Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Chồng Sếp Lớn Của Tôi Là Mỏ Bạc Đông Bắc

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hách Phàn bật cười trước dáng vẻ vừa hoảng sợ vừa hài hước của cậu.

“Vâng, đã về rồi ạ.”

“Không, nhận sai rồi, thái độ rất nghiêm túc.”

“Được rồi, nếu em ấy tái phạm, con sẽ nói với mẹ.”

“Vâng, mẹ ngủ nhé, chúc mẹ ngủ ngon.”

Sau khi cúp máy, Hách Phàn đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là chồng không thêm mắm dặm muối để nói xấu cậu, còn nói đỡ cho cậu.

Nếu không, cậu mà về nhà chắc chắn sẽ phải nghe bài ca đạo đức kéo dài vô tận.

Cũng chẳng biết Hách Phàn lấy lòng thế nào mà mẹ cậu cực kỳ hài lòng về đứa con rể này. Hắn nói gì mẹ cậu tin nấy, nếu có bất đồng, mẹ cậu sẽ đứng cùng chiến tuyến với hắn để trừng phạt cậu.

“Chồng em có tốt không? Còn giúp em chữa cháy với mẹ nữa chứ. Em không định báo đáp à?” Hách Phàn vươn tay kéo vợ vào lòng.

“Báo đáp thế nào?” Tô Vũ tức giận.

Nếu hắn không mách lẻo thì sao mẹ biết được, nếu mẹ không biết thì cần gì phải nhớ đến hắn.

Là đầu sỏ gây tội mà còn dám đòi báo đáp, đúng là không biết xấu hổ, sao da mặt lại dày thế cơ chứ?

“Báo đáp thế nào mà em còn không rõ sao? Để anh nhắc cho em nhớ nhé.” Nói đoạn, bàn tay đặt sau eo Tô VũV từ từ trượt xuống, lòng bàn tay bao lấy quả đào cong cong và đàn hồi, mờ ám xoa nắn mấy cái.

Tô Vũ:...

“Phiền chết đi được, chẳng biết tiết chế gì cả, tránh ra cho em.” Tô Vũ đẩy mạnh Hách Phàn ra, nhân cơ hội nằm quay lưng về phía Hách Phàn.

Hách Phàn: ?

“Giỏi lắm giỏi lắm, em muốn chơi như vậy chứ gì? Đối phó với mẹ xong liền đạp anh sang một bên, em xem phim du kích nhiều quá nên bây giờ muốn chơi chiến thuật với anh à?”

“Chờ đó, đợi anh gọi cho mẹ, thái độ của em thế này là vẫn chưa biết lỗi rồi.” Hách Phàn nói xong bèn giả vờ tìm điện thoại.

Tô Vũ vội vàng xoay người, giang hai cánh tay bật dậy rồi ngồi lên eo chồng, duỗi tay ra sức ngăn chặn cánh tay của Hách Phàn, không cho hắn nhúc nhích.

“Mẹ đã ngủ rồi, anh đừng có làm phiền nữa được không? Chuyện nhỏ như con thỏ mà cũng tố cáo, anh hèn quá đấy.”

“Anh có hèn hay không chẳng lẽ em không biết à?” Hắn lắc lư vòng eo ra vẻ phản đối, trong lúc đó còn không quên sàm sỡ cậu, ngoài miệng thì vẫn chưa chịu buông tha: “Hơn nữa anh không sống nổi với thái độ này của em đâu. Tránh ra, anh phải thu dọn đồ đạc, về nhà mẹ đẻ.”

Tô Vũ há hốc mồm!

Ai về nhà mẹ đẻ? Về nhà mẹ đẻ nào?

Đó là nhà cậu, đó là mẹ cậu!

Đã là người lớn, còn cao hơn một mét chín mà chỉ cần dỗi nhẹ thôi là đã chạy đi tìm mẹ để chống lưng rồi.

Cái thây bự con này của Hách Phàn mà nằm co ro trên sô pha nhà cậu thì đáng thương biết bao!

Mỗi lần Tô Vũ đến đón người cũng phải nghe một tràng đạo lý.

