Chương 2: Mẹ và con gái (2)

Đi được nửa đường, đột nhiên dừng bước, quay lại hét về phía cô: “Mau rời giường!”

"Được rồi!"

Giang Nhất Tranh có thể nấu ăn, nhưng cô lười. Cô thường gọi đồ ăn bên ngoài, về sau mẹ cô phát hiện, cô bị mắng lên bờ xuống ruộng.

Sau đó, mẹ Giang thỉnh thoảng sẽ đưa cho cô một ít bán thành phẩm nguyên liệu, có đôi khi cô nhớ tới sẽ tự mình nấu, có đôi khi lười liền...

Xong đời!!

Giang Nhất Tranh cảm thấy hôm nay cô không nên nghĩ về nó thì sẽ tốt hơn.

Sau khi rửa mặt xong, cô lề mà lề mề chạy ra khỏi phòng tắm.

Vừa nhấc mắt liền trông thấy mẹ Giang đang bóp eo đứng cạnh tủ lạnh, Giang Nhất Tranh phảng phất có thể nhìn thấy ngọn lửa bốc vụt vụt trên đầu bà ấy.

Cửa tủ lạnh mở ra, nguyên liệu nấu ăn bên trong đều do mẹ Giang mua, chỉ có động một phần ba, một phần ba còn lại phần lớn là đồ uống có ga.

Bà rất tức giận a! ! !

"Mẹ ~ Hì hì!" Giang Nhất Tranh chột da cười với bà, "Cái kia..."

"A a a, đánh nhẹ chút, đánh nhẹ ~"

"Mẹ, con không muốn tiếp tục làm cô bé ngoan ngoãn của mẹ nữa, ô ô ô!"

"Khóc cái gì mà khóc?” Mẹ Giang cắn môi, cụp mắt, dùng ngón tay nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, "Mẹ còn chưa có đánh, con ra vẻ cái gì?”

"A? Không có đánh đâu nha!" Giang Nhất Tranh quay đầu ngây ngốc cười, "Hắc hắc, con còn tưởng mẹ đánh con."

“Con đói bụng.” Vừa dứt lời, cô liền nhanh chóng ngồi xuống ăn sạch sẽ đĩa sủi cảo trên bàn.

Trong lúc Giang Nhất Tranh đang ăn, mẹ cô vẫn không ngừng lớn tiếng, liên tục chỉ trích lịch trình công việc, thời gian nghỉ ngơi, sự nghiệp của cô, còn nói nếu cô không nghe lời liền về nhà ở, đi làm giáo viên, không cho cô dành toàn bộ thời gian làm họa sĩ truyện tranh.

Đồ ăn trong miệng chưa nuốt xuống, cô vội vàng cầu xin tha thứ.

“Mẹ, con sai rồi, con nhất định sẽ nghe lời mẹ mà.” Giang Nhất Tranh khóc rống lên.

“Con sẽ không nghe lời mẹ đâu.” Mẹ Giang cho rằng mình gặp quỷ, “Lần sau mẹ sẽ không mang đồ ăn cho con nữa, mẹ rất bận, con muốn ăn thì về nhà ăn đi.”

"Mẹ muốn nhẫn tâm như vậy sao? Giang phu nhân!!!"

"Đúng vậy, mẹ về nha a, con yêu~ Tạm biệt!"

Giang Nhất Tranh ra vẻ khổ sở, đưa mắt nhìn mẹ cô rời đi, trở về phòng ngủ, cô bị sốc khi thấy bàn làm việc ngay ngắn chỉnh tề và căn phòng sạch sẽ! ! !

Cô vội vàng chạy đến trước bàn xem xét, sau đó mới phát hiện lần này mình vẽ truyện tranh đúng đắn, sợ bóng sợ gió một trận ~

Sợ bóng sợ gió một trận...

Cầm chiếc điện thoại trên tay, cô tiếp tục nằm lại trên giường, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy lần nữa, cô bị đánh thức bởi cuộc gọi điện thoại của Sở Tịch.

"Cậu làm gì vậy?” Cô hỏi với giọng ngái ngủ.

"Đại tỷ, bảy giờ chị còn đang ngủ sao?"

Giọng nói kinh ngạc của người phụ nữ đầu dây bên kia trực tiếp thổi bay cơn buồn ngủ của Giang Nhất Tranh, cô từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái, gãi gãi đầu: "Đã dậy."

"Mau dậy rửa mặt đi, ra ngoài ăn cơm."

"Ok tới ngay!"

Giang Nhất Tranh thay một chiếc áo phông trắng rộng rãi, một chiếc quần đùi thể thao màu xám và đi một đôi dép lê, rồi xuống lầu cưỡi con xe đạp điện nhỏ để tìm Sở Tịch.

Giang Nhất Tranh vừa tốt nghiệp đại học liền về nhà, thay vì sống cùng ba mẹ trong thành phố, cô quay về sống trong một ngôi nhà cũ ở một thị trấn nhỏ, may mắn thay, từ đây đến nội thành chỉ mất một tiếng rưỡi mà thôi, vì không xa nên ba mẹ không cần lo lắng cô sống một mình.

Ánh đèn của những tòa nhà dân cư cũ lúc sáng lúc tối, con xe đạp điện nhỏ lao vùn vụt trong ngõ hẻm, đi qua hai tòa nhà liền sẽ đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, bên cạnh quầy bán đồ ăn vặt có một cây hoè lớn, dưới gốc cây hoè có không ít người ngồi.

Khi Giang Nhất Tranh đi ngang qua, cô nhận được không ít ánh mắt, vài ông lão quen thuộc chào hỏi cô, cô vui vẻ đáp lại.

Thật ra quanh đây cũng có lối thoát hiểm, chỉ là chỗ này gần khu vực trung tâm thành phố hơn, ngành du lịch ở khu vực này đang phát triển tốt, có thể nhìn thấy biển bên kia đường từ khu dân cư của cô, tứ phía được bao quanh bởi biển nên nơi này rất náo nhiệt.

Sở Tịch lớn hơn cô hai tuổi, tốt nghiệp trung học thì thôi học, mở nhà trọ ở thị trấn nhỏ này, làm ăn khá khẩm.

Hai người gặp nhau ở quầy ăn tối, Sở Tịch đi ra đón cô, vừa nhìn thấy cô liền nhìn thấy quầng thâm trong mắt cô, liền mắng cô sớm muộn gì cũng sẽ đột tử, Giang Nhất Tranh toét miệng cười, tùy tiện đáp: "Chết sớm sớm siêu sinh!"

Sở Tịch tức giận muốn đánh cô một cái, một bàn tay liền tát vào mông Giang Nhất Tranh: "Nói vớ vẩn cái gì đó!"