Chương 52: Cô Ngủ Với Anh Tôi Một Đêm Đi

"Papa, papa.."

Tâm Can vọt vào phòng, ôm Tiêu Lăng Dạ khóc đến tê tâm liệt phế, mọi người ở cửa nghe thấy trong lòng cũng thấy cay cay.

Trong lòng Lâm Oản Oản cũng có chút khó chịu.

Tuy rằng Tiêu Lăng Dạ luôn trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng vô cùng dọa người, nhưng mà lại nói, Tiêu Lăng Dạ chẳng những chưa từng làm khó dễ với cô, còn giúp cô không ít chuyện.

Tuy rằng cô sợ anh, nhưng rốt cuộc vẫn là hy vọng anh có thể sống tốt.

Huống chi, anh còn là ba của Tâm Can nữa.

"Tiểu Oản Oản!"

"Hả?"

Tiêu Diễn đột nhiên lên tiếng, khó có được anh ta bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lôi kéo tay Lâm Oản Oản cầu xin: "Tiểu Oản Oản, cầu xin cô ngủ với anh tôi một đêm đi!"

"Gì?"

Lâm Oản Oản tạc mao.

"Phi phi phi! Là tôi biểu đạt sai rồi, ý của tôi là muốn.. Lần trước, liền lần trước đó, anh tôi không phải ở chỗ cô ngủ mười mấy tiếng sao, đó là chuyện mà nhiều năm nay chưa từng xảy ra, cho nên tôi lớn mật suy đoán rằng, có lẽ là trên người cô có hương vị gì đó, hoặc là khí tức gì đó có thể làm cho anh tôi an tâm ngủ."

"Không có khả năng!"

Lâm Oản Oản hoàn toàn không tin, nào có chuyện gì mơ hồ như vậy.

"Tiểu Oản Oản, tôi van cầu cô, mặc kệ là thế nào, chúng ta hãy thử một lần đi, nếu không thành công thì, tôi cam đoan! Về sau tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy nữa!"

Hóa ra anh ta cũng biết yêu cầu này rất quá đáng sao?

"Không thể.. Chuyện lần trước khẳng định là trùng hợp, trùng hợp anh ấy quá mệt mỏi, cho nên mới ngủ thời gian dài như vậy thì sao."

"Tống Liên Thành, cậu nói chuyện coi!" Tiêu Diễn đẩy Tống Liên Thành một cái, Tống Liên Thành đẩy đẩy mắt kính, cười khổ nói: "Cô Lâm, nếu mệt nhọc quá độ có thể ngủ, thì chúng tôi cũng không tiêu tốn nhiều công phu như vậy để giúp cậu ấy đi vào giấc ngủ. Lần trước lão đại ở chỗ của cô ngủ liên tục mười mấy giờ, nói thật, nếu không phải là tôi ở bên cạnh nhìn thấy, tôi cũng không tin đó là sự thật!"

Lâm Oản Oản đứng tại chỗ không biết làm sao.

"Nhưng mà.. nhưng mà.."

"Cô Lâm, tình huống của lão đại đã vô cùng không lạc quan rồi!" Tống Liên Thành nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, hạ giọng nói: "Bởi vì mất ngủ thời gian dài, các cơ quan trong cơ thể của lão đại đã có dấu hiệu suy yếu dần.. Nếu vẫn tìm không thấy phương pháp trị liệu, cho dù vận khí của cậu ấy tốt tránh khỏi chuyện đột tử bất ngờ, cũng khẳng định sống không quá ba năm!"

Trái tim cô nhảy dựng!

Sắc mặt Lâm Oản Oản có chút trắng bệt, đã nghiêm trọng như vậy rồi sao!

"Mấy năm nay, mấy người chúng ta luôn một mực tìm kiếm phương pháp, mặc kệ là phương pháp gì, chỉ cần có thể làm, chúng ta đều tình nguyện thử một lần, Cô Lâm, tôi biết.. đối với phụ nữ mà nói, ngủ cùng giường với một người đàn ông không thân quen là một chuyện vô cùng khó tiếp nhận, nhưng mà cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, xin cô hãy thương xót một chút, với lại.. Nếu cô có yêu cầu, cô cứ việc nói."

Tiêu Diễn không ngừng gật đầu, còn thiếu điều quỳ xuống cầu Lâm Oản Oản.

Trong lòng Lâm Oản Oản trở nên lộn xộn.

Trước mặt là hai người đàn ông cầu xin khẩn thiết, bên tai là tiếng khóc bi thống giống như ba chết của Tâm Can..

Nếu có thể, cô không nghĩ cùng người như Tiêu Lăng Dạ có gút mắt gì.

Nhưng mà!

Nhưng mà.. bọn họ cũng coi như bạn bè đi, hơn nữa còn có liên quan đến Tâm Can, anh lại còn là ông chủ của cô..

Tổng không có khả năng thật sự nhìn thấy anh chết nhỉ?

Huống chi, lần trước Tiêu Lăng Dạ gối lên chân cô liền ngủ, cũng không có hành động thân mật gì.

Lâm Oản Oản lâm vào giãy dụa.

"Tiểu Oản Oản.."

"Tôi, tôi đồng ý!"

Tiêu Diễn vui mừng hét lên một tiếng, anh ta ôm cổ Lâm Oản Oản: "Tiểu Oản Oản, tôi biết cô sẽ không thấy chết mà không cứu mà!"

"..."

Cô không có vĩ đại như vậy đâu.