“Báo đáp! Em báo đáp được chưa?” Tô Vũ nắm chặt tay, tức giận đấm mấy cái vào cơ bụng của hắn.

Nhưng đối với hắn thì chỉ nhẹ như lông hồng, không đau không ngứa.

Nhưng Hách Phàn vẫn diễn y như diễn viên chuyên nghiệp.

Hắn cong người hít một hơi thật sâu: “Tô Tiểu Vũ, đây là báo đáp hay hành hung đây? Rốt cuộc là em có làm không? Không làm thì tránh ra để anh về nhà mẹ.”

“Làm!” Tô Vũ hét to, không giống đang trả lời câu hỏi mà giống đang chửi lộn hơn.

Cậu chống người dậy, lấy hộp bôi trơn từ trên đầu giường, vừa đưa tay ra sau lưng bôi cho chính mình vừa trừng mắt: “Chờ đó, em sẽ làm chết anh luôn.”

Nhưng lời này lại làm Hách Phàn vui chết đi được, hắn đưa tay ra sau đầu ngóng chờ.

Đến đây đi, hắn gấp lắm rồi, chỉ chờ Tô Vũ kẹp chết hắn thôi.



Xong việc, Tô Vũ eo đau lưng mỏi nằm liệt trong chăn như gà cúm, thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều.

Trái lại, Hách Phàn vô cùng sảng khoái, hắn duỗi tay chạm vào người cậu: “Tô Tiểu Vũ, lúc nãy em giỏi lắm mà? Gào to múa may quay cuồng lắm mà? Sao bây giờ xẹp như trái cà rồi, sao không to mồm nữa đi?”

Tô Vũ khinh thường quay đầu giấu mặt vào gối.

Tuy ngón tay còn không nhúc nhích được nhưng miệng thì vẫn an toàn, cậu khàn giọng nói: “Anh… Chờ đó, chờ em khỏe lại sẽ làm anh… Tám trăm lần.”

Tuyệt, có thể làm tám trăm lần, Hách Phàn sướиɠ chết đi được.

Tiếc là… Nhóc này chỉ mạnh miệng thôi chứ lên giường thì… Nhúc nhích được mấy cái đã nằm lăn ra, chờ người ta đến hầu hạ.

Hách Phàn sợ cậu tự làm mình ngạt chết, vội bế cậu lên đi vào phòng tắm để tẩy rửa.

Tô Vũ quỳ gối trong bồn tắm, hai tay vòng qua cổ chồng, được dòng nước cọ rửa.

Chồng vừa giúp cậu lấy thứ còn sót lại bên trong ra vừa hỏi: “Vợ này, ngày mai đã bắt đầu học chưa?”

Tô Vũ mơ màng đáp lại: “Không… Nhanh vậy đâu, phải nộp hồ sơ, xét duyệt, tổ chức các buổi giao lưu, a!”

Không biết Hách Phàn chạm vào đâu mà người Tô Vũ run lên bần bật, suýt nữa đã té xuống bồn tắm, may mà chồng cậu nhanh tay đỡ được.

Hắn vội vàng ôm cậu vào lòng, nở nụ cười nham hiểm, cố ý hỏi: “Em yêu sao vậy?”

“Anh còn dám hỏi nữa à? Anh có thể đừng chạm lung tung nữa không? Nếu anh còn làm vậy nữa em sẽ cắn anh đấy.” Lợi dụng việc tắm rửa để giở trò, anh bắt nạt người ta đến nghiện rồi phải không?

“Được rồi được rồi, anh không sờ lung tung nữa.” Hách Phàn rút khăn lông lau khô người cho cậu: “Em nói tiếp đi.”

Tô Vũ tiếp tục than phiền: “Học thạc sĩ vất vả lắm, còn phải lên kế hoạch học tập, đăng ký môn học, rất nhiều thứ.”

“Ừm.” Hách Phàn gật gật đầu, ôm cậu về lại giường rồi nhét vào trong chăn.

