Chương 23: Anh tự giải quyết, em xem! (Hơi H)

Nghe được thanh âm của cô, Cố Thanh Sơn trực tiếp bắt lấy cánh tay của cô kéo về phía mình, ôm thật chặt. Anh há miệng cắn nhẹ vành tai của cô, sau đó thấp giọng khẽ nói: "Em thật đúng là không sợ chết."

Giang Nhất Tranh thuận thế ôm eo anh, cười thỏa mãn, cô vùi vào trong ngực anh nói: "Em chưa đồng ý thì anh cũng không được chạm vào em."

Khóe miệng Cố Thanh Sơn cong lên, hơi nhướng mày: "Khẳng định như vậy?"

Bàn tay to xuyên qua lớp quần áo đã chạm vào bộ ngực kiêu hãnh của cô, ngày thường tiểu nha đầu này hay mặc quần áo rộng thùng thình để che đi hai bầu ngực sữa căng tròn, xúc cảm lúc này thực sự là quá mềm mại, mười phần nɧu͙© ɖu͙© khiến anh yêu thích không nỡ buông tay.

“Vậy anh biết sao?” Giang Nhất Tranh ngước mắt.

Hai người nhìn nhau, nhìn thấy đối phương trong ánh mắt, ánh mắt Cố Thanh Sơn tối sầm lại, thanh âm khàn khàn: "Anh có nói sẽ đâu?"

Giang Nhất Tranh lập tức trừng lớn mắt: “Vậy anh chính là đồ lưu manh!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong lúc ngây người, Cố Thanh Sơn trực tiếp trầm thấp cười một tiếng, đem cô nhấn vào trong ngực, liều mạng hôn cô, hấp thụ hơi thở của cô, thẳng đến người trong lòng phát ra một tiếng "Ngô" mới từ bỏ.

“Anh cũng không phải là chính nhân quân tử a.” Ngón tay anh vuốt ve đôi môi óng ánh của cô, ánh mắt tối sầm lại, “Giang Nhất Tranh, bây giờ hối hận cũng đã muộn.”

“Anh…” Giang Nhất Tranh cắn răng, tim đập thình thịch.

Mặc dù không phải là không thể, nhưng là quá nhanh mới không được.

Nếu có được một người đàn ông quá dễ dàng sẽ không còn trân quý, huống hồ cô là người theo đuổi.

"Em không muốn."

"Nhưng anh cảm thấy khó chịu."

"Anh tự giải quyết khó chịu đi, em nhìn." Cô vừa nói lời này, thừa số háo sắc trong nháy mắt kích phát, hai mắt sáng ngời, trong mắt nhảy lên vui mừng, "Anh có thể tự an ủi cho em nhìn a!"

Cô càng nói càng hưng phấn: "Anh không phải đang khó chịu sao? Anh tự an ủi cho em xem một chút được không?"

Cô làm nũng, đầu lông xù của cô cọ qua cọ lại trong ngực anh, thẳng đến ngọn lửa mà anh vừa mới đè xuống được lại cọ xát trở về.

“Nhân tiện để em kiểm hàng, xem nó có lớn, thô và dài không?” Trong thanh âm của cô có ý cười hưng phấn nhảy cẫng lên.

Cố Thanh Sơn sửng sốt một chút, suy nghĩ của Giang Nhất Tranh nhảy vọt lên quá mức tấp nập, anh ngay cả phản ứng cũng không có.

Mới vừa rồi còn nhát gan, hiện tại lại kích động như vậy, thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.

Tiểu nha đầu này thực sự rất nhát gan nhưng lại lớn mật.

Lúc này cô lại muốn xem nó.

"Em không sợ anh trực tiếp giải quyết em ngay tại đây sao?"

“Anh sẽ không.” Giang Nhất Tranh cười ôm chặt lấy anh, “Em tin tưởng anh a!” Vừa nói, vừa vô tình hay cố ý cọ vào đũng quần đang phồng lên của anh.

Dù sao mỗi lần anh đều là sấm to mưa nhỏ, cô mới không tin anh sẽ cưỡng bức cô nếu không có sự đồng ý của cô.

“Vừa rồi không phải em đã sờ qua sao?” Cố Thanh Sơn ngẩng đầu hít một hơi, đem cô đè xuống, không cho cô loạn động.

Giang Nhất Tranh vùi vào cổ anh, cười lắc đầu, nói cái đó không tính, nói đây chẳng qua là sờ soạng mà thôi, cô cũng chỉ lượn một vòng, cô lại hoàn toàn không có sờ đến, còn chưa nhìn thấy, cô phải thấy mới tin được.

Cố Thanh Sơn cắn răng nghiến lợi gọi cô là tiểu sắc quỷ.

Giang Nhất Tranh vui vẻ dụi dụi lung tung trong ngực anh, dùng ngón tay vuốt ve loạn xạ.

Hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt khiến anh ngứa ngáy một hồi, anh cựa người, hai tay luồn vào trong quần áo của cô nắm lấy bầu ngực của cô, há miệng liếʍ lấy cổ cô, lít nha lít nhít hôn xuống dưới.

Anh đè nén âm thanh, cảm thấy vô cùng khó chịu, nói anh sẽ giải quyết cô ngay tại chỗ.

Giang Nhất Tranh cười khanh khách không tin anh.

Nhưng thời điểm Cố Thanh Sơn sờ đến bụng dưới của cô, cô liền ngây ngẩn cả người! ! !

Ngón tay Cố Thanh Sơn khô khốc chai sần xuyên qua qυầи ɭóŧ bao phủ hoa huyệt của cô, đυ.ng chạm vào bộ phận ướŧ áŧ, người đàn ông nhịn không được nhướng mày cười một tiếng, nói: "Em ướt rồi!"

“Cố Thanh Sơn!!!” Giang Nhất Tranh kẹp chặt hai chân lại cũng không ngăn được anh, ngược lại càng làm cho anh càng thêm khoa trương.

Anh dùng ngón tay xuyên qua một lớp vải mỏng xoa nắn hoa huyệt của cô, Giang Nhất Tranh cảm thấy nơi đó càng ngày càng ẩm ướt, cô không khỏi sốt ruột vặn vẹo.

"A ~" Cô phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhỏ từ cổ họng, nghe rất quyến rũ.

Thật là một cái tát vào mặt, vừa rồi cô còn lời thề son sắt rằng cô tin tưởng anh.

Quả nhiên!

Miệng đàn ông gạt người gạt quỷ! !