẹ.
Mẹ Bình có vẻ đã dịu bớt nhưng vẫn giữ sự bực tức đó trên khuôn mặt:
- Thôi được rồi, nếu mà là con trai thì tôi có thể xem xét lại đứa con dâu này còn không thì khỏi có dâu con gì ở đây hết.
Bình càng nghe lại càng khó chịu. Từ nãy đến giờ Bình vừa đáp trả lại mẹ vừa nắm chặt tay tôi, đứng chắn trước mặt tôi để tôi không quá buồn tủi mà ảnh hưởng đến em bé trong bụng khiến tôi cũng đỡ hơn phần nào:
- Mẹ à, trai hay gái thì nó cũng là con của con là cháu của mẹ mà sao mẹ lại phân biệt trai hay gái là sao hả mẹ.
Mẹ Bình vẫn giữ nét mặt đó đáp lại Bình:
- Tôi nói vậy đó nếu anh không đồng ý thì cút ra khỏi nhà đừng có xem tôi là mẹ anh nữa.
Bình không còn gay gắt nữa, vẻ mặt trở nên không cảm xúc đáp:
- Được, nếu mẹ muốn thì con sẽ đi ra khỏi cái nhà này cho mẹ vừa lòng. Con của con thì con tự nuôi.
Nói rồi Bình kéo tôi đi ra khỏi nhà bỏ lại ba mẹ Bình có vẻ không tin được đứa con của mình lại chọn ra khỏi nhà vì một đứa con gái.
Đến khi ra khỏi nhà Bình rồi tôi mới dám bật khóc, nước mắt cứ rơi lã chã, những lời nói của mẹ Bình như là con dao đ*m vào tim tôi càng nghĩ những lời nói đó tôi càng buồn tủi. Bình kéo tôi đến một góc, ôm tôi thật chặt vừa ôm vừa xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho tôi. Thấy tôi khóc vì lau nước mắt cho tôi vừa lau vừa an ủi:
- Không sao, không sao có chú đây nít đi chú thương.
Tôi vẫn chưa ngưng rơi nước mắt được, vừa khóc vừa trả lời Bình:
- Chú không làm hoà lại với mẹ đi rồi có gì thuyết phục với mẹ sau.
Bình xoa đầu tôi nói:
Mẹ chú mà nếu đã nói vậy rồi thì không thay đổi đâu. Chú đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với em rồi chú nhất định sẽ không bỏ em đâu.
Tui vẫn chưa hết khóc, trả lời Bình rằng:
- Em đâu có ngờ ba mẹ chú lại phản ứng như vậy đâu. Đáng lẽ ra lúc đó em không nên chủ động với chú, cũng không có cái bầu này thì bây giờ chuyện đâu có xảy ra như thế này.
Bình vẫn nhẹ nhàng ôm tôi, xoa đầu an ủi tôi:
- Chuyện này là chú gây ra mà em đừng nói vậy. Dù em có con với chú hay không thì chú vẫn yêu em thương em mà. Ngoan, nít đi em còn chú ở đây mà sao mà chú để cho em thiệt thòi được.
Tôi nghe vậy cũng dần bình tĩnh hơn rồi nhưng tôi cũng không biết nói gì nên cứ ôm lại Bình để ổn hơn thôi. Bình thấy tôi đã ổn hơn thì nói với tôi rằng:
- Bây giờ chú chở em về nhà nha sẵn nói với ba mẹ em luôn. Em yên tâm đi chú sẽ bảo vệ em mà.
Tôi định lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý nhưng nghĩ lại nếu mang bộ mặt khóc lóc này về nhà thế nào ba mẹ cũng hỏi nên thôi tôi cũng đồng ý luôn.
Nhà tôi cũng không được gọi là có điều kiện hay nghèo khó, chỉ làm đủ ăn đủ sống. Nhưng mà để được như thế, ba mẹ tôi cũng phải cật lực để kiếm sống lắm nên lúc nào ba mẹ cũng khó khăn với tôi để mong muốn sau này tôi không phải giống như ba mẹ. Không biết khi ba mẹ nghe tin này thì sẽ ra làm sao nữa.
Về đến nhà, đúng như tôi đoán, ba mẹ tôi hỏi cái khuôn mặt mới khó của tôi nhưng tôi không trả lời chỉ im lặng đợi Bình vào nhà. Bình trước đây cũng hay qua nhà tôi ôn thi nên ba mẹ tôi cũng biết Bình. Vừa gặp Bình ba mẹ cũng tươi cười chào hỏi còn Bình thì mỉm cười đáp lại. Lần này không cần sự ra hiệu của tôi, vừa chào hỏi xong là Bình vào chuyện chính luôn:
- Dạ, con đến đây là có chuyện muốn nói với cô chú.
Ba mẹ tôi không nói gì tiếp tục lắng nghe:
- Trong lần đi chơi với nhau tụi con có lỡ phát sinh chuyện không nên nên giờ Yến đã mang thai con của con rồi con xin phép cô chú cho con được chịu trách nhiệm với Yến ạ.
Tôi lúc nghe Bình nói chuyện chính tôi không còn dám ngẩng mặt lên nhìn ba mẹ nữa chỉ biết cúi đầu xuống để trốn trách ánh mắt của ba mẹ thôi. Bỗng nhiên tôi nghe một cái chát, tôi ngẩng đầu lên thì thấy ba tôi với khuôn mặt tức giận cầm cây chổi đứng trước mặt Bình:
- Mày... mày dám làm con gái tao có bầu hả thằng m*t d*y.