Lâm Oản Oản đẩy Tiêu Diễn ra: "Tôi có một thỉnh cầu."

"Nói, cô cứ việc nói!"

Lâm Oản Oản nhìn về phía Tống Liên Thành: "Bác sĩ Tống, tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng mà tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật, không được nói với bất luận người nào!"

"Bất luận người nào?"

"Đúng vậy, bất luận người nào! Anh yên tâm, đối với anh mà nói cũng không phải chuyện gì khó xử!"

"Được!"

Tống Liên Thành không có nửa phần do dự, gật đầu đáp ứng.

* * *

Vì thế, đêm đó Lâm Oản Oản liền ở lại biệt thự số 1.

Tống Liên Thành cũng không đi, ở lại phòng khách trong biệt thự, Lâm Oản Oản lo lắng Lâm Duệ một mình ở biệt thự số 2, nên Tiêu Diễn ngay lập tức vung tay lên, cho người đi biệt thự số lấy quần áo của Lâm Oản Oản và Lâm Duệ đến biệt thự số.

Duệ Duệ và Tâm Can ngủ chung một phòng.

Lâm Oản Oản ở phòng khách tắm rửa, rồi thay một bộ quần áo ngủ dài, thậm chí, vì đề phòng có hiểu lầm phát sinh, ngay cả áσ ɭóŧ bộ cũng không có thoát. Cô đi từng bước một, gian nan đi đến của phòng Tiêu Lăng Dạ.

Lâm Oản Oản do dự đứng ở cửa phòng.

Sao cô lại có cảm giác bản thân cô như là phi tần ở cổ đại vậy nhỉ, tắm rửa sạch sẽ, sau đó liền chuẩn bị thị tẩm.

Lâm Oản Oản giật mình một cái.

Cô hung hăng lắc đầu, vứt tất cả các suy nghĩ loạn thất bát tao ra khỏi đầu của cô, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý xong, lúc này gõ cửa phòng.

"Cốc cốc cốc!"

"Vào đi!"

Xoay chốt mở cửa ra, Lâm Oản Oản vào phòng.

Trong phòng không có bật đèn, tấm màn vẫn che kín căn phòng, trong phòng tối đen như mực giơ tay lên cũng không thấy năm ngón tay đâu.

Mới từ chỗ sáng tới màn đêm, trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt Lâm Oản Oản không thích ứng trong bóng tối kịp, cô luống cuống đi về phía trước.

Vấp chân một cái.

"..."

Cô bị vấp vào chân ghế sô pha ở trong phòng, ngã gục trên mặt đất, Lâm Oản Oản hét lên một tiếng, nhưng không có đau đớn như trong dự đoán, cô ngã nhào vào giường lớn mềm mại.

"Cạch!"

Tiêu Lăng Dạ mở đèn đầu giường lên.

Phòng ngay lập tức liền sáng.

Lâm Oản Oản cuống quít đứng lên.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa màu xám, chăn đắp hờ trên người, sắc mặt mỏi mệt tựa vào đầu giường.

Lâm Oản Oản sửng sốt một chút.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Tiêu Lăng Dạ mặt một bộ đồ khác ngoài tây trang. Áo ngủ tối màu cao cấp có cổ bẻ buộc khuy, cổ áo có chút rộng, lộ ra làn da màu đồng cổ của anh, anh ngửa đầu, hầu kết hiện ra vô cùng rõ ràng. Lãnh ý trên người anh giống như cũng tiêu tán một ít khi anh mặc bộ đồ ngủ này, hình như anh vừa tắm xong, đầu tóc hỗn độn tán loạn rũ xuống ở trước mặt, có vẻ tùy ý lại không kiềm chế được.

Tiêu Lăng Dạ vốn dĩ liền giống như yêu nghiệt, lúc này thay đổi một bộ quần áo, khí tràng cũng yếu đi, anh suy yếu như vậy nhưng lại có thể khiến người khác sinh ra cảm giác thương tiếc.

Lúc này-

Tiêu Lăng Dạ đột nhiên mở mắt, nhìn Lâm Oản Oản, ánh mắt anh một mảnh lạnh băng.

Lâm Oản Oản giật mình một cái, ý tưởng kiều diễm trong đầu ngay tức khắc tan thành mây khói!

OMG!

Vừa rồi cô thế mà lại thương tiếc đại ma vương này!

Cô đúng là thần kinh tɧác ɭoạи mà.

Quả nhiên!

Cho dù đại ma vương có sinh bệnh đi nữa, thì vẫn là đại ma vương!

Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ thâm thúy: "Sao cô lại tới đây?"

"Bồi ngủ.. Không không không, ý của tôi là, bọn họ nói có lẽ tôi có thể trị chứng mất ngủ của anh, tuy rằng tôi thấy có chút không chân thật, nhưng bọn họ nói có thể thử xem.."

"Cô không cần miễn cưỡng!"

"Không miễn cưỡng không miễn cưỡng.."

Trong mắt Tiêu Lăng Dạ chợt lóe qua ý cười, nhanh đến mức người khác cũng không thấy rõ: "Không miễn cưỡng là tốt rồi."

Khóe miệng Lâm Oản Oản hung hăng giật giật.

Vốn dĩ là cô đang giúp anh, như thế nào lại giống như cô rất gấp gáp vậy chứ.

Đúng là gặp quỷ!

Không chờ cô phản ứng, Tiêu Lăng Dạ vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh anh.

"Lại đây!"