Chương 16: Em đói, ông chủ Cố!

Kể từ đó, Giang Nhất Tranh mỗi ngày đều chạy đến cửa tiệm của anh vào buổi trưa, hoặc là lái xe đạp điện đến để nghe anh hát vào ban đêm, bất quá, vì có nhiều mỹ nữ quấy lấy anh vì muốn xin WeChat, anh đã không còn lên sân khấu hát mỗi ngày nữa.

Tất cả nhân viên trong cửa tiệm của anh đều biết cô.

Giang Nhất Tranh hôm qua thức trắng đêm, thức đến bốn giờ sáng vẽ xong chương truyện, kết thúc mới đi ngủ, ngủ đến mười giờ sáng đồng hồ sinh học mới thức dậy.

Ngáp một cái vào cửa, cùng bọn họ chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành a!"

Cô gái duy nhất trong cửa tiệm của Cố Thanh Sơn, Tiểu Lộc cười trêu chọc cô: "Không còn sáng nữa, một giờ rồi a?"

"Tranh Tử, hôm nay đến trễ một tiếng a."

Lúc đầu cô tỉnh dậy lúc mười giờ, nhưng thật sự bởi vì buồn ngủ quá, mơ mơ màng màng lại ngủ thϊếp đi, tỉnh lại lần nữa liền đã rất muộn.

Hiện tại vẫn còn đang buồn ngủ.

Giang Nhất Tranh hai mắt bầm đen nghiêng người ở trước mặt cô ấy, thấp giọng hỏi: "Tôi không có ở đây, có mỹ nữ nào quấy rối ông chủ Cố của mọi người sao?"

"Không có, ông chủ đặc biệt thủ nam đức."

Nào có ai dám quấy rối ông chủ Cố a, chỉ có vị tiểu mỹ nữ đáng yêu trước mặt này.

Tiểu Lộc đã nhiều lần nhìn thấy vị tiểu mỹ nữ này vươn tay vào quần áo của ông chủ và ăn đậu hũ của anh ấy, nhưng ông chủ cũng không kháng cự, mặc dù anh ấy vẫn thuỷ chung, luôn luôn mang vẻ mặt vô cảm không đổi.

Lại có một lần nhìn thấy, cô còn thấy khuôn mặt của hai người họ rất gần, Giang Nhất Tranh tiến đến trước mặt ông chủ, chỉ cần ông chủ cúi đầu, anh có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng anh không làm vậy, vì vậy cô có chút thất vọng...

Giang Nhất Tranh không biết mệt, vui vẻ trêu chọc anh, chọc chọc vào khuôn mặt đẹp trai thanh tú của anh, ông chủ cũng không giận, chỉ là nắm tay để lên đầu rồi đem người đẩy đi, Tranh Tử lại mặt dày mày dạn đυ.ng tiếp, một tới hai đi, lặp đi lặp lại cũng không thấy phiền, Tiểu Lộc cảm thấy hai người bọn họ thật là trẻ con.

Nhưng họ lại âm thầm gõ cửa CP, thậm chí có mấy người trong cửa tiệm của bọn họ còn lập ra một nhóm tên là "Khi nào mỹ nữ Tranh Tử đuổi kịp ông chủ Cố."

Tiểu Lộc là người hâm mộ lớn nhất, theo sau là Tiểu Vy, về sau bọn họ làm quen với Giang Nhất Tranh còn kéo cô vào, Giang Nhất Tranh vừa vào đã phát một đại hồng bao, sau đó thu hoạch được rất nhiều người ủng hộ.

Cố Thanh Sơn nhìn đầu bếp bánh ngọt làm món tráng miệng ở phòng bếp phía sau, Tiểu Vy vừa nhìn thấy Giang Nhất Tranh đến liền chạy đi báo cáo với ông chủ, chỉ trong vòng mười phút, anh ta đã nhìn thấy rõ ràng ông chủ nhìn ra cửa ba lần.

"Cố ca, Tranh Tử đến rồi."

Anh đang bận trao đổi với đầu bếp bánh ngọt, khi nghe được âm thanh, anh dừng lại, quay đầu nhàn nhạt liếc nhìn Tiểu Vy.

Tiểu Vy không rõ ràng cho lắm, còn tưởng rằng mình gọi sai: "A, cái gì, là vợ tương lai của ông chủ."

"Lăn!” Cố Thanh Sơn nghiến răng nghiến lợi cười, cầm lấy giẻ lau bàn ném về phía anh ta.

"Cái gì? Tình huống như thế nào?" Đầu bếp bánh ngọt Trần Cẩn Niên ở bên cạnh sững sờ nhìn Cố Thanh Sơn rời đi.

Hắn hỏi Tiểu Vy để chứng thực: "Hai người các cậu nói gì vậy, cái gì vợ của ông chủ?"

"Tôi mới ra ngoài học tập nửa tháng liền trở về, Cố Thanh Sơn còn có cẩu tử khác sao?"

"Niên ca, nếu anh trở về muộn một chút, Cố ca ba năm ôm hai người."

"Tiểu tử cậu phóng đại a!" Trần Cẩn Niên chỉ ngón trỏ vào không trung nói chuyện phiếm, liền nhìn thấy một cô gái mềm mại đáng yêu đang làm nũng với Cố Thanh Sơn.

Tuy rằng Cố Thanh Sơn mặt chó luôn luôn lãnh đạm, nhưng hắn vẫn nhạy bén phát hiện được khóe miệng của anh có chút không khống chế được nhếch lên.

Hắc hắc, thật hiếm lạ a!

Cố Thanh Sơn bình thường cà lơ phất phơ, mà trước mặt cô gái lại chững chạc đàng hoàng như vậy, còn giả bộ lạnh lùng, hừ ~ thật giả vờ!

"Em đói, ông chủ Cố." Gần đây Giang Nhất Tranh đều không ở nhà nấu cơm, mỗi ngày đều tới quấn Cố Thanh Sơn mời cô ăn cơm.

Cố Thanh Sơn buông thõng mắt, nhìn xuống bấm đen dưới mắt cô, cau mày, lấy điện thoại di động ra, hỏi cô: "Muốn ăn cái gì? Tôi gọi cho em."

"Cửa tiệm có chút việc bận, không thể rời đi được."