Sau đó hắn cũng theo vào, giơ tay tắt đèn ngủ, trước khi ngủ còn không quên nhắc lại chuyện dang dở lúc nãy. “Nếu vẫn chưa phải đi học, ngày mai em có thể dành chút thời gian đi xem nhà với anh không?”

Tô Vũ không mở mắt nổi nữa, nghiêng người vùi mặt vào những khối cơ ngực rõ ràng của chồng, ừm nhẹ.

Ngày hôm sau, Hách Phàn dậy sớm hơn Tô Vũ.

Hắn để trần, xỏ dép lê, sau khi vệ sinh cá nhân xong bèn đi xuống bếp.

Người đàn ông với cánh tay đầy hình xăm mặc chiếc tạp dề in hình gấu dâu màu hồng, chuẩn bị bữa sáng cho vợ.

Cho bắp, đậu vào nồi cháo ngô vừa thơm ngọt vừa mềm dẻo.

Chiên trứng làm hai cái bánh kẹp trứng, lại làm thêm mấy cái bánh quẩy.

Sợ vợ ngán dầu mỡ, Hách Phàn còn hấp theo bánh bao và xíu mại.

Một lát sau, Tô Vũ mặc đồ ngủ, ngáp dài đi xuống lầu.

Hít hít mũi, ngửi được mùi thơm của đồ ăn, bụng bèn kêu ầm lên.

Tô Vũ ngồi vào bàn, một tay chống cằm, chớp chớp mắt chờ đợi: “Anh, làm xong chưa? Em đói rồi.”

“Có rồi đây.” Hách Phàn bày bữa sáng ra bàn.

Tô Vũ vội vàng ngồi lại đàng hoàng, cầm đũa, lúc thì ăn bánh kẹp trứng lúc thì ăn bánh bao, cực kỳ hăng hái.

“Từ từ thôi, ăn thêm cháo ngô đi này, hầm lâu rồi, thơm má ơi luôn.” Hách Phàn múc một chén cháo đặt trước mặt Tô Vũ, thăm dò: “Có cần anh cho thêm một quả trứng hột vịt muối không, tuyệt lắm đấy!”

“Xin phép từ chối nha.” Tô Vũ xua xua tay tỏ vẻ không muốn.

Hách Phàn ừm một tiếng, lắc đầu như ông cụ non: “Đứa nhỏ này, không biết thưởng thức gì cả. Cháo ngô phải ăn với hột vịt muối mới đúng bài.”

Tô Vũ không thèm nói gì, chỉ giả vờ nghe không hiểu.

Dù hắn có nói gì đi nữa cậu cũng không ăn.

Thấy cậu không chịu tiếp thu, Hách Phàn cũng không lắm lời. Hết cách, chỉ có thể dùng muỗng múc quả trứng muối đỏ kia vào trong chén của mình.

Bữa sáng được làm từ đa dạng các món ăn nhưng lượng thức ăn không quá nhiều, sau khi Hách Phàn ăn xong phần của mình thì ăn hết phần còn thừa của Tô Vũ.

Sau khi ăn xong, Hách Phàn liên hệ với người môi giới, chuẩn bị đi xem nhà.

Tuy ở cùng một khu dân cư nhưng biệt thự ở đây là biệt thự đơn lập, diện tích lớn, chắc chắn không thể đi bộ được.

Hách Phàn lái xe từ gara ra.

Hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi màu đen, hai nút áo trên cùng không cài làm lộ ra yết hầu gợi cảm, tay áo xắn lên, cánh tay cường tráng được dịp phô trương. Mái tóc không được vuốt keo lười biếng rủ xuống làm tăng thêm vẻ hiền hoà cho gương mặt góc cạnh.

“Vợ ơi, đi thôi.” Hách Phàn hạ kính xe xuống la to, đồng thời nhấn còi hai lần.

“Tới đây.” Cửa lớn bật mở, Tô Vũ chạy nhanh ra ngoài.

Cậu thay áo ngủ bằng áo thun trắng kèm thêm một chiếc áo len màu vàng ấm dùng làm khăn quàng, hai cánh tay áo được cột quanh cổ. Bên dưới là quần jeans nhạt màu, giày vải thuần trắng, trông rất trẻ trung.

