Trạch Kỳ sửng sờ vì cú tát vào mặt cùng với sự chửi rủa của Điền Điền chí nỏi rõ một câu “Đồ cầm thú”,cùng với gương mặt sợ hãi của Điền Điền hay vì thương xót anh tối sầm mặt lại “Em dám tát tôi ư,chưa bao giờ có ai dám động thủ với tôi bây giờ em gan lắm rồi”.Điền Điền sợ hãi nắm chặt tay mình đầy sợ hãi “Tôi…tôi…tôi không có cố ý” cô ngồi dậy định bỏ chạy,Trạch Kỳ túm lấy cổ tay cô và lôi cô xuống giường,cô đau bởi vì anh ta làm lực khá mạnh khiến cô chao đảo vì cú ngã xuống giường.Cô quay người lại nhưng bị anh ta đè cô lại khiến cô không thể cử động,Điền Điền đánh người anh nhưng chẳng khác gì gãi ngứa anh cả.Trạch Kỳ yêu thương cô nhưng bị cô phản đối lại,anh không còn là anh lúc nãy nữa bây giờ là một tên ác ma,anh cường bạo hôn cô một cách nồng nhiệt khiến cô không thể thở nổi.
“Bảo bối yên nào tận hưởng đêm tân hôn nồng nhiệt này đi”,anh nhanh tay lột hết đồ trên người cô ra trước mặt anh bây giờ là một cảnh xuân không thể tả nổi.Cơ thể cô trắng muốt có pha lẫn chút hồng hào,cũng không có chút dấu vết,Điền Điền xấu hổ che đi nhưng bị anh giữ chặt hai tay lại rồi,đã lộ ra một cặp ngực đang mới lớn chưa phát triển.Cặp nhũ hoa hồng hào trông thật đẹp và đôi ti vú dựng đứng từ lúc nào,sợ bảo bối của mình chạy mất anh liền trói tay cô ở đầu giường nằm và bịt mắt cô lại luôn,Trạch Kỳ hung hăng bóp lấy hai bầu ngực sữa thật không thể tin vào mắt anh được chúng thật mềm mà lại rất vừa tay anh xoa bóp.Chúng khiến anh rất là thích thú,Điền Điền xấu hổ cầu xin dừng lại nhưng nó cũng vô tác dụng cho dù bị bịt mắt lại rồi nhưng mà cơ thể của cô đã lộ hết trước mặt người đàn ông kia rồi.Anh dùng tay ấn nhẹ đầu ti vú khiến cô phải rùng mình và cũng đồng thời anh cũng mút một bên ngực,còn ngực còn lại không ngừng trêu ghẹo.
“Á… ưm…buông ra”
Điền Điền rên rỉ nhưng vẫn cầu xin tha thứ,nhưng mà Trạch Kỳ vẫn không quan tâm bởi vì tiếng rên ngọt ngào ấy đã làm khơi dục vọng anh,tay anh dạng rộng hai chân cô ra,Điền Điền mặc dù không thấy gì vẫn cảm thấy hai chân bị dang ra,cô lập tức khép chân lại nhưng lại bị cản.Điền Điền cảm nhận bị nhìn thấy rồi,muốn che lại thì bị trói và bị bịt mắt nữa cô nức nở “Đừng nhìn nữa”,Trạch Kỳ mở nụ cười tà gian “Sao vậy,rất chi là rất đẹp mà em ko cho tôi nhìn ư,nhưng mà nó ở trước mặt tôi khơi khới đây này”.Anh cúi xuống kẽ hôn nơi ấy,Điền Điền cảm nhận được liền rùng mình nhưng vẫn khóc hét “Xin chú đó đừng liếm nữa”,anh không nghe nhưng vẫn tiếp tục công việc và dùng tay chọc vào nơi tư mật đó.Điền Điền đau đớn van xin “Đau đừng chọc vào nữa…á…đau”,Trạch Kỳ lập tức cởi bỏ khăn bịt mắt Điền Điền ra chỉ thấy cô khóc nức nở van xin.Lúc này,cô đuối rồi không còn kháng cự nữa và dây trói ở đầu giường nằm đã được cởi bỏ,cô mặc kệ người đàn ông trước mặt cô làm gì thì làm cô đuối lắm rồi.Trạch Kỳ thấy cô nằm yên ngoan ngoãn nhưng mà ngón tay hư hỏng ấy vẫn chọc nơi ấy của cô,khiến cô rên rỉ không ngừng.