Vừa nói ba tôi còn cầm cây chổi lên đánh Bình nữa. Bình cứ đứng im chịu đựng không phản kháng gì. Tôi không nỡ để Bình như vậy nên kéo Bình ra khỏi hướng chổi của ba. Ba tôi thấy vậy cũng quay ra hướng tôi cầm chổi quơ lên. Tôi nhắm mắt lại, nghe một tiếng chát nhưng lại không đau.Mở mắt ra, một bóng dáng quen thuộc chắn trước mặt tôi là Bình. Lúc này tôi mới thấy Bình đã cản cây chổi của ba tôi. Nắm chặt cây chổi Bình nói:
- Chú đừng đánh Yến, con mới là đứa đáng bị đánh với lại Yến đang mang thai.
Còn mẹ tôi, như chưa tin vào tai mình. Cho đến khi ba tôi cầm chổi đánh Bình mẹ tôi mới tin những gì mình nghe là sự thật. Thấy ba tôi vẫn còn ý định cầm chổi đánh tiếp, mẹ tôi ngăn cản ba:
- Thôi, ông đừng đánh con Yến lỡ cái thai có chuyện gì thì sao.
Ba tôi nghe mẹ nói cũng từ từ buông cây chổi xuống còn mẹ thì đi từ từ về phía tôi nhưng thay vì mẹ đánh hay chửi tôi mẹ lại nói rất nhẹ nhàng:
- Hèn gì lúc con về mẹ thấy mặt giống như mới khóc là mẹ biết con vừa mới gặp chuyện gì rồi.
Tôi thấy mẹ bình tĩnh lắm như đoán được chuyện gì sẽ xảy ra ấy. Mẹ từ từ nói với ba:
- Thôi tôi dắt con bé lên lầu trước, ông với thằng Bình là đàn ông chắc sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn.
Ba tôi đang nhìn Bình với khuôn mặt đầy sát khí đó, nghe vậy cũng nguôi bớt trả lời lại mẹ:
- ừa bà dắt nó lên đi, phụ nữ với nhau dễ chia sẻ còn thằng này cứ để tôi.
Tôi không yên tâm để Bình ở với ba sợ ba lại đánh Bình nữa mà Bình cũng nhìn tôi ra hiệu là không sao nên tôi cũng yên tâm phần nào lên lầu với mẹ.
Lên phòng ngồi với mẹ, lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi một người mẹ xưa giờ luôn uốn nắn, chửi mắng tôi hằng ngày nay lại nhẹ nhàng như thế. Thấy tôi cứ ngồi im không nói gì, mẹ mới bắt đầu câu chuyện trước.
- Con nói thiệt cho mẹ nghe thằng đó nó dụ dỗ con đúng không?
Tôi trả lời:
- Dạ không, con tự nguyện.
Mẹ tôi trách móc:
- Sao mày ngu quá vậy con, mày lại đi trao thân dễ dàng cho một thằng như vậy rồi lúc mày làm mày có nghĩ tới hậu quả bây giờ không hả con?
Tôi trả lời mẹ:
- Dạ con có nghĩ, lúc đó con đã uống thuốc rồi nhưng từ lúc đó đến hơn 1 tháng sau con đi khám bác sĩ nói con đã có em bé. Bác sĩ có giải thích cho con rằng không có biện pháp nào là 100% nên con có thể có em bé khi đã sử dụng đúng hướng dẫn sử dụng.
Mẹ tôi vẻ mặt bất lực lắm nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình để tiếp tục hỏi tôi:
- Bác sĩ có nói bé mấy tuần rồi không?
Tôi nói:
- Bé 6 tuần rồi.
Mẹ tôi hỏi tiếp:
- Giờ con nói cho mẹ nghe sao hồi nãy đi về mà con khóc?
Tôi do dự không biết có nên nói với mẹ không nhưng mà nghĩ đến những điều sáng giờ đã trải qua, tôi liền nói luôn mà không còn do dự nữa, vừa nói tôi liền bật khóc:
- Con đi qua nhà Bình nói chuyện là con đã có thai với Bình. Ban đầu con nghĩ cô chú hay đối xử tốt với con còn gọi con là con dâu nữa còn nói chuyện với ba mẹ thì sợ ba mẹ đánh mắng nên con muốn nói với ba mẹ Bình trước nhưng ai ngờ ba mẹ Bình nghe xong lại phản ứng dữ dội còn không chấp nhận đứa con dâu như con nữa.
Mẹ tôi nghe thế tức giận lắm nhưng vẫn nói nhẹ nhàng với tôi:
- Ba mẹ mà sao không thương con, la thì la vậy thôi chứ ba mẹ có bỏ con bao giờ đâu. Thôi con nghỉ ngơi đi cho em bé trong bụng còn nghỉ ngơi nữa.
Tôi cũng vâng lời mẹ nằm nghỉ.
Khi mẹ đi ra khỏi phòng, tôi thấy mẹ khóc, khóc nhiều lắm. Từ trước đến giờ mỗi khi có khó khăn tôi chưa bao giờ thấy mẹ khóc. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc nhiều đến thế, tự nhiên cảm thấy có lỗi với mẹ lắm. Lớn rồi chưa báo hiếu cho mẹ mà còn gây ra chuyện lớn khiến mẹ phải khóc nhiều như thế này. Chắc từ nãy giờ lúc hỏi chuyện tôi mẹ cũng kìm nén cảm xúc dữ lắm. Tôi thấy mẹ cứ ngồi khóc một mình rồi lau nước mắt xong mẹ đi đâu đó. Từ phòng tôi nghe được tiếng mẹ nói là mai sẽ đi đâu đó để giải quyết chuyện này. Mà do tôi mệt quá nên nghe chữ được chữ không với đang nghe thì tôi ngủ hồi nào không hay.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- OE
- Ông Chú Của Tôi
- Chương 2: Thành Viên Mới