Như một nam sinh viên ngây thơ không rõ sự đời, rất dễ bị lừa.

“Anh, sao hôm nay lại chạy xe này?” Tô Vũ mở cửa xe, cố gắng bò lên trên.

Mercedes-Benz Grand G được mệnh danh là chiếc xe địa hình mạnh mẽ nhất thế giới, trông thì hầm hố nhưng ngồi vào không thoải mái chút nào.

Hách Phàn vội duỗi tay lấy một chiếc đệm mềm ở ghế sau rồi nhét vào dưới mông cho Tô Vũ.

“Vất vả cho bé yêu rồi, cho anh lái nó một ngày nhé.”

“Em cũng biết chồng em cao mà, chân dài mà ghế tựa của mấy chiếc xe kia quá thấp, không gian không đủ rộng, anh chạy không thoải mái.”

Nói cứ như đang xin lãnh đạo phê duyệt vậy.

“Anh muốn chạy thì cứ chạy thôi, em đâu có nói là không cho.” Tuy Tô Vũ nói mình không để ý nhưng khóe môi đã vui vẻ nhếch lên.

Hách Phàn nghiêng người qua, lợi dụng lúc thắt dây an toàn cho Tô Vũ bèn sàm sỡ đôi chút, hắn ghé sát vào gáy cậu, hít hít mấy cái, ánh mắt tối lại: “Vợ, hôm nay em xịt nước hoa à?”

“Ừm…” Tô Vũ hơi xấu hổ. “Có xịt một chút.”

Sợ chồng trêu mình, Tô Vũ lên tiếng giải thích trước: “Trong nhà có nhiều quá, sắp hết hạn rồi, không dùng thì tiếc lắm.”

Đó đều là những chai mà nhãn hiệu hoặc đối tác gửi, vì Hách Phàn không thích chúng nên không dùng.

“Vậy vợ lấy hết ra xịt thử đi, xem thích mùi của nhãn hiệu nào, để anh mua cho em.”

“Không cần đâu, mấy chai đó vẫn còn nhiều lắm.” Tô Vũ cũng không thích nước hoa lắm, chỉ không muốn lãng phí thôi.

“Được, nghe vợ hết.” Hách Phàn cọ tới cọ lui, trước khi ngồi về còn nắm mặt Tô Vũ, muốn hôn miệng bé yêu một cái.

“Làm gì vậy?” Tô Vũ không cho hôn, dùng cả tay cả chân đẩy người kia về chỗ. “Anh mau lái xe đi.”

Mặt Hách Phàn bị đẩy méo sang một bên nhưng vẫn không chịu rút lui. “Em lại đẩy anh ra à? Hôm qua bị cằn nhằn chưa đủ sao? Sau này nếu anh muốn hôn thì em phải nghe theo, đó là hợp pháp.”

Người đàn ông này phiền quá đi mất, ban ngày muốn hôn, tối thì muốn ôm, về hơi trễ một chút là làm trò.

Hắn không phải là tổng giám đốc à? Ngày nào cũng bám theo mình làm gì? Chuyện quan trọng đã làm xong chưa? Không sợ công ty phá sản à?

Nhưng Tô Vũ chỉ là một con nai phương nam, làm sao có thể đấu lại con hổ Đông Bắc? Cậu chỉ có thể làm đồ ăn cho người ta, mới chỉ giãy dụa hai lần đã bị chặn miệng.

Hách Phàn ngậm lấy hai cánh môi mềm mại, cọ xát gặm cắn. Theo bản năng, cơ thể của Tô Vũ cũng dần thả lỏng, thoải mái nhắm mắt lại.

Hôn một lát, chồng bỗng ngừng lại, Tô Vũ khó hiểu mở mắt ra.

Xong rồi à? Không giống tác phong mọi khi của chồng chút nào!

Ngay sau đó, một bàn tay to vươn tới bất ngờ đè lên đầu mí mắt của Tô Vũ, xoa mạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »