Chương 5: Cô muốn ngủ với anh!

Sau khi qua đi, Giang Nhất Tranh ngủ một giấc đến giữa trưa.

Tấm rèm cửa chưa đóng chặt tung bay theo gió, ánh nắng chiếu vào mặt cô, cô đau đầu vò vò mái tóc rối bù, cuối cùng cũng không chịu nổi cơn đói mà đứng dậy.

Đi lên dép lê, ngáp một cái, đi đến phòng bếp. Cô mở tủ lạnh ra, ánh mắt nhìn xuống ngăn đông lạnh đã chật cứng, mẹ cô chất đầy bán thành phẩm cho cô, nhưng hôm nay cô không muốn ăn sủi cảo.

Lấy rau xanh, trứng gà và mì sợi, tự làm cho mình một bát mì chay với nước súp trong, thuận tay lấy một ly sữa và cho vào lò vi sóng để hâm nóng.

Cô chỉ có thời gian nhìn vào điện thoại của mình khi đang thưởng thức đồ ăn, nhìn thấy bức ảnh Sở Tịch gửi đến WeChat, cô vô cùng ngạc nhiên! ! !

Hình ảnh cô ôm Cố Thanh Sơn, thò tay vào quần áo của anh mà sờ soạng! ! !

Cô kinh hô, hét lên! ! !

Đôi mắt ngái ngủ đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, cô vội vàng đánh mấy dấu chấm hỏi to đùng.

Không để cô đợi lâu, Sở Tịch nhanh chóng lên tiếng.

Cô ấy nói cô một mực lôi kéo người ta muốn thêm WeChat.

Cô ấy cũng nói với cô rằng Cố Thanh Sơn nói rằng nếu muốn thêm anh trên WeChat thì đến cửa tiệm tìm anh ấy.

Giang Nhất Tranh che mặt khóc rống, cô sao lại như vậy? ? ?

Tại sao không thận trọng hơn một chút? ? ?

Nếu anh chàng đẹp trai kia bị hù chạy thì phải làm sao bây giờ? ? ?

Làm thế nào cô có thể sờ soạng một anh chàng đẹp trai mà cô mới gặp? ? ?

Nếu muốn sờ soạng, có thể đợi cho đến khi quen thuộc mà ...

Éc? ? ? Cô đang nghĩ cái gì vậy? ? ?

Giang Nhất Tranh đỏ mặt, lắc lắc cái đầu, đem mấy suy nghĩ xấu xa trong đầu vứt đi.

Nhưng Cố Thanh Sơn thật sự rất đẹp trai, hơn nữa anh cũng rất hợp khẩu vị của cô, làm sao bây giờ? Muốn ngủ! ! !

Éc? A không, cô muốn tán tỉnh, nhưng con gái phải dè dặt...

Quên đi, cô không muốn dè dặt, lỡ anh đẹp trai đến miệng rồi còn chạy mất thì sao.

Sau khi Giang Nhất Tranh suy nghĩ lung tung điên cuồng, cô đã hạ quyết tâm.

Quay lại Sở Tịch: [ Cậu có muốn đi cùng tớ không? ]

Chỉ một giây sau, Sở Tịch gọi điện thoại tới.

"Thật sự muốn đi?"

"Nghiêm túc?"

"Hắc hắc, anh ta thực sự rất đẹp trai a, dáng người cũng chuẩn nữa!!!"

Giang Nhất Tranh cắn đũa si ngốc nở nụ cười, hai chân đung đưa dưới gầm bàn, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu hưng phấn.

"Một tiểu xử nữ như cậu sao lại biếи ŧɦái như vậy hả???" Sở Tịch ở đầu dây bên kia cười mắng.

Sau đó cô ấy nói với cô, cửa hàng của Cố Thanh Sơn không chỉ là quán cà phê, vào ban đêm sẽ còn là quán bar, vì vậy cô ấy sẽ đưa cô đến đó vào tối nay.

Còn chúc cô mã đáo thành công.

Giang Nhất Tranh không nói nên lời, chỉ là đi thêm tài khoản WeChat thôi mà, cô đang nghĩ gì vậy!

Cô thật biếи ŧɦái, Sở Tịch không có cách nào không nghĩ ngợi thêm a, dù sao cô cũng có ý nghĩ tác hợp bọn họ giống như chồng của mình, không phải sao...

Sau khi thảo luận xong, Giang Nhất Tranh liền muốn bắt đầu bận rộn với công việc của mình.

Mở giao diện máy tính lên, trên màn hình xuất hiện một loại khác phong cách truyện tranh, câu cuối cùng đọng lại trên bóng lưng cao lớn uy mãnh của người đàn ông, nhìn kỹ mới phát hiện dưới thân người đàn ông là một người đàn ông nhỏ gầy hồng hào mềm mại, đôi tay thon dài của người đàn ông uy mãnh kia đang cầm dươиɠ ѵậŧ không tính là lớn của người đàn ông dưới thân mà lắc lên lắc xuống.

Trong tấm hình, người đàn ông cường tráng đang nhún nhún thân eo, đè ép người đàn ông phấn nộn, liều mạng đυ. anh ta, người đàn ông phấn nộn nghiêng đầu quấn lấy lưỡi của người đàn ông cường tráng và hôn, chất lỏng bắn tung tóe khắp màn hình, sắc mặt của anh ta như si như say, du͙© vọиɠ trong mắt anh sắp tràn ra khỏi màn hình, bộ dáng nũng nịu khiến người ta muốn hung hăng trìu mến một phen, toàn thân hiện ra màu hồng, ư ư a a kêu lên.

Giang Nhất Tranh tựa hồ có thể nghe được tiếng rêи ɾỉ của anh ta, không khỏi kẹp chặt chân một chút, sắc mặt dần dần ửng hồng.

Cô không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn là hôm đó cô vẽ một bộ truyện tranh nội địa, nếu không, để cho mẹ cô nhìn thấy bức tranh này, cô có thể sẽ mất mạng ở đây! ! !

Mà tranh cô vẽ vẫn là nam nam! ! !