Chương 30: Thầy, em thích anh! (CP đam, hơi H)

“Không lo cho thầy thì lo cho ai?” Học trò nhỏ vừa mở miệng liền lộ ra tất cả tâm tư.

Cậu vội im bặt.

Trần Cẩn Niên nghe rõ ràng, cười to nói: "Lo lắng cho anh, tức là em cũng thích anh đúng không?"

Học trò nhỏ xấu hổ dậm chân: "Không có."

“Không!” Trần Cẩn Niên đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu vào trong ngực, vòng tay ôm eo nhỏ, cúi đầu liếc nhìn, nói: “Em có.”

“Đừng ôm, đang ở bên ngoài!” Học trò nhỏ cả kinh, không nghĩ tới hắn sẽ ôm cậu ở bên ngoài.

Trần Cẩn Niên cảm nhận được lo lắng của cậu, chậm rãi nói: "Anh không chỉ muốn ôm em ở bên ngoài, mà còn muốn hôn em."

"Đừng..."

Học trò nhỏ không kịp ngăn cản, trực tiếp bị hôn.

"Thích anh sao?"

Học trò nhỏ xấu hổ, mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt, vô cùng khẩn trương, tim đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra ngoài.

Trần Cẩn Niên tiếp tục nhỏ giọng nói: "Tiểu khả ái, tim đập nhanh như vậy!"

"Em thích anh, phải không?"

Trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Trần Cẩn Niên tưởng rằng cậu sẽ không nói chuyện với mình nữa.

Nhưng vào giây phút cuối cùng, hắn nghe thấy cậu nói: "Thích!"

"Thầy, em thích anh!” Hai tay nắm chặt lấy hắn, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lại xấu hổ cúi đầu xuống.

Trần Cẩn Niên đột nhiên bật cười, cười đến l*иg ngực phập phồng kịch liệt, hắn xoa nắn người trong ngực, hôn lấy hôn để.

Học trò nhỏ sợ hãi, dù sao cũng đang ở bên ngoài, cậu thật sự sợ hãi ánh mắt của thiên hạ.

Kỳ thật cậu đã yêu thầy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không dám nói ra, sợ bị gọi là biếи ŧɦái, về sau thầy kiểu gì cũng thỉnh thoảng trêu chọc cậu, cậu cho rằng hắn là chỉ tìm kiếm niềm vui, không bao giờ nghĩ về nó ...

Nhớ lại lúc được thầy hôn ở sau bếp, cậu không khỏi vui mừng, nghĩ rằng thầy cũng thích mình, thật tốt!

Hóa ra hắn cũng thực sự thích đàn ông!

"Chúng ta về nhà thôi!"

Đằng sau cửa phòng thuê, Trần Cẩn Niên đặt người trong ngực mình trên cửa, ôm eo của người học việc nhỏ, nụ hôn lít nha lít nhít rơi xuống, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, giống như một cơn gió càn quét hút lấy hơi thở mát lạnh của cậu.

Người học việc nhỏ kêu lên "ưm ưm", bị hôn đến mức sắp không chịu nổi, nước bọt từ trong miệng tràn ra lại bị Trần Cẩn Niên hút đi, hôn sâu, liếʍ cắn da thịt trắng nõn của cậu, trong nháy mắt, nơi đó nổi lên một mảnh phấn hồng.

Nụ hôn kéo dài xuống phía dưới, quần áo của học trò nhỏ bị xé toạc, lộ ra mảnh lớn l*иg ngực hồng hào, môi Trần Cẩn Niên in trên đó, hắn thở hổn hển mυ"ŧ đầṳ ѵú của cậu.

Học trò nhỏ ôm lấy đầu Trần Cẩn Niên, cảm giác tê dại khiến cậu ngẩng đầu kêu lên, miệng há hốc thở hổn hển, nước miếng chảy ròng ròng.

Bàn tay to ấm áp của Trần Cẩn Niên vuốt ve cơ thể cậu, nhân lúc cậu không chuẩn bị liền luồn vào trong quần, chơi đùa với phần thịt nửa mềm nửa cứng, vuốt ve ước lượng hai viên trứng, hắn bắt đầu lột động.

Lúc học trò nhỏ bị chạm vào, toàn thân cứng ngắc, lưng căng thẳng, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Trần Cẩn Niên hơi dùng sức, kiễng chân muốn ngăn cản, nhưng lại bị chạm đến tê cả da đầu!

Thoải mái đến mức nhắm mắt lại khẽ gọi: "Thầy ~ Thầy ~"

Giọng nói dịu dàng đến mức Trần Cẩn Niên muốn lập tức đυ. nhục huyệt nhỏ của cậu để cảm nhận hơi ấm của cậu.

"Thầy đây!” Trần Cẩn Niên hôn cậu.

Bàn tay vuốt ve chạm vào nếp gấp, người học việc nhỏ run lên.

Tiếng rêи ɾỉ tràn ra ngoài.

Tay Trần Cẩn Niên đảo quanh nghiền ép trên cúc hoa, ngứa ngáy ập đến, học trò nhỏ thiếu chút nữa mềm nhũn ngã xuống.

Ngón giữa thon dài nhét vào, ngón chân của học trò nhỏ cuộn lại.

Thân thể cậu lại có chút căng cứng, hít sâu một hơi: "Thầy, đau ~"

Tay của Trần Cẩn Niên đã nhét đi vào, bắt đầu giật giật liên hồi.

"Ách a a a ... Thầy đừng nhúc nhích ... Thầy ... Em đau..." Học trò nhỏ phát ra thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

"Không sao, đừng sợ!" Trần Cẩn Niên dán vào bên tai cậu, đầu lưỡi thô to lướt qua bên tai, nóng như lửa đốt, khí tức xông vào lỗ tai, làm cho người ta run lên!

Khi sự giãn nở gần như không sai biệt, Trần Cẩn Niên đem người trần như nhộng ném lên giường, hắn cũng trực tiếp cởϊ qυầи áo của mình ra, cầm dươиɠ ѵậŧ dài ngoằng trên tay bước lên, cậu học trò nhỏ nhìn thấy không thể không nuốt nước bọt.

Trần Cẩn Niên dùng hai tay chế trụ mắt cá chân của học trò nhỏ, một tay kéo xuống, hai chân cậu trong nháy mắt quấn lấy eo của hắn, hai người dính vào nhau, hai qυყ đầυ đang phát cứng quấn ở cùng một chỗ, không ngừng cọ cọ nhau, kɧoáı ©ảʍ khiế cho thân thể nhất thời run lên.

"A a a ... Thầy ~ đừng mài nữa."

“Có thoải mái không?” Trần Cẩn Niên hỏi.

Hắn cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ hồng hào của cậu học việc nhỏ đang chạm vào dươиɠ ѵậŧ đen nhánh, thô to dữ tợn của mình, lông của cả hai quấn vào nhau, hình ảnh đó kí©h thí©ɧ hắn.

Hắn hít vào, cúc hoa của cậu học việc nhỏ không ngừng co rút, quằn quại khó chịu dưới thân hắn.

Trần Cẩn Niên lấy bαo ©αo sυ và dầu bôi trơn từ tủ đầu giường ra.

Học trò nhỏ rùng mình nhìn chằm chằm hắn: "Tại sao anh lại có những thứ này?"

Không phải ông chủ Cố nói hắn là xử nam sao?