Ngón tay hư hỏng vẫn trêu chọc Điền Điền mà cô vẫn không ngừng rên rỉ,đến rồi ngón tay ấy đã được rút ra thì cô mới thở phào nhẹ nhõm Trạch Kỳ nhìn cô và nham hiểm “Chưa xong bảo bối à còn việc lớn nữa kìa”.Cô như người trên mây không biết trời biết đất như thế nào chỉ nằm yên thở thoi thóp,lúc này Trạch Kỳ rút ra của quý đáng tự hào của anh ra,Điền Điền nhìn cự long vừa dài vừa to ra khiến cô sợ hãi.Cô nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy thứ đáng sợ trước mặt cô,anh tham lam cọ sát vào nơi tư mật ấy,Điền Điền biết được rằng cô sẽ không còn trinh tiết nữa.Người cô run rẩy,đầy những vết ám muội trên người,vật dưới từ từ vào bên trong cô nó khiến cô đau và khóc không thành tiếc và dòng máu chảy xuống tạo thành dấu vết ở ga giường.Chứng tỏ cô đã thuộc về anh rồi, “Đau quá” cô nói trong miệng không phát ra thành tiếng bây giờ khá đau rồi huống chi là đau cô như người không còn hồn nữa.Trạch Kỳ thúc cô rất mạnh,cô chỉ có hét và khóc thôi,nhưng anh không quan tâm lát sau anh lại ngừng,Điền Điền cho rằng đã kết thúc rồi cô sẽ ngủ một giấc để khỏi thấy cơn đau ác mộng này.Trạch Kỳ nhưng vẫn chưa xong với cô đâu,anh đỡ cô ngồi dậy rồi cho thêm một cú thật sâu vào bên trong,Điền Điền liền bừng tỉnh con mắt mở to nhìn Trạch Kỳ.
“Á…ưm…ưm…sâu quá…sâu…sâu…quá”
Điền Điền khóc nấc van xin tha cho,Trạch Kỳ vuốt ve “Ngoan nào”,anh lấy hai tay của Điền Điền đặt vai mình để khỏi ngã. “Xin chú…làm ơn…tha…tha…cho tôi” Điền Điền thì thầm vào tai anh nhìn gương mặt cô mệt mỏi mà thở thoi thóp,anh định tha thứ cho cô rồi nhưng mà cô lại đẹp quyến rũ trong bộ dạng này.Anh liền hôn cô và tiếp tục công việc của mình,Điền Điền đau đớn không ngừng rên rỉ thứ của anh ta nó quá sâu trong người cô,càng lúc càng nhanh và mạnh bạo khiến Điền Điền không ngừng rên rỉ.Sau một trận triền miên ấy,cả hai đều mệt mỏi chìm vào trong giấc ngủ.Trạch Kỳ thì không ngủ nhiều,nhìn bảo bối bên cạnh đang run rẩy và nhìn nơi tư mật ấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh và cô đều hòa lẫn vào nhau đang chảy ra từ âm đạo của cô.Nếu như mà cô mang thai thì tốt,dù gì cô đã thuộc về anh rồi,lúc này có tiếng chuông tin nhắn vang lên,anh lấy điện thoại cô xem thì ra là thông báo trúng tuyển trường đại học.Trạch Kỳ có lần nhớ mẹ cô có nói với anh là mong muốn được thấy cô mặc áo tốt nghiệp đại học nhưng cô đã đậu vào trường đại học rồi,anh nhìn sang cô đang ngủ rồi xoa đầu cô. “Nếu em muốn đi học tôi sẽ chiều,nhưng đừng chạy trốn khỏi tôi là được rồi”